Bán Thành Yên Sa


“Sử sách Trung Châu đế vương” ghi lại: Nam triều phong ba bão táp suốt 183 năm, đến năm Thái Hòa thứ 14 đất nước suy tàn, hoàng thân quốc thích đều nguyện tuẫn táng* theo đất nước.

Bắc triều, Vũ Đế thống nhất thiên hạ, đổi quốc hiệu thành Thiên Thống, trở thành người có bá nghiệp đệ nhất thiên cổ.
Thiên Thống mười năm tháng tư.
Hoa thắm liễu xanh, hoa rơi rực rỡ.
Ở kinh thành của vương triều Thiên Thống có một khu chợ nổi tiếng, nằm trên phố Vĩnh An, là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất ở kinh thành.

Phố chợ Vĩnh An tấp nập khách buôn bán từ Bắc đến tận Nam, các quán trà dành cho lữ khách dừng chân vừa mở cửa đã không còn chỗ trống, tiếng sáo hòa vào tiếng đàn trúc vang vọng khắp các con đường từ đường lớn đến ngõ nhỏ, dường như lúc nào cũng có thể nghe ra.

Các cô nương Tần Lâu Sở quán cũng rất hiếu khách và nhiệt tình.

Các vương công quý tộc sợ lây nhiễm thói xấu chợ búa, lũ lượt rời phủ đệ đi, duy chỉ có phủ Bình Nam Vương vẫn sừng sững giữa phố, cả ngày làm bạn cùng phồn hoa, thanh sắc khuyển mã (2), thật là khoái lạc sung sướng.
Đi đến phía trên chợ cách phủ Bình Nam Vương khoảng 100m, một người đàn ông khoác trên mình tấm áo đạo sĩ cũ nát bày một quầy bán thuốc ở góc khó thấy nhất của chợ, bởi vì lộ phí không đủ, giữa xung quanh quầy hàng ngay cả một tấm biển đàng hoàng cũng không có.
Trên mặt người này có một vết sẹo hẹp mà dài, và vì đã lớn tuổi nên nhìn từ xa vết sẹo kia như con rắn nhỏ đen ngòm nằm trên đó.

Cũng may, người đàn ông này trời sinh khuôn mặt hiền lành, cho nên mặt mày cho dù có vết sẹo dài cũng không đến nỗi đáng sợ lắm.

Người này tên thật là Giang Cửu Lưu, do trên mặt có vết sẹo, nên còn được gọi với cái tên khác là “Mặt thẹo”.
Giang Cửu Lưu vỗ bàn, rất uy lực quát: “Bần đạo đến từ Bồng Lai tiên sơn, lần đầu tiên đi ngang qua vùng đất quý này, vì lộ phí đi đường không đủ, hiện giờ đành phải bán đi ba viên tiên dược duy nhất cho người có duyên, tiên dược khó cầu, ai đi ngang qua, chớ bỏ lỡ…”
Phía sau hắn có một tên ăn mày y phục rách rưới tựa vào góc tường, mũ rơm cũ phủ xuống tận mặt, chỉ để lộ hai lỗ mũi cùng cái cằm nhọn, à thì ra là cô nương ta đang ngủ gật.

Nàng ta ăn vận như một nam tử, nhìn từ xa giống như một tên nam tử phố phường lưu manh vô lại.

Tên đàn ông kia thỉnh thoảng lại ngoảnh lại ngó cô nương này một cái, mỗi lần ngoảnh lại, trong miệng hắn đều lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt kia! Còn ngủ nữa sao? Mặt trời sắp lặn rồi kia kìa!”.
Một lát sau, có lẽ là đã ngủ đủ giấc, hoặc là nghe được tiếng lẩm bẩm của người đàn ông kia.

Cô nương kia vươn vai, hai cánh môi mỏng vừa hé ra lại khép lại, ngọt ngào nói: “Ai phụ thân, phụ thân hét một lúc lâu, cổ họng khát chứ? Cho nữ nhi hai đồng, con muốn uống một ly nước đá”.
Trời nóng thế này, nếu có thể được uống một ly mơ chua dầm đá, thì thực sự là một chuyện vui to lớn nhất trên đời.
Cô nương này tên là Giang Thượng Nguyệt, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, từ nhỏ đã theo Mặt Thẹo lang bạt khắp giang hồ.

Trước đây, hai cha con vẫn luôn kiếm sống ở phía Nam, vì tiền nên mới đành ngao du bốn bể, giúp vận chuyển một kiện hàng đến kinh thành.

Vốn định sẽ khởi hành trở về trong hai ngày này, lại nghe ngóng được tin tức lan ra nói phủ Thái tử 15 ngày sau sẽ tổ chức đại hội anh hùng, mời hào kiệt thiên hạ, còn tổ chức thiết yến rượu thịt ba ngày liên tục.

Trái phải đang rảnh rang, hai cha con đã quyết định ở lại kinh thành thêm vài ngày nữa.

Đến ngày đó, sẽ tìm cơ hội lén vào phủ Thái tử, ăn uống no đủ rồi một đường chuồn về quê không phải là quá tuyệt sao?
“Uống uống, chỉ biết uống, chúng ta sắp phải lưu lạc đầu đường xó chợ! Con không thể tiết kiệm tiền sao?” Người đàn ông xoa bùa giấy vàng trên tay thành một khối tròn, vô tư đập vào mũ rơm của cô nương đang nói chuyện kia.

ngôn tình hoàn
Cô nương này cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục duy trì tư thế ban đầu, không hề nhúc nhích, mà lẩm bẩm nói: “Cha, chúng ta hiện giờ còn không phải đang lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”
Giọng nói cô nương ấy nhẹ nhàng mà nũng nịu, giống như một nhát dao đâm vào ngực ông ta, nếu không phải Giang Cửu Lưu học đòi các công tử quý tộc ở kinh thành đấu dế thua hết lộ phí đi đường, thì hai cha con cũng không đến nông nỗi đi bán thuốc dạo ven đường.

Người đàn ông kia câm miệng không nói lại được câu nào, tiếp tục hét lớn: “Nam bổ dương, nữ bổ âm, âm dương chi đạo, uống hết thuốc này cường trung tự có mạnh trung thủ (3), tiên dược khó cầu…”
Cường trung tự có mạnh trung thủ, tiên dược khó cầu, Giang Cửu Lưu tự xưng là đạo sĩ tha phương đi bán tiên dược, người qua đường đều biết đây là tiếng lóng của giới đạo gia, “tiên dược” này thực chất là thuốc tráng dương.

Vì ngại rao ở đường lớn nên khó mà nói trắng ra được.
“Này, Mặt Thẹo, thuốc không tệ, cho ta thêm hai viên nữa!” Trong âm thanh náo nhiệt của phiên chợ, nghe được tiếng của một người đàn ông trung niên dáng người phát tướng, khi cười lên ha hả lộ ra một hàm răng vàng như có hào quang chiếu lên người, nhưng tinh thần lại có chút uể oải, mắt hiện rõ hai quầng thâm, nhìn có vẻ như ngủ không đủ giấc.
“Yo! Khách quen, khách quen!!! Hoa Ngũ gia ngài xem, hôm nay mua một tặng một, hai viên thuốc, chỉ thu mười đồng của ngài.” Khi Giang Cửu Lưu nói đến hai chữ “khách quen”, còn cố ý cất cao giọng, nhưng trên đường cái vẫn không hề có ai quay đầu lại, không khỏi có chút đìu hiu.

Nghe nói Hoa Ngũ ở kinh thành làm việc trong phủ cho các quan to hiển hách, Giang Cửu Lưu còn bàn tính, thông qua cửa trong của Hoa Ngũ đem bán tiên dược cho các quý công tử trong thành: “Xa xôi còn phiền ngài cất công đến đây một chuyến, chẳng hay ngài làm việc ở phủ nào? Ngài cứ nói thẳng địa chỉ ra, chuyện chạy vặt này để tiểu nhân thay ngài làm mới phải.”
Giang Cửu Lưu vừa nói vừa lấy ra một bình sứ trắng từ dưới gầm bàn, hà hơi vào mặt ngoài bình, xắn tay áo lên nhẹ nhàng lau, sau đó cẩn thận bỏ những viên hoàn vào bình đưa cho Hoa Ngũ.

Ai ngờ, ánh mắt Hoa Ngũ kia lại không nhìn về phía mình, mà lại không có ý gì tốt đẹp, cứ nhìn chăm chăm về phía Giang Thượng Nguyệt ở phía sau Giang Cửu Lưu.
“Khụ khụ, đây là… Khuyển Tử, để Hoa Ngũ gia chê cười.

Thuốc của ngài đây.” Giang Cửu Lưu lại cất cao giọng.
“Hoa mỗ làm việc ở phủ Bình Nam vương, vương gia nhà chúng ta đang vì đại hội anh hùng mà tìm kiếm người dẫn mối dâng hoa, tiền bạc tất nhiên không thành vấn đề…”
Giang Cửu Lưu lập tức hiểu ra ý, Hoa Ngữ mỗi lần đưa ra chủ ý đều không rõ ràng lắm.

Những quý tộc lưu manh ở kinh thành đều rất khét tiếng về chuyện nuôi gái bán hoa, cho dù hắn có hồ đồ đến đâu cũng sẽ không dám đẩy Giang Thượng Nguyệt vào hố lửa, huống hồ hiện giờ Giang Thượng Nguyệt lại còn đang giả dạng nam nhi: “Thôi thôi, Hoa Ngũ gia ngài có lẽ không biết, tiểu tử này ngày thường đi theo tại hạ lười biếng quen rồi, đừng nói cái gì mà cho nó dâng hoa, dẫn hoa.

Ngài đây chính là tự tay đưa bát cơm của mình cho nó đập nát rồi.”
Nếu chỉ đơn giản là làm người dẫn mối dâng hoa kiếm chút bạc vụn, Giang Cửu Lưu còn có thể đồng ý.

Nhưng trên đường đi tới kinh thành, hai cha con nghe được quá nhiều chuyện hoang đường về các quý công tử trong kinh thành, nhất là Bình Nam vương cả ngày chơi bời lêu lổng không chỉ ham mê nữ sắc mà giữa ban ngày ban mặt còn làm nhục nam tử, bao che gia nô hành hung kẻ yếu… Tóm lại, trong kinh thành hắn là một loại công tử xấu xa nhất, không gì sánh nổi.

Nhìn Hoa Ngữ to như trâu mộng ngậm mỡ, đoán cũng ra chủ tử của hắn chắc cũng không phải là loại thanh nhã gì.
Giang Thượng Nguyệt chỉ yên lặng lắng nghe, còn cho rằng những công tử sống trong nhung lụa phú quý này chắc là do có lắm tiền nên mới thỏa sức ăn chơi đến vậy.
Hoa Ngũ phơi ra nét mặt không hề biết xấu hổ, hắng giọng rời đi.

Một lát sau, Giang Thượng Nguyệt cởi mũ rơm rách đi đến phía sau Giang Cửu Lưu, chỉ vào người đi đường trên đường nói: “Phụ thân, người nhìn mặt trời sắp xuống núi mà nam nhân thối trên đường ngược lại càng ngày càng nhiều, còn đều đi về cùng một hướng, người nói xem đây là sao chứ?”
Một vị công tử khoác trên mình bộ cẩm y hoa phục có lỗ tai cực thính, sau khi nghe được ba chữ “nam nhân thối” thì hơi vén màn kiệu lên, thoáng nhìn qua, chỉ thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi cải trang nam nhi cười đến cong khóe mắt.

Nếu không nghe được giọng nói vừa rồi, thật đúng là đã vị vẻ ngoài ngụy trang này lừa gạt.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, xe ngựa đã đi xa.
Theo sau kiệu còn có bảy tám tên gia nhân.

Bọn họ được huấn luyện bài bản, hàng lối chỉnh tề chạy theo sau kiệu lớn.

Trên đường, người đi đường nhao nhao lui về phía sau nhường lối, có thể phô trương thanh thế giữa kinh thành như vậy, có lẽ cũng không phải là loại người tầm thường.
Quanh kiệu tỏa ra ánh sáng vàng chói, làm cho người ta không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Chói mắt, thật là chói mắt, sao lại chói mắt đến vậy? À hóa ra là xung quanh xe ngựa thêu đều tơ vàng óng ánh, còn đính đầy đá lưu ly quý hiếm, hào quang bắn ra bốn phía! Cho dù đã là người mù, thậm chí sẽ còn mù thêm một độ nữa.
Đến cả con ngựa bờm đỏ cao lớn kéo trước kiệu xe cũng khoác trên mình bộ mũ giáp kim quang lấp lánh, bốn móng ngựa còn được mạ cả vàng.

Khí thế hùng dũng, hiên ngang, uy phong vô cùng.
Đoàn người ngựa cũng thu hút ánh nhìn của Giang Thượng Nguyệt, nàng cũng bị hấp dẫn đến mức không nói lên lời, sống lâu đến như vậy đây cũng mới là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng diễu hành, phô trương thanh thế lớn đến như vậy! Giang Thượng Nguyệt nghĩ đến tình cảnh màn trời chiếu đất, đến cả y phục cũng tả tơi của mình, mà không khỏi cảm thán: “Không biết là vị công tử hào phóng nào trong kinh thành này, thừa dịp mặt trời lặn ở phía tây đi tìm chốn mua vui, đáng xấu hổ thật đáng xấu hổ…”
Cái loại đại phú đại quý này, tầng lớp dân đen dưới đáy phố như nàng kiếp sau đầu thai cũng không thể đuổi kịp.

Nhìn lại bản thân mình, giày rách, mũ rách, ngay cả so sánh với một con súc sinh nhà giàu cũng thua xa!
Lắng tai nghe đám người mồm năm miệng mười tám chuyện với nhau, Giang Thượng Nguyệt mới biết đó là xe ngựa của phủ Bình Nam Vương.
Bình Nam Vương Đoạn Tầm là vị vương khác họ đầu tiên mà hoàng đế Thiên Thống sắc phong, trong cung rất được yêu thích, không khỏi cậy sủng mà kiêu căng, làm xằng làm bậy.

Là người ăn chơi tác tráng đứng đầu trong kinh thành, Đoạn Tầm một thân che trời muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Theo chân Giang Cửu Lưu một đường lên phương Bắc, trên đường đi, Giang Thượng Nguyệt đã nghe qua không biết bao nhiêu chuyện không hay về Bình Nam Vương, tuy rất ghét hắn nhưng đồng thời nàng lại hy vọng mình có thể kết giao được với một vị bằng hữu như vậy, cả ngày có thể ăn uống thỏa thích, chơi bời lêu lổng, cưỡi ngựa đá cầu, cùng tầm hoa vấn liễu (4)… Chờ đến khi trở về phương Nam, nàng có thể khoác lác với bằng hữu cùng sở thích là Giang Xuân Nhã, đúng rồi, còn có người nào đó thích cười nhạo nàng, trêu chọc tiểu sư ca Phù Dư của nàng.
Giang Cửu Lưu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Nha đầu chết tiệt, đừng mong lười biếng, con trông hàng đi.

Nghe phụ thân con la hét tận một ngày rồi, con làm đi để ta nghỉ ngơi một lát.”
Suy nghĩ của Giang Thượng Nguyệt bị kéo về, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bữa cơm tối hôm nay xem như là đã được giải quyết rồi.
“Phụ thân la lối làm gì! Phụ thân có thấy chiếc xe ngựa kia không? Chỉ có rùa rụt cổ mới thấy tiền không dám kiếm!” Giang Thượng Nguyệt đưa mắt nháy nháy về hướng chiếc xe ngựa đang khuất dần, Giang Cửu Lưu đã hiểu ra ý.

Hai người nhanh chóng dọn dẹp đống “tiên dược” còn sót lại, hận đến mức không thể dùng một tay biến ra thành tám tay, xuyên qua kẽ hở của đám đông, từ từ đi theo sau chiếc xe ngựa rộng rãi kia.

Chỉ vì để lấy được một viên đá quý khảm trên chiếc kiệu kia.
Xe ngựa bị người ta vây trái vây phải, hai cha con trong chốc lát cũng khó có thể mà tới gần.

Giang Thượng Nguyệt trong lòng âm thầm cầu khấn, nếu đám đá quý khảm trên kiệu kia tự dưng lăn xuống đất một viên thì tốt biết mấy! Nếu không, để có thể được ăn một bữa thịt vào tối nay, cô đành phải tự mình động thủ…
Một lần nữa, Giang Thượng Nguyệt lại nháy mắt với Giang Cửu Lưu ý bảo ông đánh lạc hướng đám người hầu kia, nhưng lại không thể ngờ, xe ngựa kia lại dừng ở góc đường.

Hai người chỉ đành lén đuổi theo.
Góc đường là một tòa thanh lâu.
Trên tấm biển ghi ba chữ “Xuân Hương lâu”, chữ tượng hình cực kỳ phóng khoáng, giống như mỹ nhân trong thanh lâu vậy.

Giang Thượng Nguyệt chỉ có thể nhìn trộm một chút thần vận, vì thế mới chỉ vào tấm bảng hiệu, dáng vẻ trông như cả bụng đều là thi thư: “Phụ thân, phụ thân xem cái tên thật kỳ quái,” ngày ngày ôm”.

Chậc, không tốt không tốt, quá mức nóng nảy, loại chuyện này sao có thể cùng nói với người ngoài…”
Nghe Giang Thượng Nguyệt càn quấy đến loạn ngôn, Giang Cửu Lưu mới gõ vào đầu cô hai cái: “Cứ tưởng ngày thường con xem nhiều sách, hóa ra thứ con xem đều là thứ thất loạn bát tao! Thật mất mặt, nhìn cho kỹ, là ‘Xuân Hương lâu’ đó nha đầu ngốc!”
Phụ thân hận đến sắt không tô luyện thành thép, tức giận giơ tay lên định tát qua đỉnh đầu Giang Thượng Nguyệt, nhưng Giang Thượng Nguyệt phản xạ rất nhanh đã né qua một bên, nàng không chỉ tránh, còn đắc ý làm ra mặt quỷ với ông.
Giang Cửu Lưu chỉ ra vẻ mà thôi, cho dù Giang Thượng Nguyệt có cố chấp đến đâu, Giang Cửu Lưu cũng không đành lòng nỡ ra tay đánh nàng.
Tòa thanh lâu vào mười năm trước đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi hoàn toàn.

Sau đó, có một vị phú thương đã mua lại mảnh đất rộng rãi này, xây nên một tòa nhà mới, chính là Xuân Hương lâu ngày nay.

Xuân Hương lâu là một trong những nơi trong kinh thành mà các công tử cậu ấm thích ghé chơi nhất, con cháu trong kinh mười người thì có chín người rưỡi thích ghé vào thanh lâu này, còn một nửa kia thường là những người bị phụ mẫu, thê tử ngán chân, tuy người không tới nhưng lòng luôn hướng tới.
Mà chiếc kiệu bóng lọng kia, đang dừng ở giữa đường lớn, hơn mười tên gia nô cáo mượn oai hùm đang đứng canh hai bên kiệu lớn, hiển nhiên là người bên trong kiệu đã đi vào trong thanh lâu kia.
Những sợi tơ kim tuyến vàng được thêu xung quanh kiệu cùng đá lưu ly quý khảm trên đó, thực sự quá bắt mắt, quá khó quên! Người này có tiền nhiều đến bao nhiêu mới có thể mua được nhiều sợi chỉ vàng ánh kim tuyến đến vậy, nàng cùng lắm chỉ nhìn thưởng thức chúng, còn chưa chạm tay vào dù chỉ một lần, mà đám người hầu kia đã dùng đôi mắt như chuông đồng trừng mắt nhìn nàng.
Cũng may, Giang Cửu Lưu lôi nàng ra thật đúng lúc, nếu không những tên gia đinh kia không chỉ trừng mắt mà sẽ một tay giết chết nàng.
Trước mắt, bọn gia đinh chuyên canh giữ cái kiệu này thân thủ bất phàm, quả thật không hề dễ dàng ra tay.
Hai cha con đành phải tìm cách khác, cái gọi là xe đến trước núi ắt có đường khác, như đi vào trong thanh lâu bán tiên dược chẳng hạn!
Chú thích: (1) Mạnh Hạ: Tháng Tư
(2) Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cuộc sống thối nát dâm dục của lũ giàu có.
(3) Cường trung tự có cường trung thủ: ý chỉ đang mạnh mẽ rồi sẽ mạnh mẽ hơn.
(4): Tầm hoa vấn liễu (tìm hoa hỏi liễu): tìm gái bán hoa để thỏa mãn dục vọng (nghĩa xấu xa)..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui