Thân mình Giang Nhạn Nhi cứng đờ, cười ngượng ngùng lên tiếng, "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, Triệu đại phu nói đó là thai song sinh, cho nên nhìn bụng tương đối lớn.
"
Lúc Giang Nhạn Nhi trả lời, động tác nhỏ dưới tay cũng không dừng, Kiều Thu chú ý tới tay áo Thụy An hầu đang lung lay.
Thụy An hầu không thể nhịn nữa, gầm lên: "Đủ rồi! Người tới, phu nhân đang không thoải mái, đưa phu nhân trở về đi.
"
"Ta nhìn xem ai dám động đến ta.
" Kiều Thu liếc mắt nhìn đám người hầu đang xông tới, thần sắc đầy khinh thường mang theo uy nghiêm, hù dọa đám người dừng bước.
Thụy An hầu, "Các ngươi thất thần làm cái gì? Ta là hầu gia, lời của ta các ngươi cũng dám không nghe? Mang người đàn bà ngang ngược này đi xuống.
"
"Người đàn bà ngang ngược? Ngươi gọi vợ của mình là người đàn bà ngang ngược? Lúc cha còn sống trong quy định nói rõ, chủ nhân của Thụy An hầu phủ gặp chuyện không may liền phân cho vợ, người vi phạm phải chịu trừng phạt bằng gia pháp.
Cha vừa chết ngươi liền nuông chiều Giang di nương đến không biết trên dưới, chống đối chủ mẫu, gia quy tổ huấn cùng không để ý, ta muốn đi hỏi người lớn trong tộc, lên làm hầu gia có phải là có thể không cần tuân theo gia quy tổ huấn hay không.
"
Lão hầu gia lúc còn sống ép Thụy An hầu thở không nổi, cha hắn vừa chết hắn liền thuận lợi kế thừa tước vị hầu gia, mặc dù có ba năm đại tang, nhưng từ khi hắn làm hầu gia, hắn mới phát hiện cảm giác làm gia chủ không người quản thúc là hết sức thoải mái.
Cũng là bởi vì quá thoải mái, cho nên Thụy An hầu rất rõ ràng, nếu Kiều Thu thật sự đi trong tộc náo loạn, những ngày an nhàn của hắn chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt, tất nhiên không thể để cho Kiều Thu đi náo, tốt nhất là làm nàng không thể mở miệng nói chuyện nữa.
Thụy An hầu nghĩ như vậy, phản ứng tay chân so não còn nhanh hơn một bước, trực tiếp xông lên muốn đánh Kiều Thu.
Kiều Thu một mực chú ý tới động tĩnh của hắn, từ trong ấn tượng của nguyên chủ, không khó phát hiện ra tính tình người này khá nóng nảy, nhưng cũng là một người hèn yếu, gặp được người mạnh, hắn trở nên nhát gan sợ phiền phức, nhưng nếu đối mặt là một người yếu, hắn lại cao cao tại thượng, điển hình của người lấn yếu sợ mạnh.
Nhìn thấy Thụy An hầu nhào tới, Kiều Thu nghiêng người né tránh, lúc lui về phía sau còn dùng chân kéo một cái ghế ngăn ở phía trước Thụy An hầu.
Thụy An hầu đầu tiên là đá phải ghế, ghế bị đá ngã, hắn nhào thẳng vào ghế, mà trước khi hắn ngã xuống, theo bản năng muốn bắt một vật gì đó để giữ lại thân thể, tay vừa vặn chạm tới cạnh bàn, bắt lấy khăn trải bàn.
Bản năng của con người căn bản là không cách nào khống chế, đến mức Thụy An hầu dùng sức quá mạnh bắt lấy khăn trải bàn, đem phía trên khăn trải bàn chứa đầy bát đũa, thức ăn, nước canh, tất cả đều kéo xuống.
Rầm rầm ——
Trong nháy mắt, bát đũa chén dĩa, dầu nước, thức ăn ngon miệng bay lên bốn phía, bát đũa rơi xuống đất phát ra âm thanh trong trẻo, nước canh cùng các loại đồ ăn tán loạn khắp nơi, trong đó mấy viên cá viên lăn xa nhất, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, nom cũng có ba phần đáng yêu.
Thụy An hầu: "A —— "
Đồng thời còn có Thụy An hầu tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn ghé trên ghế ngã xuống, thân thể cuộn mình thành một đống, Kiều Thu lúc này mới phát hiện nửa người dưới của Thụy An hầu đè lên trên ghế, mà giữa hai chân hắn vừa vặn ép lên một góc của băng ghế.
Kiều Thu: "? ? ? ? ? ? ?"
Kiều Thu khóe môi giật giật, cố gắng đè xuống khóe môi đang muốn nâng lên, nhịn rất tốn sức.
Thụy An hầu: "A —— đau quá, nhức quá, tiện nhân, tiện nhân.
"
Kiều Thu nhíu mày, liếc mắt thấy một mảnh sứ vỡ bên chân, nhẹ nhàng đá một cái, mảnh sứ vỡ trượt đến cạnh Thụy An hầu.
"Phu quân, phu quân người không sao chứ? Nhạn Nhi đỡ người lên.
"
Giang Nhạn Nhi là người phản ứng lại nhanh nhất, cũng không lo chính mình đang mang bầu, đứng dậy muốn đi đỡ Thụy An hầu.
"A —— "
Nhưng mà Giang Nhạn Nhi không chú ý đến nước canh thừa dưới chân, một bước đi lên trực tiếp trượt ngã, mặc dù cái mông ngã xuống trước, nhưng nàng dù sao cũng đang mang thai, lập tức cảm thấy khó chịu, cũng không quan tâm tới Thụy An hầu nữa mà là ôm bụng.
"A, bụng của ta, bụng của ta đau quá, đau quá.
"
Nhìn tràng cảnh bừa bộn, mọi người hốt hoảng, Kiều Thu nháy nháy mắt, nàng còn chưa làm lớn, mọi chuyện hình như đều xong rồi?
Mà nàng cũng cảm nhận được cơn giận của nguyên chủ bên trong tim nàng hình như ít đi một chút, việc này khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Hai người liên tiếp phát ra âm thanh kêu thảm, tất cả mọi người lấy lại tinh thần, bởi vì Thụy An hầu dùng sức kéo khăn trải bàn, đến mức dầu mỡ, nước canh đọng lại tung tóe trên mặt đất, hơi không chú ý một bước đặt xuống liền ngã dập mông.
Sau đó tình cảnh càng thêm hỗn loạn, lại thêm mấy đứa bé lớn nhỏ trong phủ, một đứa khóc mấy đứa khác cũng liên tiếp òa khóc, đã khóc là không thể dừng lại.