Giang Cửu Lưu dặn dò nàng: “Bên trong đó toàn là bọn nam nhân thối lại dơ bẩn, tay chân không sạch sẽ, A Nguyệt con đi vào tuyệt đối không được lên tiếng, tránh để bọn họ chiếm tiện nghi.”
Sau khi vào lâu, Giang Thượng Nguyệt không đụng phải tên nam nhân nào chân tay không sạch sẽ nào, nhưng lại gặp phải mấy tiểu nương tử ăn mặc hở hang thừa dịp đông người cắn vài cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Tiểu gia gia nhìn thật dễ thương.”
Giang Khởi Nguyệt thở phào trong lòng, thà bị một nữ tử sờ soạng còn hơn bị những nam nhân hôi thối ăn hiếp.
Chập choạng tối, thanh lâu càng náo nhiệt hơn.
Sau khi hai phụ tử Giang Cửu Lưu đi vào, lại càng có nhiều khách tới chơi.
Đập vào mắt đều là những nam tử phóng đãng trái ôm mỹ nhân, phải ấp mỹ nữ, ghẹo nhau bằng những lời âu yếm ghê tởm đến buồn nôn, dưới ánh nến lập lòe, lại càng lộ ra vẻ kiêu kỳ thối nát.
Lúc này, mặt trời vừa mới khuất núi, các khách chơi kia cũng chưa vội làm ra chuyện nam nữ kia, mà tụm năm tụm ba thành từng bàn, gọi vài mỹ nữ xinh đẹp, cùng nhau ăn chút mỹ vị, thưởng trà, nghe côn khúc, động chạm tay chân, thỉnh thoảng lại hôn vào cái miệng nhỏ nhắn, kích thích một chút tình thú trước.
Giang Cửu Lưu vét nốt mấy đồng bạc vụn còn sót lại trong túi đưa hết cho tú bà trong thanh lâu, mua lấy một vị trí trong góc.
Sau khi ngồi xuống, lập tức đã có tiểu nhị đưa đến hai món điểm tâm cùng một ấm trà.
Lúc nhận tiền, trên mặt tú bà lộ ra vẻ tươi cười nhiệt tình, còn sau khi nhận tiền xong thì không còn thấy nàng ta đi ra nữa.
Hai cha con vừa ăn điểm tâm, vừa chờ cơ hội.
Không quá một giờ đồng hồ, bọn họ đã đếm xong số lượng đám nam tử trong thanh lâu này, trừ những vị khách bị phụ mẫu, thê tử đuổi về nhà giữa chừng, tổng cộng còn lại sáu mươi ba người.
Một số nam tử ăn mặc lộng lẫy, nhưng tướng mạo mệt mỏi, vừa nhìn đã biết sức khoẻ không được tốt, hoặc trên phương diện nào có bệnh thầm kín, loại khách này cần đặc biệt chú ý.
Nhóm ca nữ tấu nhạc khúc triền miên, một khúc xong lại một khúc khác vang lên, tiếng đàn liên miên không dứt.
Trong chốc lát, Giang Thượng Nguyệt theo sau Giang Cửu Lưu đã bán được hơn mười một mười hai lọ tiên dược, còn có người hào phóng một hơi mua đến tận năm lọ!
Có vài vị công tử con quan lớn say rượu trực tiếp chỉ đích danh muốn mua Giang Thượng Nguyệt bên cạnh Giang Cửu Lưu về làm luyến đồng trong phủ, Giang Cửu Lưu nghe xong vội kéo mũ của Giang Thượng Nguyệt xuống, Giang Thượng Nguyệt cũng rất tinh ý cúi gằm mặt xuống.
Nam nhân say rượu không nói lý lẽ, Giang Cửu Lưu có giải thích với bọn họ nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì, chỉ nói: “Nhận được sự ưu ái của chư vị công tử, bần đạo cũng chỉ có một vị đệ tử nhỏ này mà thôi, biết bán cho ai được?”
Nghe nói trào lưu nuôi luyến đồng trong phủ này là từ phủ Bình Nam vương truyền ra, các công tử chơi bời lêu lổng trong kinh thành mới tranh nhau bắt chước, nhưng phần lớn các nhân sĩ chính phái đều rất khinh thường chuyện này.
Đương kim thánh thượng bất lực sủng ái hắn, đám quyền quý tuy rất phẫn nộ nhưng cũng không dám lên tiếng.
Mấy vị công tử ăn mặc ra vẻ quyền quý ta một lời, ngươi một câu, ban đầu còn thể hiện thái độ hòa hảo thương lượng, thương lượng một hồi, lại đánh nhau.
Cảnh tượng thật náo nhiệt.
Thừa dịp đông người hỗn loạn, Giang Thượng Nguyệt lại theo chân Giang Cửu Lưu nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Làm ăn buôn bán cũng giống như đánh giặc, điểm chính là cần thừa thắng xông lên, thừa dịp đang bán tốt thì bán nhiều hơn một chút.
Giang Thượng Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái túi yếm của Giang Cửu Lưu đang dần dần phồng lên, không khỏi băn khoăn, đêm nay ăn thịt bò hay thịt heo đều cũng đều ngon miệng.
Nhưng mà lầu hai này lại không có khách, hai cha con hết rẽ trái đến rẽ phải, ngoại trừ hành lang ngày càng quanh co, thậm chí đến một gã tiểu nhị bưng nước rót trà cũng không có.
Đi mãi về phía trước, thì đụng phải một bức tường, nhìn qua xem ra chắc là đã đi đến cuối cùng của hành lang rồi.
Giang Thượng Nguyệt hậm hực nói: “Phụ thân, có phải chúng ta đã đi nhầm đường hay không, nhìn đường tốt mà cha dẫn đường xem.”
Giang Cửu Lưu ra hiệu im lặng, cùng lúc đó, nơi tường truyền đến một tiếng đàn thánh thót, tiếng đàn kia khác xa với tiết tấu tà âm của nhóm ca nữ dưới lầu.
Theo tiếng nhạc ngày càng dồn dập, người ngoài nghề nghe xong chỉ cảm thấy vui tai, lâu dần sẽ cảm thấy vui sướng đến tận cùng, như mộng như ảo, khiến lòng người như chìm sâu vào đó, khó có thể kìm lòng mà dứt ra.
Thường thì những đồ vật mới lạ lại càng khiến người ta say sưa hơn.
Từ nhỏ Giang Thượng Nguyệt đã có thiên phú ở phương diện âm luật, tiếng đàn thoạt nghe có vẻ rất vui vẻ, lại kỳ ảo quá mức, nhưng thực ra lại không hề có nội dung.
Người đánh đàn căn bản cũng không có dụng tâm đánh đàn, là đang mượn tiếng đàn nhằm xua đuổi những vị khách không mời mà đến, mà ở đây lại chỉ có hai cha con bọn họ.
Hai cha con đều cảm nhận được nội lực thâm hậu của người đàn, cùng với sát ý ẩn chứa trong tiếng đàn.
“Phụ thân, chủ nhân tiếng đàn này đang muốn giết chúng ta, chạy không?
“Nói nhảm, chạy mau!”
Ở khắp nơi trong kinh thành này, đều là các vương công quý tộc coi mạng người như cỏ rác, đối đầu với bọn họ là chuyện không thể nào.
Hai người bọn họ chỉ muốn kiếm chút bạc vụn, vì mấy lượng bạc mà liều mạng, thực sự quá thiệt thân.
Tuy hai cha đều có kinh nghiệm lăn lộn trong giang hồ, công phu mánh khóe cũng không tệ, nhưng cũng không nên quá lỗ mãng, có thể chạy thì nên chạy, bảo toàn tính mạng trước mới là thượng sách.
“Thiên Tuế huynh, huynh lại hù dọa người khác rồi!”
Đang lúc hai cha con định xoay người bỏ chạy, thì lại có tiếng kẽo kẹt, phía sau có một cánh cửa được mở ra.
Bên trong cánh cửa kia, truyền đến tiếng cười đùa giỡn.
Kỳ quái kỳ quái, mới vừa rồi trước mắt rõ ràng là một bức tường, sao trong nháy mắt đã không thấy bức tường kia đâu, mà lại có thêm một cánh cửa nữa?
Còn bên ngoài hành lang không biết từ lúc nào đã có một đám người lực lưỡng tay nắm chắc nắm đấm cầm cây gậy, chặn đường đi của hai cha con họ.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt, người đánh đàn được gọi với cái tên “Thiên Tuế huynh” cũng không hề mở miệng ra nói chuyện.
Tình thế trước mắt, bên trong cánh cửa có hai người, trong đó có một người là cao thủ có nội lực thâm hậu, vị kia không rõ thân thủ ra sao? Ngoài cửa có tận mười hai tên chó săn, ngoại hình cũng tạm coi là cao lớn dũng mãnh, cùng mười mấy cây gậy, muốn lấy ít thắng nhiều cũng khó.
Tóm lại là nên đi vào trong cửa, hay là trực tiếp lao ra khỏi đống gậy kia mà chạy về phía trước đây?
Mà hiển nhiên, không biết mình biết ta mới khiến cho lòng người sợ hãi.
Bởi vì bản thân không thể tưởng tượng ra nổi, tên ma đầu bên trong cánh cửa là ai?
“Oan gia gặp nhau nơi ngõ hẹp kẻ dũng cảm thắng, phụ thân, con lên trước!”
Giang Thượng Nguyệt vén mũ lên, xông thẳng về phía mười mấy tên mặt trợn đang cầm gậy, quyền trái cùng lúc làm bộ xuất chiêu, duỗi chân phải ra, đạp thẳng vào đầu một tên mặt trợn.
Dưới cú tập kích “chân phải đá”, Giang Thượng Nguyệt thừa thắng xông lên.
Nhưng hiển nhiên, nàng quá mức gầy yếu, sức lực hoàn toàn không thể hơn những nam nhân kia.
Giang Cửu Lưu đứng ở bên cạnh sốt ruột la lên: “A Nguyệt cẩn thận… Đừng làm hỏng cửa, đến lúc đó lại phải bồi thường tiền cho người ta đấy!”
Giang Cửu Lưu còn chưa dứt lời, Giang Thượng Nguyệt đã bị dồn tới đường cùng, mắt thấy cây gậy trên tay tên mặt trợn kia sắp rơi xuống đầu mình, tránh cũng không tránh kịp, không khỏi buột miệng la lớn: “Lão già thối, bớt nói nhảm, mau cứu ta!”
Nàng vừa dứt lời, không biết từ nơi đâu đã bay đến một đồng tiền, đánh thẳng vào giữa hai chân tên mặt trợn kia, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi khựng chân lại, cây gậy trong tay còn chưa kịp vung xuống, đã bị chân phải của Giang Thượng Nguyệt đạp thẳng vào giữa chân, tên mặt trợn tráng kiệt như trâu hai tay ôm chặt của quý, ngã xuống đất.
Giang Thượng Nguyệt vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát, lần này đổi lại là Giang Cửu Lưu ra tay.
Nàng tự giác lui về phía sau, đứng ở vị trí tốt nhất để xem náo nhiệt, lười biếng mà dựa vào tường, từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa tiện tay bốc ở dưới lầu, vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Phụ thân, người bên trái, túi căng phồng, có tiền! Còn người kia đứng phía sau…”
Mười mấy tên mặt trợn vây quanh Giang Cửu Lưu, chẳng những không đến được gần ông, mà túi tiền riêng trên người cũng bị ông lột sạch.
Giang Cửu Lưu chính đáng nói: “Ai bảo các ngươi bắt nạt nhi tử ta, vậy thì coi như đây là một chút tiền bồi thường đi!”
Một tên mặt trợn không phục định đoạt lại túi tiền của mình, mới vừa xông tới, thì đột nhiên bị rớt quần, lộ cả vùng lông đen nơi góc đùi, khiến cho đồng bọn phía sau cười hả hê một trận.
Những người khác ôm chặt lưng quần không dám xông lên, chỉ có cái tên xui xẻo này tức đến hộc máu, lại còn làm trò cười cho thiên hạ.
Thì ra Giang Cửu Lưu không chỉ cướp túi tiền trên người bọn họ, còn trộm thắt lưng quần của bọn họ! Người giang hồ càng có uy tín càng chú ý hình tượng, võ công có thể thua kém, nhưng vẻ ngoài không thể thua.
Vậy nên, cái tên xui xẻo này bị mất thắt lưng quần cũng không dám xông lên nữa.
Giang Thượng Nguyệt cắn một hạt dưa, vui vẻ ngửa ra sau mà cúi người, nói: “Chính là vì ngươi dám khi dễ bổn cô nương ta vắt mũi chưa sạch.
Xem xem phụ thân ta giáo huấn các ngươi sao.”
Giang Thượng Nguyệt vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy từ phía sau bất thình lình truyền đến một tràng thanh âm.
“Có mùi hôi.” Phía sau đột nhiên đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp mà lạnh lùng
Nghe tiếng, nàng giật mình ngoảnh lại nhìn, phía sau mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử đang đứng đó.
Đây chính là nam tử khi nãy vừa mới lên tiếng bên trong cánh cửa.
Nam nhân này cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc vừa ngoảnh lại, Giang Thượng Nguyệt chỉ nhìn thấy cái cằm tinh xảo của hắn, chỉ đến khi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô tội của hắn.
Trời cao đất dày ơi! Nàng lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, cái tên tiểu bạch kiểm này vẻ ngoài quả nhiên là hại nước hại dân! Giang Thượng Nguyệt nuốt xuống cổ một mảnh hạt dưa, lau lau miệng: “Ngươi là ai?”
Nam nhân trước mắt mặc một bộ bạch y lướt đến bên người nàng, lặp lại một lần nữa: “Mùi hôi, cô nương.”
Vì khoảng cách quá gần, nam nhân kia gần như dùng lỗ mũi để trừng mắt lên nhìn nàng.
Giang Thượng Nguyệt cũng không biết cọng dây thần kinh nào sai khiến mình, lại vươn hai ngón tay ra chọc vào lỗ mũi người ta!
Nam nhân động tác tiêu sái kẹp lấy cổ tay Giang Thượng Nguyệt.
Rõ ràng đối phương không sử dụng hết bao nhiêu sức lực, mà nàng lại tránh không thoát.
Giang Thượng Nguyệt cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt, hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, hai hàng lông mày như kiếm, đôi mắt tựa như sao xa trên trời, mặc một bộ y bạch y nguyệt hoa, vạt áo thêu thùa hoa văn óng ánh vô cùng, càng tôn thêm nước da trắng nõn sáng bóng nổi bần bật, vừa nhìn đã biết là kẻ quen sống trong nhung lụa.
Nhưng lại xuống tay, không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Một tay hắn thu quạt vào, mặt quạt viết một hàng chữ:
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên (5).
Nam tử thái độ lạnh nhạt, lại nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Muội muội, hôi hám.”
Nàng là một nữ tử lăn lộn trên giang hồ, dãi nắng dầm mưa, có cơm ăn đã là tốt rồi.
Huống hồ, nàng trời sinh đã mang mùi hương kỳ lạ, đối với việc hành tẩu giang hồ cũng có nhiều điểm bất tiện, chỉ đành dùng mùi hương khác để che dấu.
Giang Thượng Nguyệt có chút phát điên, tuy rằng hắn thực sự rất hấp dẫn, nhưng cũng không thể đi nói lung tung chứ.
Sao có thể đứng giữa bàn dân thiên hạ mà nói mà một cô nương có mùi chua chứ! Một cô nương mười bảy tuổi, vẫn phải có lòng tự trọng.
“Đồ con rùa rụt cổ! Ngươi ăn độc dược lớn lên sao? Độc mồm như vậy! Bổn cô nương phải dùng kim thêu hoa khâu cái miệng ngươi vào!”
Nếu như giờ phút này tay nàng có thể thoát khỏi hắn, hơn nữa nếu trong tay còn có một cây kim thêu, nàng nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì đã nói ra những lời vừa rồi!
Nam nhân từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, đầu mũi ngửi ngửi, chau mày, hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng mới đổi lại câu khác: “Muội muội quả nhiên mắt nhìn tốt, tại hạ đích thực là ăn độc dược mà lớn lên.
Nhưng phải nói lại với muội muội, mũ ngươi, cũng rất bẩn.”
Lưu manh!!!
Như thế mà còn có thể nhịn được nữa sao, không còn để ý gì đến cổ tay của mình nữa, nàng hung hăng dẫm lên mũi giày không nhiễm một hạt bụi nào của hắn, phút cuối còn không quên dùng lực ma sát đế giày mình day day mũi giày thêu đầy kim tuyến của nam nhân trước mắt.
Giang Thượng Nguyệt đắc ý mà cười nói: “Thất lễ rồi! Chân muội muội cũng có suy nghĩ của riêng mình, hôm nay ra cửa mới dẫm phải cứt chó nữa!”
Chân nàng có suy nghĩ riêng là thật, còn giẫm lên cứt chó là bịa đặt.
Nam nhân ghét bỏ buông tay Giang Thượng Nguyệt ra, vẻ mặt đau lòng nhìn đôi giày của mình bị dẫm bẩn, dậm chân tại chỗ điên cuồng la lên: “A!!!!!! Thiên Tuế huynh, cứu ta!!”
Người được xưng là “Thiên Tuế huynh” ôm đàn đi ra, đứng ở bên cạnh nam nhân kia, một mái tóc bạc rũ xuống bên hông, cũng y phục trắng, tay áo rộng, tuổi tác so với tên kia có phần lớn hơn, khí chất so với tên kia cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Thiên Tuế huynh, nàng ấy…” Nam nhân kia chỉ vào chiếc mũ rách của Giang Thượng Nguyệt: “Nàng ấy giẫm lên giày của ta!” Có vẻ như việc giày bị bẩn là một chuyện không thể chấp nhận nổi.
Nam nhân tóc bạc không hề chớp mắt lấy một cái, vẻ mặt lạnh như băng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Đáng đời.”
Cũng may, vị “Thiên Tuế huynh” này không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.
Giang Thượng Nguyệt thừa dịp hai người bọn họ đang nói chuyện, chuẩn bị chuồn đi, nhưng không ngờ cổ áo phía sau đột nhiên lại bị kẻ đáng ghét kia túm lấy, là bàn tay xương cốt rắn rỏi của nam nhân bị giẫm bẩn giày.
Cả người nàng giống như con quay bị lắc qua lắc lại, nụ cười giảo hoạt trên mặt cứng đờ giữa không trung.
Nam nhân kia lại cúi đầu, đùa giỡn mà nhìn đôi mắt phẫn nộ của người trước mắt, đánh giá từ trên xuống dưới: “Thất lễ, tay này của ta cũng có suy nghĩ riêng của mình.”
Chiếc mũ rách của nữ tử rơi xuống đất, chỉ thấy búi tóc đuôi ngựa cột cao tràn đầy sức sống của nàng, tuy y phục trên người đầy những miếng vá, nhưng nàng cũng không thèm để tâm, vẻ ngoài vẫn hào sảng vô tư như thường.
Ngũ quan nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan cao quý không trần tục, lông mày thanh tú, nhất là đôi mắt đẹp như nước chảy dưới khe suối lanh lợi mà vui vẻ, độ cong ở đuôi mắt hoàn hảo, lúc cười lên còn đẹp hơn.
Thứ duy nhất không được đẹp cho lắm chính là, thân hình quá gầy, làn da hơi vàng.
Có lẽ là do khoảng thời gian dài đi kiếm ăn còn sống trong cảnh màn trời chiếu đất, thiếu chất dinh dưỡng nặng.
Hiển nhiên, muội muội này so với các thiên kim quan to nhà quyền quý hoàn toàn có khác biệt, quật cường, kiêu ngạo, lại đậm chất giang hồ.
Giang Thượng Nguyệt rùng mình, lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với một nam nhân xa lạ đến vậy, rất dễ dàng ngửi ra được mùi hương liệu quyền quý thượng đẳng trên người hắn.
Mãi một lúc lâu sau, Giang Thượng Nguyệt mới ngộ ra chân lý, đó không phải mùi hương của hương liệu, mà là mùi của nam nhân.
Nam nhân lại hơi nhấc mũi giày mình lên, hàng mày như kiếm nhướng cao, đầy vê nguy hiểm nói: “Một đôi giày của bổn vương trị giá ngàn vàng, ngươi muốn bồi thường thế nào? Tiền mặt hay thế chấp?”
Việc này tuy là do Giang Thượng Nguyệt ra tay trước, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn là do đối phương vô lễ trước.
Giang Thượng Nguyệt bực bội không thôi, trợn trắng mắt nói: “Không phải giặt là sẽ sạch sao? Chẳng lẽ công tử không giặt giày sao? Ôi, thật kinh tởm! ”
Kinh tởm???!
Hắn cố ý đọc ra hai chữ “bổn vương” rất nặng, chỉ thiếu cách tự mình xưng tên là chủ nhân kinh thành Đoạn Tầm, phủ Bình Nam vương.
Kinh thành không ai không biết, Đoạn Tầm hắn bước chân ra cửa mang giày tơ tằm thêu kim tuyến vàng, giày bẩn không mang nữa.
Nhưng muội muội ngốc nghếch trước mắt này dường như không hề chú ý gì tới hắn, trên người một thân trang phục cao quý trị giá ngàn vạn lượng bạc, còn mắng hắn kinh tởm! Nữ tử này, một đôi mắt sóng xanh đẹp đẽ, hiển nhiên còn chưa nhận ra hắn là chủ nhân của phủ Bình Nam vương.
Quả nhiên, mắt mù mà đẹp cũng vô ích.
Đoạn Tầm ngẩng đầu ra vẻ cao quý, cắn răng nói: “Không sai, chưa bao giờ bẩn giày.”
Nếu không phải bị nam nhân này túm lấy cổ áo, Giang Thượng Nguyệt thực sự đã bị khí thế cao sang quyền quý của nam tử mặc bạch y nguyệt hoa làm cho lóa mắt.
“Cái giày kia đã như vậy, thì cái giày này cũng không cần.”
Giang Thượng Nguyệt cười xấu xa, chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ của mình, dùng đế giày bẩn thỉu của thận trọng cọ vào một bên mũi giày sạch sẽ còn lại của Đoạn Tầm.
Đoạn Tầm vốn chỉ muốn dọa cô nương ta một cái, lần này đã hoàn toàn phát điên lên.
Vị nha đầu trước mắt này không sợ trời không sợ đất, so với các tiểu thư khuê các kinh thành, quả thực là hai loài sinh vật khác nhau.
Đoạn Tầm không thể bỏ qua mà lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười khẩy: “Nơi này là thanh lâu, một cô nương như ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi là nam nhân! Ôi, thật đúng là giống như… một nam nhân!! Ha ha!”
Nam nhân trước mặt, không hề có ý gì tốt đẹp, còn nhìn chằm chằm vào nàng… trước ngực nàng.
Giang Thượng Nguyệt vốn định đánh trả, mắng hắn nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Nhưng vị nam tử tóc bạc đứng bên cạnh hắn lại càng giống nữ tử hơn, nói ra lại sợ mạo phạm đến người khác, huống chi biết đâu vẫn còn có một vài thế lực to lớn bên trong.
“Chẳng lẽ ngươi thích bổn vương? Cho nên mới cải trang đi tới nơi này, đúng không? Ngươi là thiên kim nhà ai trong kinh thành này? Ta đảm bảo sẽ không nói cho phụ thân ngươi biết!”
Đoạn Tầm đuổi theo trêu ghẹo nàng, tiểu cô nương tức giận mặt đỏ tía tai thật sự rất thú vị.
“Tiểu nhân! Đăng đồ lãng tử! Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết! Vô duyên vô cớ làm nhục người khác có đáng mặt làm anh hùng hảo hán không?” Giang Thượng Nguyệt dùng sức đạp chân lên, trợn trắng mắt nhìn hắn.
Nàng nói không lại cái tên vương bát đản này! Cùng phụ thân mình lang thang trên giang hồ đã nhiều năm, loại nam tử hèn mọn đáng khinh thường này gặp qua không ít, còn loại da mặt dày này thì đây là lần đầu tiên mới gặp!
Giang Cửu Lưu đếm tiền xong, thấy tiểu nữ nhi bị túm cổ áo, lại cùng nam nhân xa lạ kia có tư thế mờ ám, vỗ vào đùi một cái, vội vàng chạy lên cứu viện: “A nha!”.
Ông bỏ vào túi nam tử kia hai viên ‘tiên dược’
“Công tử giơ cao đánh khẽ, tiểu nữ xấc xược, không hiểu quy củ, đã đắc tội, thứ cho bần đạo quản giáo không nghiêm.
Công tử, đại nhân ngài đại lượng, xin hãy… tha cho nó đi!”
Cùng lúc đó, một tên bặm trợn tay xách cạp quần, thô lỗ nói: “Điện hạ, lão tổ tông biết ngài lại tới thanh lâu, tức đến mức nằm liệt giường, kính mong ngài hồi phủ.”
“Điện hạ” trong miệng người này tất nhiên là ám chỉ Đoạn Tầm.
Đoạn Tầm thường ngày đùa giỡn không biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp, hôm nay lần đầu lại bị bẽ mặt.
Hắn dần dần buông lỏng tay, trước khi đi còn không quên dặn dò Giang Thượng Nguyệt: “Muội muội, ta là Đoạn Tầm, phủ đệ lớn nhất nằm sâu trong phồn hoa của phố Vĩnh An chính là nhà ta, đến lúc đó, khi gặp bổn vương nhớ tắm rửa sạch sẽ.”
Đoạn Tầm giỡn không thành, còn bị đá cho một phát, vạt áo nguyệt hoa lại xuất hiện dấu thêm một dấu giày màu đen khác.
Chẳng lẽ, đế giày của cô nương kia thật sự giẫm lên cứt của một con vật nào đó sao?
Hai cha con Giang Cửu Lưu đêm nay không kiếm được bao nhiêu đồng bạc, lại đắc tội khách quý trong lầu – Bình Nam Vương.
Bị tú bà trong Xuân Hương lâu hùng hùng hổ hổ đuổi ra ngoài.
Xem ra buổi tối chỉ có thể cố gắng lấp đầy cái bụng mình mà thôi.
Chú thích:
(5): Hai câu thuộc bài thơ Cẩm Sắc của Lý Thượng Ẩn..