Kiều Thu tự mình mang theo Chu lão đại phu đi phòng bên, Giang di nương đã thấy máu, lúc này nàng khóc đến chân tình ý thiết, trên mặt không nhìn ra chút xinh đẹp nào, cùng Giang di nương trong trí nhớ nguyên chủ khóc đến lê hoa đái vũ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Liếc nhìn người hầu đang hầu hạ ở bên cạnh, phân phó nói: " Thu thập cho Giang di nương một chút, ta mời đại phu đến, để đại phu bắt mạch cho Giang di nương nhìn xem đứa bé có ảnh hưởng gì hay không.
"
Giang Nhạn Nhi lúc đầu vừa khóc lại kêu lại đột nhiên nhìn lên Kiều Thu, trong mắt tất cả đều là căm hận, nói ra lại ngược lại: "Nhạn Nhi không dám, tỷ tỷ, ngươi mau cứu Nhạn Nhi cùng đứa bé, về sau Nhạn Nhi lại không xuất hiện trước mặt người nữa, ngươi cũng là người làm mẹ, ngươi không cần nhẫn tâm như vậy có được hay không?"
Kiều Thu im lặng nhìn Giang Nhạn Nhi biểu diễn, theo như lời của Khổng Nguyệt Nguyệt nói, loại nữ nhân này nên gọi là cái gì? A, trà xanh.
Kiều Thu căn bản không cùng Giang Nhạn Nhi nháo nhào, đối với một thiếp thất nàng đều không có hứng thú, hướng về phía bên ngoài bình phong mở miệng: "Chu lão đại phu, phiền ngài đi vào.
"
Giang Nhạn Nhi vốn cho rằng Kiều Thu sẽ tức giận, sẽ đối nàng mắng chửi cùng động thủ, nha hoàn của nàng đã sớm chuẩn bị bảo hộ nàng.
Lần này nàng vốn muốn làm Kiều Thu ở trước mặt người ngoài triệt để mất đi đương gia chủ mẫu mặt mũi, nhưng mà lần này Kiều Thu căn bản không phản ứng nàng.
Trông thấy lão đại phu tiến vào, Giang Nhạn Nhi thần sắc thay đổi: "Tỷ tỷ, không cần hại con của Nhạn Nhi, Nhạn Nhi về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phu quân mau cứu Nhạn Nhi cùng đứa bé, phu quân! "
"Giang di nương, đại phu đến là để bắt mạch cho ngươi, ngươi đã đổ máu, đừng làm hầu gia lo lắng, để đại phu nhìn xem.
"
Kiều Thu nói xong nhìn xem Chu lão đại phu: "Lão đại phu, làm phiền ngài, Giang di nương mang thai song sinh, lúc này mới mang thai hai tháng đã thấy máu, ngài nhất định phải hỗ trợ giữ lại đứa bé.
"
Chu lão đại phu đi về phía trước: "Lão phu trước tiên bắt mạch qua đã.
"
Giang Nhạn Nhi rụt cổ một cái, một mặt sợ hãi nhìn Kiều Thu, đưa tay lôi kéo nha hoàn của mình.
Nha hoàn bên người Giang Nhạn Nhi khí thế hùng hổ, ngăn ở phía trước nàng, cũng ngăn lại lão đại phu: " Di nương nhà ta vẫn để cho Triệu đại phu bắt mạch, đây là lang băm tới từ nơi nào, phu nhân, đừng người nào cũng mang đến cho di nương xem mạch, vạn nhất nguy hiểm tính mạng, di nương cùng đứa bé xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm?"
Chu lão đại phu mặc dù thầy thuốc yêu người, nhưng bị nha hoàn chửi bới như thế, sắc mặt trầm xuống, phất tay áo quay người liền ra khỏi phòng: "Đại phu nhân vẫn là mời người khác đi, di nương trong phủ quý giá, lão phu không khám được.
"
Kiều Thu vội vàng đuổi theo: "Chu lão đại phu! "
Thời điểm đi ra ngoài, bà đỡ được lão phu nhân phân phó tìm cũng đến.
Người hầu tiến lên: "Đại phu nhân, bà đỡ đã tới.
"
Thấy người tới có bốn năm người, Kiều Thu rất hài lòng: "Giang di nương cùng đứa bé trong bụng đều không được có sơ xuất, các ngươi chăm sóc cho tốt, chỉ cần mẹ con bình an, mỗi người đều được thưởng năm mươi lượng.
"
Nhóm bà đỡ nghe xong lập tức tràn đầy ý chí: "Sẽ không để cho phu nhân thất vọng.
"
Kiều Thu không có để ý đến Giang Nhạn Nhi bên kia, cũng không phải nàng mang thai, lại nói, còn có nhiều người hầu hầu hạ như vậy.
Ngược lại là Thụy An hầu bên này.
Đi theo đằng sau Chu lão đại phu vào phòng, Tần thái y đang dùng khăn rửa tay, thấy Kiều Thu bước vào, trên mặt có chút khó tả.
Kiều Thu liếc mắt nhìn Thụy An hầu trên giường, cũng không biết đang hôn mê hay đang ngủ, trách không được vừa rồi Giang Nhạn Nhi diễn trò hắn không có lên tiếng.
Kiều Thu nhìn về phía Tần thái y: "Hầu gia thế nào? Tần thái y có chuyện gì liền nói thẳng, ta chịu được.
"
Kiều Thu biết vậy chẳng làm, tự trách nói: "Việc này đều tại ta, nếu không phải ta sợ hãi né cú tát của hầu gia, hắn cũng sẽ không ngã bị thương.
"
Tần thái y không trực tiếp mở miệng, mà là để Chu lão đại phu cũng đi xem xét một phen.
Mà trong thời gian này căn phòng bên cạnh một mực cãi nhau.
Âm thanh bên cạnh càng lúc càng lớn, nhưng từ trong những âm thanh này, có thể nghe loáng thoáng vài tiếng.
Bà đỡ: "Dùng sức, lại dùng sức, đúng, di nương lại dùng sức.
"
Kiều Thu liếc nhìn nha hoàn bên người: "Đi xem một chút có chuyện gì xảy ra, gọi các nàng đến để ổn định lại đứa bé làm sao lại giống như đang sinh con.
"
Nha hoàn tới lui rất nhanh, sau khi trở về thần sắc có chút rối rắm: "Đại phu nhân, Giang di nương thật sự đang sinh con.
"
Kiều Thu hướng về phía nha hoàn giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn, mang thai hai tháng sinh con? Để các nàng nhỏ giọng một chút, làm chậm trễ hầu gia xem bệnh các nàng cũng đừng nghĩ đến tiền nữa.
"
Nha hoàn lại ra ngoài lần nữa, về sau âm thanh bên cạnh nhỏ hơn chút, bất quá vẫn là có thể nghe ra một chút thanh âm.
Chu lão đại phu kiểm tra cho Thụy An hầu tương đối cẩn thận, đồng thời còn cùng Tần thái y trao đổi, hai người vừa nhìn vừa nói thầm, tốn hơn nửa canh giờ.
Sau khi ra kết quả, Tần thái y mới mở miệng nói: "Hầu gia bị thương tại “chỗ kia”, tình huống tương đối nghiêm trọng, sau này! Chỉ sợ chuyện giường chiếu có chút khó khăn.
"
Kiều Thu có chút nhíu mày, đây là hư rồi?
Chu lão đại phu: "Phu nhân cũng không cần lo lắng, biện pháp điều trị cũng không phải là không có, có hai loại biện pháp là uống thuốc cùng châm cứu, chỉ là hiệu quả trị liệu của việc uống thuốc là khá chậm.
"
Nhưng mà nơi châm cứu tương đối thầm kín, nam nhân đều thích sĩ diện, biết mình không được, còn muốn đâm kim, chỉ sợ sẽ không đồng ý.