Bà hầu kia còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chạm phải ánh mắt của Kiều Thu, lập tức bị dọa sợ không dám nói lời nào, trong lòng không khỏi nói thầm, trước kia đại phu nhân ôn nhu nhất, nhìn người hầu các nàng cũng dịu dang, từ khi nào lại dọa người như vậy rồi.
Tìm được kiệu mềm, nhóm bà hầu cung kính nâng Kiều Thu đưa về Thanh Trúc Uyển.
Lúc đám bà hầu rời đi, Kiều Thu không khó phát hiện ra chút giễu cợt trong đáy mắt của bà hầu cầm đầu, từ khi lão hầu gia vừa chết, hầu phủ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, mà người hầu là kẻ biết nhìn sắc mặt của người khác nhất.
Thanh Trúc Uyển nghiêm chỉnh mà nói là chủ viện của đại phòng, chỉ là lão hầu gia vừa chết, Thụy An hầu không ở thư phòng cũng là ở chỗ Giang di nương, ngược lại vợ cả là nguyên chủ lại trở thành kẻ đáng thương không người phản ứng, hiện tại liền người hầu cũng dám mang vẻ mặt chế giễu nàng.
Kiều Thu để cho người hầu băng bó cổ tay.
Không bao lâu sau, Lưu thị chạy về, phía sau là một người đàn bà lạ lẫm cùng mười người thiếu nữ còn có mấy bà hầu đi theo, Lưu thị vào nhà trước, những người khác bên ngoài chờ đợi.
Ở gia yến, Kiều Thu phân phó Lưu thị đi tìm đại phu đồng thời còn để nàng đi một chuyến tìm con buôn, kiếp trước Kiều Thu là sếp lớn, có thói quen giao phó công việc cho người khác, kết quả tỉnh lại phát hiện người bên cạnh mình có thể dùng ít càng thêm ít, cực kì không tiện.
Lưu thị trông thấy vết băng bó trên cổ tay Kiều Thu, lo lắng nói: "Phu nhân đây là bị sao?"
"Không có chuyện gì.
Vú nuôi, chuyện ta giao, ngươi làm xong chưa?"
Lưu thị gật đầu, "Con buôn ở bên ngoài, lão nô dựa theo yêu cầu của phu nhân lựa chọn một nhóm người.
"
Kiều Thu: "Mang người vào, để ta xem một chút.
"
Nha hoàn ra ngoài gọi người đến, chỉ chốc lát sau con buôn cầm đầu tiến vào, sau lưng còn có hai mươi người, đứng thành hai hàng, mười người ở hàng thứ nhất đều có khuôn mặt xinh đẹp, đây là Kiều Thu phân phó.
Lúc nguyên chủ xuất giá, bên người có bốn nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, bộ dáng cũng không tệ.
Nhưng mà những nha hoàn mang từ nhà mẹ đẻ tới, trong khoảng thời gian mười mấy năm nàng kết hôn cùng Thụy An hầu, đều bị Thụy An hầu tên cặn bã chó đó đụng tay đụng chân, chỉ có một nha hoàn nhất đẳng liều chết không theo, trốn qua một kiếp, tự xin gả cho một quản sự, bây giờ đang làm việc tại thôn trang.
Về phần mấy người bị Thụy An hầu cặn bã chó vấy bẩn qua, trong đó có hai người sau khi phát hiện mang bầu liền được nâng lên làm di nương, những người còn lại không có mang thai, trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ, Kiều Thu hiểu biết về cặn bã chó nâng thêm một tầm cao mới, đồng thời đối với tính dễ tin người của nguyên chủ cũng có nhận biết mới.
Thụy An hầu giấu nguyên chủ đụng chạm nha hoàn của nàng, sau khi mang thai mới bị phát hiện, kết quả nam nhân dăm ba câu dỗ dành, nàng liền tự mình đi xin lão hầu gia không nên trách tội Thụy An hầu, đồng thời thay Thụy An hầu xử lý các nàng.
Về phần những người khác bị chạm qua, Thụy An hầu đề nghị bán ra, đồng thời còn nói với nguyên chủ chính mình chỉ một lòng với nàng, làm nguyên chủ cảm động cho rằng hắn thay đổi, mà người xấu bán người đuổi người, tự nhiên là nguyên chủ tới làm.
Kiều Thu: '! Ta thấy Thụy An hầu cũng không phải là người thông minh, hắn như vậy dễ nổi nóng lại ngu xuẩn, đều có thể đem ngươi lừa gạt vòng vòng, ngươi thực sự là! '
So với hắn còn ngu xuẩn hơn.
Cảm thụ trong ngực cảm xúc áy náy lại khổ sở mang theo tia tức giận, Kiều Thu cảm thấy bó tay rồi, tính tình này cũng quá yếu đuối.
Kiều Thu là một người không dễ tức giận nhưng lúc này cũng có chút tức giận, tức nguyên chủ không biết cố gắng.
Lúc con buôn dẫn người đi vào, Kiều Thu nhìn qua thấy ở cuối đám người có một nha hoàn cao lớn, gương mặt đôn hậu, những người khác đều cúi đầu quy củ, chỉ có nàng một mặt mờ mịt đi theo phía sau.
"Ngươi tiến lên đây.
" Kiều Thu nhìn xem nha hoàn cao lớn để cho người ta rất có cảm giác an toàn kia, hướng về phía nàng mở miệng, con buôn thấy có người coi trọng Hổ Nữu, vội vàng đẩy nàng một cái: "Quý nhân bảo ngươi, nhanh lên.
"
Hổ Nữu tiến lên: "Nô tỳ Hổ Nữu bái kiến phu nhân.
"
Kiều Thu: Cái tên này thật là đáng yêu.
Kiều Thu nhìn xem vóc dáng kia đến quần áo vải vóc cũng không che nổi: "Sức lực lớn sao? Có thể chịu được khổ nhọc không?"
Hổ Nữu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Thu, ánh mắt lộ ra vui mừng: "Lớn, đặc biệt lớn, Hổ Nữu có thể đánh nát tảng đá lớn, phu nhân cần phải nhìn, Hổ Nữu đặc biệt có thể chịu khổ, phu nhân để Hổ Nữu làm cái gì đi.
"
Trong đám người có người cười ra tiếng, cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lượng cơm ăn cũng nhiều.
"
Con buôn trừng mắt về phía người nói chuyện, nhìn về phía Kiều Thu cười làm lành: "Phu nhân, nha đầu Hổ Nữu này tuy rằng ăn nhiều, nhưng đặc biệt nghe lời, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.
"