Giờ ra về, Thiên Sở Mộc đi đằng trước, tai đeo tai phone, vừa đi vừa bấm, cô thì lẻn lẹn theo sau, vừa đến một con hẻm ở gần đó, cô bị ai đó kéo đi, miệng cô vốn không thể la được bởi vì có một chiếc khăn trắng đang bụm lấy miệng cô.
Cô khó thở?
Cô khó chịu?
Mắt cô không mở nổi nữa.
Hai tay cô với lên đằng trước, rất mong hắn sẽ quay lại nhìn cô, và cứu cô, nhưng hắn vốn không nghe cũng không thấy?
Cô không biết bản thân là đang sợ cái gì nữa?
Là sợ họ bắt cô đi?
Hay là cô sợ họ sẽ giết cô đến chừng đó, Thiên Sở Mộc sẽ không còn ai bên cạnh?
Vỏn vẹn hai phút, cô cũng không nhận thức được nữa.
Chỉ có cảm giác bản thân đang bị kéo đi đâu đó.
* Ào ào ào....
Một làn nước lạnh xối xả vào gương mặt trắng hồng của cô, cũng vì lạnh mà làm cho mặt đỏ ửng lên.
Cô chống cự mở mắt đang muốn rũ xuống, sau khi ý thức được.
Cô không phải đang ở con hẻm mà cô và Thiên Sở Mộc đã đi qua sao?
Mà ai đã kéo cô vào đây?
Thiên Sở Mộc đâu?
Vừa lúc đó, Kiều Phỉ Mộng đi ra, tay khoanh trước ngực, gương mặt hóng hách chưa từng có.
"Thế nào? Sợ hãi rồi sao?".
Cô nhìn cô ta, miệng thốt lên vài lời khinh bỉ:"Là bạn học Kiều đây sao? Không ngờ bạn học lại bắt tôi, đừng nói là vì ghen tuông đấy nha?".
Chuyện lần trước Kiều Phỉ Mộng tỏ tình với Thiên Sở Mộc cô còn nhớ rất rõ, thậm chí còn khắc cốt vào lòng, cô cũng đang nghĩ có phải Kiều Phỉ Mộng thấy cô và Thiên Sở Mộc quá thân cho nên quá ghen mà bắt cô hay không?
Kiều Phỉ Mộng như bị nói trúng tim đen, đôi mắt tráo trưng:"Đúng, tao ghen đấy thì sao? Tao bắt mày chỉ để cảnh cáo mày hãy tránh xa anh ấy ra, mày chẳng qua chỉ là một đứa thấp kém, làm sao so sánh được với tao".
Cô bậc cười hối hã, như khinh thường:"Bạn học Kiều tôi nói này? Thứ nhất nên xưng hô lịch sự một chút, thứ hai, tôi và bạn học Kiều đây, thuộc hàng với nhau, không hơn không kém, nếu như bạn học đã nói tôi thua kém, vậy hãy nói tôi nghe tôi thua bạn học ở chỗ nào vậy?".
Kiều Phỉ Mộng mặt dửng dưng như không, thản nhiên đáp:"So về nhan sắc, mày thua tao, về gia thế mày cũng thua tao, về học tập...."
"Stop"_cô giơ một bàn tay lên, ngắt câu của cô ta, rồi nói:"Nếu như đã không thể xưng hô một cách đàng hoàng vậy tôi cũng không cần phải nói chuyện lịch sự với cô nữa".
"........".
"Còn về việc cô nói tất cả đều sai?".
Trình Phương Chu bị trói vào ghế rất lâu đến giờ, bên cạnh còn có hai tên canh chừng, mặt thì hùng hồ như muốn ăn thịt.
Tuy vậy, cô vẫn rất dửng dưng, không hề sợ hãi:"Thứ nhất, so về nhan sắc cô thua tôi là chắc chắn, thứ hai về gia thế cô cũng không hơn tôi được đâu? Nếu như không tin cứ đi hỏi Sở Mộc, cậu ấy là người rõ nhất, còn thứ ba so về học tập, tôi nói thật, cô còn thua xa, tôi đã từng xem bảng điểm học tập của cô rồi, tất cả đều.thấp điểm, như vậy mà còn vênh váo được sao?".
"Cái gì? Mày bảo tao thua mày về nhan sắc sao?"
"Đúng rồi, nếu như không có lớp phấn son đó, thì cô cũng chỉ là tàm tạm mà thôi, tôi nói đúng chứ?".
"Mày....".
"Còn một điều nữa, nếu như lần sau có bắt tôi thì chọn nơi nào đó sạch sẽ hơn".
Kiều Phỉ Mộng nheo mắt:"Mày rất muốn chết sao?".
"Nào có, tôi chỉ bảo cô là chọn nơi sạch sẽ hơn thôi chỗ hôi hám như vậy mà cũng bắt tôi đến đây, cô là người thích dơ bẩn sao?".
- chát....
Một bạt tay ghim thẳng vào mặt cô.
Do lực mạnh, đồng thời làm cho nơi khóe miệng rỉ máu, cô nhìn Kiều Phỉ Mộng đầy khinh bỉ:"Nói không lại liền ra tay".
"Tao chẳng những muốn đánh mày, mà còn muốn đánh chết mày nữa".
Kiều Phỉ Mộng định lao tới nắm tóc cô, thì....
"Cô dám đụng đến một sợi tóc của cậu ấy tôi liền chặt đứt tay của cô".
Là giọng nói của Thiên Sở Mộc?
Đúng là cậu ấy!
Cô dường như biết,bản thân cần anh như thế nào?
Lúc không có anh cô sẽ tự khắc trở nên mạnh mẽ, còn khi có anh cô sẽ trờ lại yếu đuối.
Giống như, cô cần một người ở bên, che chờ giống bao nhiêu cô gái khác.
Kiều Phỉ Mộng dừng tay lại, nhìn theo hướng đã phát ra thanh âm, thì bắt gặp ánh mắt của anh hằng lên sự tức giận đáng có, như có thể giết chết người chỉ bởi một ánh mắt.
- --------Còn-------
HÃY ỦNG HỘ TÁC PHẨM NÀY NHÉ CÁC CẬU???