Bản Thông Báo Tử Vong

0 giờ 45 phút ngày mùng 3 tháng 11. Tiếng còi cảnh sát rú vang xé rách cả bầu trời đêm. Những người cảnh sát của đội cảnh sát hình sự thành phố và đội cảnh sát đặc nhiệm đang cùng tập trung lao đến tòa nhà Long Vũ ở trung tâm thành phố. Cảnh sát nhân dân đến trước đã giăng đường dây cảnh giới quanh tòa nhà Long Vũ. Bên ngoài đường dây cảnh giới, càng lúc càng tập trung nhiều đèn xe cảnh sát nhấp nháy, tạo thành một sự đối lập chói mắt với cả khối đen đặc phía sau tòa nhà. Những người cảnh sát từ trên xe cảnh sát bước xuống, ai nấy đều trang bị vũ trang, họ di chuyển men theo đường dây cảnh giới, tạo thành một tuyến đường phòng ngự cẩn mật. Mối liên hệ trong ngoài tòa nhà Long Vũ đã bị tuyến đường này cách ly hoàn toàn. Và ở trung tâm đường dây cảnh giới, La Phi đang dẫn theo cấp dưới của mình tiến vào trong tòa nhà. Đoàn người này tiến vào tòa nhà chia làm hai hướng, nhân viên kỹ thuật của đội cảnh sát đặc nhiệm mang theo thiết bị sửa chữa đi về phía phòng điện ở dưới tầng ngầm của tòa nhà, nhiệm vụ của họ là làm cho hệ thống điện của tòa nhà khôi phục trạng thái bình thường một cách nhanh nhất có thể. Còn La Phi thì dẫn các chiến sĩ đội cảnh sát hình sự lao lên tầng 18 của tòa nhà. Mặc dù là bị đánh thức trong lúc đang ngủ say, nhưng lúc này đây, cơ thể La Phi lại có thể phát ra sức mạnh tiềm tàng. Anh sải bước nhanh đi lên trước toàn đội, không hề thua kém gì những cậu chàng thanh niên 20, 30 tuổi ở cạnh mình. Có được điều này, một là do anh thường xuyên chăm chỉ tập luyện, hai là do sự ham muốn chiến đấu mãnh liệt của anh. Thứ ham muốn này đến từ sự kích động của đối thủ hùng mạnh, đến từ một cái tên khiến cho La Phi khắc cốt ghi tâm, mang theo đầy mùi vị máu tanh: Eumenides! Năm phút sau, mọi người đã lên đến tầng 18 tòa nhà Long Vũ. Đây không phải là lần đầu tiên La Phi đến đây. Cảnh tượng gặp mặt Đặng Hoa lần trước, anh vẫn còn ghi nhớ rất rõ. Anh biết đây là nơi trọng yếu nhất của tập đoàn lớn này, ẩn chứa thứ quyền lực và sức mạnh mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc này đây, khi anh lại lần nữa bước vào chốn này, đã có một thứ cảm giác hoàn toàn khác. Dưới ánh sáng đèn pin chuyên dụng của cảnh sát, La Phi nhìn thấy những người nam giới mặc đồ đen được xếp thành hai hàng, bọn họ ai nấy đều thân hình cao lớn, cường tráng, nhưng thứ thần thái tinh lực dồi dào vốn có đã không còn hiện hữu, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và kinh hoàng không thể nào che giấu được, như thể đang đứng ở cửa vào địa ngục vậy. La Phi và mọi người đi men theo hành lang vào sâu phía trong. Hơn mười đôi giày da giẫm xuống sàn, phát ra tiếng kêu vang đều tăm tắp, như thể thổi khẩu hiệu chiến đấu chính nghĩa đầy vẻ trang nghiêm. Tiếng vang này làm kinh động một nhóm người đang tập trung ở cuối hành lang, sau chút xao động, nhóm người tách ra, hai người đứng đầu ở trong đó bước lên đón. “Cảnh sát La, chào anh!”

Người thanh niên đó bước lên chào trước, thái độ vừa phải, không lạnh lùng cũng không nhiệt tình. La Phi nhớ anh ta tên là A Hoa, là tâm phúc đắc dụng nhất của Đặng Hoa lúc sinh thời. Người đứng phía sau A Hoa thì La Phi chưa gặp bao giờ, nhưng người này thần sắc hoảng loạn, chắc không phải là nhân vật gì tầm cỡ. “Là anh báo án phải không?”

La Phi vừa hỏi, vừa đi lên trước mấy bước. Phía trước mặt anh chính là văn phòng làm việc của Đặng Hoa, La Phi nhìn cánh cửa đen ngòm như cửa động đó, chau mày - theo bản năng nghề nghiệp, anh đã ngửi rõ thấy mùi vị của sự chết chóc. “Đúng vậy!”

A Hoa gật đầu, “Đã ngừng thở hẳn rồi. Cho nên tôi không gọi 120, mà báo cảnh sát luôn.”

Anh ta hơi rướn mày, hình như nỗi khinh hoàng vẫn còn chưa tan hết. Nhưng lời nói và hành động của anh ta vẫn có thể coi là trấn tĩnh, vẫn trấn áp được tình hình. “Sao cậu biết là vụ án do Eumenides gây ra?”

La Phi hỏi thẳng luôn vào vấn đề then chốt. A Hoa không trả lời ngay vào câu hỏi, anh ta lôi ra một tờ giấy trắng đưa cho La Phi. La Phi nhận lấy tờ giấy, Doãn Kiếm đứng đằng sau bước lên một bước, soi đèn pin cho anh. Có thể là do đột nhiên bị luồng ánh sáng kích thích, đồng tử mắt La Phi chợt thu nhỏ lại. Cách thức tờ giấy và nét chữ bằng mực tàu trên tờ giấy là thứ anh đã quá quen thuộc rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cách đây mười tám năm, là mãi mãi không thể nào quên! Trên đó viết: “ 73 Người thụ hình: Lâm Hằng Cán, Mông Phương Lượng Tội danh: Liên quan đến xã hội đen Ngày thực thi: Ngày 2 tháng 11 Người thực thi: Eumenides”

La Phi mở to mắt nhìn tờ giấy này, mắt như muốn tóe lửa. Trong suy nghĩ của anh, đây chính là một bức chiến thư, một bức thư tuyên chiến rành rành đến từ đối thủ đáng sợ đó. Nhưng anh đã để lỡ mất thời gian giao chiến lần này. Bây giờ đã là sáng sớm ngày mùng 3 tháng 11, và Eumenides thì đã lại đạt được mục đích như lời hẹn. Còn có cục diện nào khiến người ta buồn bực uất ức hơn thế này không? “Các anh nhận được này khi nào?”

Sau khi ánh mắt La Phi rời khỏi tờ giấy đó, bèn nhìn chăm chăm vào A Hoa. A Hoa đã có sự chuẩn bị từ trước đối với câu hỏi này, anh ta bình thản đón nhận ánh mắt của La Phi, trả lời: “Hai ngày trước.”

“Tại sao lại không báo cảnh sát từ trước?”

La Phi lập tức hét lên. Đôi tay anh nắm thật chặt, như thể sức mạnh trong cả cơ thể không có chỗ để phát tiết. “Báo cảnh sát? Ha...”

Cánh mũi của A Hoa phồng lên, lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp, vừa phẫn nộ, bi thương vừa khinh thường, sau đó anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại, “Đặng tổng đã chết như thế nào?”

La Phi chợt lặng người, tâm trạng trách móc bỗng chốc vụt tan biến. Nhưng A Hoa lại không muốn bỏ qua, anh ta hằn học nói thêm một câu: “Anh nói xem, cảnh sát các anh có thể làm được những gì!?”

La Phi thở dài, thật không ngờ lại không đáp lời lại câu hỏi đầy khiêu khích thế này. Cần phải biết rằng, trong trận chiến ở sân bay, chính là tổ trưởng tổ hành động Hàn Hạo của cảnh sát đã tận tay bắn chết Đặng Hoa - đối tượng được bảo vệ. Đã xảy ra việc như vậy, A Hoa và mọi người đúng là không có lý do gì để còn tin tưởng cảnh sát được nữa. Cho nên sau khi họ nhận được bản thông báo tử vong này, đã chọn lựa tự mình giải quyết, không tiết lộ bất cứ thông tin gì cho cảnh sát. A Hoa cũng không phải là không có thực lực này. Anh ta đã từng bảo vệ Đặng Hoa an toàn trải qua những năm tháng gian nan hiểm ác trong chốn xã hội đen. Nếu như cuối cùng không phải là Hàn Hạo trúng kế “mượn dao giết người”

của Eumenides thì không chừng đến giờ Đặng Hoa cũng vẫn còn sống. Đứng từ 74 góc độ này mà nói, A Hoa đúng là không cần cảnh sát, thậm chí trong mắt anh ta, cảnh sát còn đóng vai trò càng giúp càng dở. Cảnh sát đã bị lỡ cơ hội giao đấu chính diện với Eumenides lần này, quả đắng này hoàn toàn là do chính cảnh sát đã gây nên. Thế nhưng La Phi thì ít nhiều lại phải chịu hậu quả của người trước để lại. Nhưng sự việc đã đến nước này, La Phi cũng không muốn biện hộ gì cho mình cả. Anh biết rất rõ, cách tốt nhất để làm tiêu trừ sự hiểu nhầm này của đối phương chính là dùng thực lực để nhận lại được sự tôn trọng, không có con đường nào khác cả. Thế nên La Phi không muốn nhắc mãi chuyện đã xảy ra, anh dồn tâm trí và sức lực vào hiện trường vụ huyết án đang diễn ra trước mắt. “Trong phòng hiện giờ còn có người không?”

La Phi nheo mắt nhìn vào cửa văn phòng đang mở. Đó lẽ ra là trung tâm an toàn nhất của thành lũy, nhưng bây giờ lại biến thành một phần mộ âm u lạnh lẽo. A Hoa hít thở một hơi thật sâu, khống chế tâm trạng của mình. Sau đó quay lại nhìn những người mặc áo đen ở sau lưng mình, lạnh lùng trả lời: “Người của chúng tôi toàn bộ đã ra ngoài hết. Quy định này thì tôi hiểu, đã báo cảnh sát, thì sau đây là công việc của các anh, tôi sẽ không can thiệp.”

Mặc dù bị đối xử lạnh nhạt, nhưng La Phi cũng vẫn rất khen ngợi thái độ giải quyết công việc của A Hoa. Con người cũng khó tránh khỏi có thiện cảm và ác cảm, nhưng chỉ cần khi làm việc phân minh rạch ròi, điều này cũng có thể coi là tác phong hiếm có của bậc trượng phu. Doãn Kiếm cầm đèn pin soi vào sâu trong phòng. Căn phòng này rất rộng, rất sâu, từ bên ngoài khó có thể nhìn thấy hết toàn bộ cả căn phòng. Cậu bèn xin chỉ thị: “Đội trưởng La, bây giờ chúng ta có vào trong không?”

La Phi trầm ngâm giây lát: “Đợi thêm một chút đi... chờ mạng lưới điện khôi phục lại hãy vào cũng chưa muộn.”

Doãn Kiếm gật đầu, hiểu được dụng ý của đội trưởng. Kẻ địch mà họ phải đối diện quá hùng mạnh, cho nên từng bước đều phải vô cùng thận trọng. Nếu như đường đột tiến vào hiện trường tối đen, vậy thì rất có thể sẽ tạo cơ hội cho đối thủ đang mai phục trong chỗ tối. La Phi nhìn đồng hồ, anh tiến vào tòa nhà Long Vũ cũng đã được mười phút rồi. Lúc này Doãn Kiếm đang chủ động dùng máy bộ đàm liên lạc với nhân viên kỹ thuật của đội cảnh sát đặc nhiệm, sau đó cậu hội báo: “Bên dưới nói khoảng bảy, tám phút nữa là ổn.”

Bảy, tám phút. Chỉ cần vòng ngoài kiểm soát tốt, chút thời gian này sẽ không khiến cho cục diện có thay đổi gì lớn. La Phi trấn tĩnh được, nhân thời gian này, 75 anh vừa vặn có thể tìm hiểu thêm được tình hình khái quát trước và sau khi xảy ra vụ án. “Anh hãy kể lại tình hình diễn biến sự việc - bắt đầu từ khi các anh nhận được .”

Anh nhìn A Hoa, nói. Anh dùng ánh mắt chân thành nhắc nhở đối phương: chúng ta đang phải đối diện với một đối thủ chung. A Hoa cắn răng im lặng giây lát, ánh mắt anh ta chuyển từ sự ủ dột sang kiên nghị, hình như đã tích tụ dũng khí sục sôi căm thù. Sau đó anh ta bắt đầu rơi vào trong hồi ức khiến mình cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. “Trưa hai hôm trước tôi nhận được này, là một bức thư nặc danh được gửi tới. Bởi vì Đặng tổng vừa mới gặp nạn, tôi đương nhiên rất coi trọng bức thư này, cho nên đã lập tức liên hệ với Lâm tổng và Mông tổng, cũng đúng lúc họ muốn tìm tôi, bởi vì Eumenides cũng gửi cho họ mỗi người một ...”

La Phi biết Lâm tổng, Mông tổng chính là người thụ hình Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng trong vừa rồi. Hai người này đều là nhân vật nguyên lão của tập đoàn Long Vũ, Eumenides liên tục ra tay, lẽ nào là muốn triệt để hủy diệt tập đoàn Long Vũ? Dưới sự kinh doanh hơn mười năm của Đặng Hoa, tập đoàn Long Vũ đã hình thành cục diện lũng đoạn kinh doanh trên nhiều lĩnh vực trong tỉnh thành, trong đó tình hình ức hiếp bá đạo thị trường, kinh doanh bất chính cũng không hiếm gặp, Eumenides đã lấy danh nghĩa là phán xét tội ác vậy thì dùng “trừ ác tận gốc”

để giải thích động cơ hành vi truy sát của anh ta thì cũng khá hợp lý. Trong lúc La Phi suy ngẫm, A Hoa vẫn tiếp tục: “... Thế là chúng tôi cùng ngồi lại với nhau bàn bạc đối sách. Lúc đó hai người bọn họ đều vô cùng căng thẳng, Lâm tổng đã từng có ý định muốn báo cảnh sát, nhưng liền bị tôi phủ quyết.”

La Phi cười đau khổ: “Đúng vậy, anh vốn không tin tưởng cảnh sát.”

“Đây chỉ là một nguyên nhân.”

A Hoa nheo mắt, ánh mắt lộ ra sự hung hãn: “Eumenides đã đặc biệt gửi cho tôi một , đây rõ ràng là sự khiêu chiến, tôi không có lý do gì để không tiếp chiêu! Huống hồ hắn đã giết hại Đặng tổng, tôi có nằm mơ cũng muốn tận tay xé nát hắn ra!”

La Phi hiểu được cảm giác của A Hoa. Eumenides là một đối thủ khiến người ta sợ hãi nhưng lại khao khát được nghênh chiến. A Hoa đương nhiên cũng không dễ dàng từ bỏ cơ hội để giao đấu với hắn. Nhưng La Phi đồng thời cũng cảm thấy hơi ủ dột - lần này Eumenides không thông báo cho cảnh sát kế 76 hoạch giết chóc, mà lại thông báo cho A Hoa, liệu có phải là đối với hắn: cảnh sát đã thua quá nhiều, cho nên hắn muốn đổi đối thủ khác? A Hoa vẫn nói tiếp: “Sau đó Lâm tổng và Mông tổng đều nghe theo lời kiến nghị của tôi: không báo cảnh sát, nhờ vào lực lượng của tập đoàn chúng tôi để bảo vệ họ. Thế là chúng tôi tự mình tập hợp những anh em thân thiết, đồng thời quyết định dùng văn phòng làm việc của Đặng tổng lúc sinh thời để làm nơi ẩn nấp.”

“Những người này không phải toàn bộ đều là thuộc hạ của anh sao?”

La Phi hỏi xen vào một câu, anh chú ý thấy A Hoa khi nhắc đến đoàn người này, cứ luôn nói: “chúng tôi”

, chứ không nói “tôi.”

“Có một nửa là anh em của tôi, còn một nửa là người của Lâm tổng.”

A Hoa giải thích: “Chúng tôi mặc dù đều trong tập đoàn Long Vũ, nhưng Lâm tổng cũng có thuộc hạ trực thuộc của mình.”

La Phi “ừm”

một tiếng thể hiện đã hiểu. Tập đoàn có thế lực mạnh nhường này, nội bộ phân thành mấy phái cũng là điều bình thường. “Anh Long đây chính là tâm phúc của Lâm tổng.”

A Hoa lúc này giới thiệu với La Phi người nam giới vạm vỡ đứng sau lưng, “Anh ấy và tôi cùng phụ trách bảo vệ an toàn cho hai vị lão tổng.”

Anh Long nhìn La Phi, “ôi”

một tiếng, coi như là miễn cưỡng chào hỏi. Anh ta vẫn giữ nguyên bộ dạng thẫn thờ như người mất hồn, xem ra vẫn chưa hồi phục được từ cú sốc chủ nhân gặp nạn. Muốn gián tiếp tìm hiểu thực lực của một người, bạn có thể quan sát bạn bè của anh ta, cũng có thể quan sát thuộc hạ của anh ta. Đem so sánh biểu hiện lúc này của A Hoa và anh Long, La Phi dễ dàng có thể hiểu được vì sao Đặng Hoa lại có thể độc tôn làm bá chủ tập đoàn Long Vũ mười mấy năm, địa vị vững chắc như núi cao. “Hãy nói cụ thể quá trình bảo vệ của các anh đi!”

La Phi hướng câu chuyện đến tình tiết then chốt nhất. Sắc mặt A Hoa tái xám. Bốn chữ “quá trình bảo vệ”

coi như đã nể mặt anh ta lắm rồi. Từ kết quả có thể thấy, đó càng giống như một vở kịch khôi hài đầy nhục nhã giống như mèo vờn bắt chuột vậy. Và lúc này đây anh ta lại không thể không kể tỉ mỉ lại quá trình của vở kịch khôi hài đó cho cảnh sát, những người mà anh ta coi thường. “Ngày thực thi trong là ngày mùng 2 tháng 11. Vào 8 giờ tối ngày mùng 1, chúng tôi đã mời hai vị lão tổng vào trong văn phòng làm 77 việc của Đặng tổng. Hai lớp cửa chống trộm đều được khóa chặt, chìa khóa thì tôi và anh Long, mỗi người giữ một chùm. Đồng thời chúng tôi đã bố trí tầng tầng lớp lớp bảo vệ ở dọc hàng lang tầng 18 - đặc biệt là cửa văn phòng, tập trung hơn mười anh em canh giữ. Ngoài ra, từng nơi ra vào trong khắp tòa nhà cũng đều bố trí người canh gác. Tôi và anh Long mỗi người dẫn hai người thân tín, canh giữ ở phòng giám sát tại tầng 1. Cả trong và ngoài tòa nhà Long Vũ, khắp nơi đều lắp máy camera, cho nên chúng tôi ở tầng 1 là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở khắp tòa nhà. Đương nhiên, trọng điểm giám sát của chúng tôi chính là căn phòng mà hai vị lão tổng đang ở.”

Trong quá trình bước vào trong tòa nhà, La Phi cũng đã nhìn thấy sự bố trí phòng thủ cẩn mật của A Hoa và mọi người. Cho dù là Eumenides muốn đơn thương độc mã lao vào thì có vẻ cũng không có khả năng nhỉ? Nhưng hành động giết chóc của Eumenides lại vẫn cứ đạt được mục đích, hơn nữa cả chặng đường không hề nhìn thấy dấu vết đánh nhau, lẽ nào hắn lại đi từ một con đường khác? A Hoa hình như nhận ra điều La Phi suy nghĩ, giải thích thêm: “Căn phòng đó năm xưa Đặng tổng đã dặn dò kỹ sư thiết kế tòa nhà đặc biệt thiết kế nên, cả tầng này chỉ có một con đường có thể đi đến được cửa văn phòng. Trong phòng cũng không có bất cứ lối đi nào có thể thông ra bên ngoài. Cánh cửa sổ duy nhất trong phòng nằm ở trên bức tường phía nam tòa nhà, trong phạm vi mười mét đều là bức tường kính trơn nhẵn, cho dù là cao thủ leo núi giỏi nhất thế giới cũng không thể nào trèo đến gần được. Và phía trên cửa sổ, cứ cách năm mét lại khảm một hàng lưỡi dao sắc nhọn, cho nên cũng đừng có mơ có thể thông qua sợi dây thừng để leo từ trên sân thượng xuống đến gần ô cửa sổ.”

La Phi chau mày: “Nếu đã như vậy, Eumenides sao có thể tiến vào văn phòng được?”

“Tôi không biết...”

A Hoa lộ ra sắc mặt sượng sùng nhưng lại mơ hồ, “Tôi và anh Long bắt đầu từ buổi tối ngày mùng 1 thì luôn nhìn chăm chăm vào màn hình giám sát, không dám lơ là một giây phút nào. Cho đến tận hơn một giờ đồng hồ trước, tất cả mọi việc vẫn hoàn toàn bình thường. Nhưng khoảng vào lúc 11 giờ 35 phút đêm ngày mùng 2, cả tòa nhà đột nhiên bị mất điện.”

11 giờ 35 phút đêm, đã gần đến thời khắc cuối cùng trong thời hạn của bản thông báo tử vong. La Phi nghĩ thầm, Eumenides chắc chắn là cố tình chọn lựa thời gian này để ra tay thì phải, trải qua hơn hai mười giờ đồng hồ vất vả canh giữ, A Hoa và mọi người chắc ắn đều đã mệt mỏi rã rời, khả năng tư duy và phản ứng đều sụt giảm đáng kể. “Lúc này các anh vẫn cần phải tiếp tục kiên trì phòng thủ, chớ nên mù quáng bị đối phương chi phối.”

Dù sự việc đã qua, nhưng La Phi vẫn không kìm nổi việc nhắc nhở mọi người. 78 “Chúng tôi không hề hoảng loạn. Lúc đó anh em ở trên tầng đã lấy được đèn pin ở hộp cứu hỏa, vẫn luôn kiên trì canh giữ ở cửa văn phòng. Tôi đã phái hai người anh em ở bên cạnh mình đi xuống tầng ngầm để khởi động máy phát điện dự phòng của tòa nhà.”

La Phi nói một tiếng: “Tốt!”

Cho dù chính anh ở hiện trường trực tiếp chỉ huy, cũng sẽ chắc chắn xử lý như vậy. Đồng thời anh lại phỏng đoán, hỏi một câu: “Máy phát điện dự phòng đó cũng hỏng phải không?”

A Hoa gật đầu: “Chắc chắn cũng là bị người ta giở trò rồi nhưng lúc đó vẫn khởi động được một chút, chắc cũng chỉ khoảng mười mấy giây, sau đó là bị cháy.”

“Vậy Eumenides đã tiến vào văn phòng sau khi cả tòa nhà hoàn toàn tối đen à?”

“Việc này...”

Lông mày A Hoa nhíu chặt, bị những nỗi băn khoăn không thể nào giải đáp được giày vò vô cùng đau khổ, buồn bực, “Trong khoảnh khắc mười mấy giây máy phát điện dự phòng hoạt động, chúng tôi đã nhìn thấy Eumenides ở trong màn hình giám sát, lúc đó hắn đã vào trong văn phòng rồi, còn tuyến phòng ngự mà chúng tôi bố trí lại hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì. Tôi thực sự không biết hắn vào được bằng cách nào.”

Như vậy à? La Phi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng anh tạm thời không thể hiện ra, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tòa nhà lại biến thành một khối đen kịt, màn hình giám sát cũng bị tắt. Bởi vì Eumenides đã xuất hiện, tôi và anh Long đương nhiên không thể cứ thế mà ngồi yên ở tầng 1 chờ đợi nữa. Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy lên tầng 18, khi chúng tôi đến cửa văn phòng, hai cánh cửa đó vẫn khóa chặt, chẳng có biểu hiện khác thường nào cả. Chúng tôi vội mở cửa ra, vào phòng nhìn, hai vị lão tổng đều bị cứa cổ, đã tắt thở rồi. Nhưng Eumenides thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả!”

“Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa.”

La Phi nói bằng giọng vô cùng chắc chắn, “Chắc chắn là có con đường khác có thể vào được văn phòng này.”

A Hoa chỉ có thể cười đau khổ: “Thực sự không có. Từ khi xây dựng tòa nhà này, tôi vẫn luôn phụ trách sự an toàn của Đặng tổng. Nếu như trong phòng còn có con đường khác, sao tôi lại không biết chứ?”

Chỉ nói miệng không thì không có tác dụng gì, muốn có được câu trả lời chính xác cho vấn đề này, cần phải tiến vào hiện trường triển khai điều tra khám xét thực địa mới được. 79 Như thể muốn phối hợp với hướng suy nghĩ của La Phi, ánh đèn trong tòa nhà lúc này cuối cùng cũng bật sáng. Ánh sáng đã xua tan đi đêm đen khiến người ta nghẹt thở, mang tới cảm giác an toàn và ấm áp. Trên gương mặt mọi người, bao gồm cả anh Long, đều lộ ra nét mặt như được giải thoát. La Phi lập tức nhìn vào trong văn phòng. Nơi tầm nhìn có thể chạm tới, trước tiên nhìn thấy chiếc bàn cực lớn ở đối diện cửa văn phòng. Trên bức tường phía sau bàn, một cánh cửa sổ đã mở hẳn ra. La Phi nhìn A Hoa ở bên cạnh. A Hoa lắc đầu, nói: “Không thể nào!”

Đúng vậy, trước đó anh ta đã nhấn mạnh, thiết kế độc đáo của cánh cửa này khiến cho nó vốn không thể nào có thể trở thành lối ra vào của căn phòng này. Trên sàn trong phòng có một số vết chân máu lộn xộn, có mấy vết kéo dài đến tận cửa ra vào. La Phi bèn chau mày hỏi: “Các anh có tất cả mấy người từng bước chân vào phòng?”

“Bốn người. Tôi và anh Long, sau đó mỗi người chúng tôi lại dẫn theo một đệ tử.”

La Phi mím môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Nghĩ lại tình hình lúc đó, xung quanh tối đen như mực, hành tung của Eumenides thì không rõ, chỉ có bốn người tiến vào hiện trường thì cũng không coi là nhiều. Xem ra A Hoa vẫn có chút ý thức bảo vệ hiện trường, nếu như để cho cái người được gọi là anh Long đó quyết định, e là phải có cả một đám người chen chúc vào rồi, có nhiều manh mối hơn nữa thì cũng bị phá hoại bằng hết. Nguồn điện đã được khôi phục, vậy thì các hạng mục công việc tại hiện trường cần được nhanh chóng triển khai. La Phi nhìn cấp dưới của mình, bắt đầu ra lệnh tác chiến: “Doãn Kiếm, cậu hãy thông báo cho người của đội cảnh sát đặc nhiệm vào, kiểm tra toàn bộ cả tòa nhà này một lượt cho tôi, không được bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.”

Doãn Kiếm lập tức thi hành: “Tuân lệnh!”

La Phi quay sang A Hoa: “Chúng tôi không thông thuộc tòa nhà này lắm, có thể sẽ cần người của anh phối hợp một chút.”

A Hoa gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Tiếp đến La Phi nói với anh Long: “Anh Long, anh hãy dẫn người của anh xuống dưới tầng 1, phối hợp với đồng nghiệp của tôi để lấy lời khai.”

Anh Long mặt ủ rũ đáp lại một tiếng. Sau khi bị tên đối thủ đó đánh bại thê thảm, anh ta đã mất đi dũng khí tiếp tục chiến đấu. Và việc chủ nhân Lâm Hằng 80 Cán gặp nạn, lại khiến giấc mộng bay cao vươn xa của anh ta bỗng chốc nát vụn, anh ta thực sự cảm thấy cả đời này, mình chưa bao giờ phải sống ấm ức khó chịu thế này. “Các cậu hãy theo tôi tiến vào điều tra khám xét hiện trường!”

La Phi cuối cùng nhìn bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật trinh sát hình sự, nói. Mọi người bước vào văn phòng, bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật lập tức tìm thấy mục tiêu để triển khai công việc. Còn La Phi bước tới cánh cửa sổ ở bức tường phía nam đó trước. Bởi vì trong căn phòng khép kín thế này, cánh cửa sổ duy nhất lại được mở hẳn ra, đây rõ ràng là một điều vô cùng khác thường. Và khi anh tỉ mỉ quan sát sàn nhà, thật không ngờ có thể nhìn thấy mấy vết máu từ trong phòng hướng ra tận bên cửa sổ, điều này gần như càng chứng thực sự suy đoán nào đó của La Phi. Nhưng sau khi La Phi đi đến cửa sổ, anh lại không thể không từ bỏ sự suy đoán ban đầu. Bởi vì khi anh nhìn từ ô cửa sổ ra ngoài, anh mới thực sự hiểu được ý tứ câu nói “Không thể nào”

của A Hoa. Không có bất cứ ai có thể thông qua ô cửa sổ này để tạo thành sự uy hiếp đối với người ở trong phòng, bất luận là người đó muốn dùng phương thức gì! Đây đúng là một công trình được thiết kế vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Trước tiên, vị trí của nó không hề bình thường: mặc dù nằm ở trong khu vực phồn hoa náo nhiệt của thành phố, nhưng bởi vì phía nam tòa nhà vừa vặn là khu phố cổ, cho nên đứng từ văn phòng tầng 18 này nhìn ra ngoài, phía không gian đối diện không có gì cản trở, có thể nhìn được tất cả mọi thứ, trong phạm vi mấy ki-lô- mét, thật không ngờ không thể tìm thấy được một tòa kiến trúc nào có thể sánh được với nó. Điều này có thể đảm bảo người đứng trong căn phòng này có thể dễ dàng cúi xuống nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, nhưng người ngoài lại không thể nào chiếm được ưu thế về độ cao ở phía không gian đối diện. Để ngăn chặn có người muốn từ trong tòa nhà thâm nhập vào ô cửa sổ này, phía nam tòa nhà đã chọn lựa kính trơn nhẵn để làm bức tường. Và lấy văn phòng này làm trung tâm, trong phạm vi trái phải mười mét đều không có những ô cửa sổ nào cùng tầng. Đồng thời, cả mặt phía nam đều được thiết kế thành một hình vòng cung lõm vào trong, như vậy thì khu vực ở tầng cao sẽ hình thành bức tường có xu hướng nghiêng vào bên trong khiến cho người rơi thẳng từ trên xuống không thể nào tiến hành leo trèo được. Không chỉ có vậy, từ tầng 20 trở lên, cứ cách mỗi tầng lại có một dãy kim loại sáng lóa được khảm vào, nhìn thì trông giống như là trang trí cho tòa nhà, nhưng sau khi nghe được lời của A Hoa, La Phi đã biết, đó đều là những lưỡi dao sắc nhọn lạ thường! Có thể tưởng tượng, bao năm nay Đặng Hoa đã mất bao công sức để né tránh sự truy sát của bao kẻ thù ra sao. Và chính là văn phòng tầng 18 này đã đem lại 81 sự bảo vệ an toàn giống như két sắt cho ông ta, để ông ta vẫn đứng hiên ngang không hề bị quật ngã suốt mười mấy năm giữa chốn máu tanh gió lộng! Trừ khi Eumenides có thể mọc cánh bay giống như chim, nếu không, hắn quyết không thể nào tiến vào tòa nhà thông qua ô cửa sổ này. Sau khi đưa ra phán đoán này, La Phi chỉ có thể bắt đầu suy ngẫm lại về ý nghĩa của việc cánh cửa sổ bị mở ra và cả những vết máu vương lại trước ô cửa sổ. Có thể sau khi Eumenides đạt được mục đích, trước tiên hắn cũng nghĩ đến việc tháo chạy qua ô cửa sổ này. Cho nên hắn đã đến trước ô cửa sổ, mở cửa sổ để tìm đường tẩu thoát. Vết máu ở vị trí trước ô cửa sổ là lớn nhất, điều này chứng tỏ kẻ hành hung đã từng thoáng dừng lại ở đây. Nhưng chắc là anh ta không được như ý nguyện, chắc chắn phải tìm cách thức khác để chạy trốn. Nhưng việc này hình như lại không phù hợp với phong cách của Eumenides. Trước khi hành động, hắn chắc chắn đã thông thạo địa hình như lòng bàn tay, sao có thể để xảy ra sai lầm nhếch nhác nước đến chân mới nhảy thế này được chứ? Hay có thể nói là, tình trạng ở trước ô cửa sổ chỉ là Eumenides cố tình để lại manh mối sai lệch? Trong những cuộc đối đầu trước đây, việc này đúng là chiêu trò Eumenides thường dùng. Nếu như vậy, Eumenides rõ ràng là muốn qua đó để che giấu hướng rút lui thực sự của hắn, vậy hướng rút lui đó nằm ở đâu được nhỉ? La Phi chuyển dời ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ vào trong căn phòng. Bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật đang tỉ mỉ làm công tác kiểm tra khám xét, họ tập trung ở hai phía đông tây của căn phòng. Ở vị trí sát tường đặt hai chiếc giường đơn. La Phi nhớ rõ, lần trước mình bước vào căn phòng này, không hề có thứ đồ đạc này, chắc là mới chuyển hai chiếc giường này vào đây để phục vụ cho việc nghỉ ngơi của hai vị Lâm, Mông lần này. Vết máu trên sàn đều là xuất phát từ trên chiếc giường phía tây kéo lê ra, La Phi vừa đi về phía chiếc giường đó, vừa tiến hành quan sát và phân tích. Những vết máu đó chia làm hai hướng, một hướng đi về phía nam đến tận cửa sổ, lượng máu khá ít, thường là những giọt tròn, chắc là hung thủ sau khi hành hung, máu nạn nhân bắn vào người hắn, sau đó lại bị nhỏ giọt xuống sàn dưới sự di chuyển của hắn; một hướng khác thì lại là vết chân máu lộn xộn, từ bên giường kéo dài đến tận cửa văn phòng, chắc là A Hoa và mấy người khác sau khi tiến vào, đã giẫm vào vũng máu của nạn nhân, sau đó di chuyển nên để lại dấu vết. Đi đến bên giường, thì nhìn thấy một người nam giới thân hình béo mập đang nằm ngửa, dựa vào những tư liệu đã tìm hiểu lúc trước, ông ta chắc là 82 nhân vật đứng thứ 2 ở tập đoàn Long Vũ - Lâm Hằng Cán. Nhưng lúc này đây ông ta đã không còn chút hơi thở nào cả, nhân vật quyền thế và giàu có cũng đều trở thành một đám khói mây. Vết thương lấy đi tính mạng của ông ta là một vết cứa đáng sợ nằm vắt ngang cổ họng, vết thương đó vừa dài vừa sâu, bề mặt rất gọn gàng ngay ngắn, rõ ràng là do lưỡi dao sắc bén gây nên. Nửa thân trên của ông ta nghiêng ra ngoài giường, một cánh tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, máu ở vết thương cũng men theo cánh tay chảy xuống đất, hình thành một vũng máu lớn bên cạnh giường. Bác sĩ pháp y nhìn thấy La Phi đến, bèn khẽ nói: “Ở hiện trường không có dấu vết giằng co và phản kháng, chắc là một đòn chí mạng, thủ pháp của hung thủ đã quá quen thuộc.”

Lời đánh giá này dành cho Eumenides chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi. La Phi không nói gì, chỉ nhìn giây lát, rồi quay người đi đến chiếc giuờng đơn ở mé phía đông. Nạn nhân trên chiếc giường phía đông là một người nam giới vừa cao vừa gầy, La Phi biết ông ta tên là Mông Phương Lượng, là nhân vật chỉ đứng sau Lâm Hằng Cán ở tập đoàn Long Vũ. Vết thương lấy mạng của ông ta tương tự cũng là vết dao ở nơi yết hầu. Nhưng khác với Lâm Hằng Cán là, khi ông ta gặp nạn, tư thế cơ thể ông ta nằm ở trạng thái hơi cúi người ở giữa giường, cho nên trên bức tường phía đông sát đầu giường có một lượng máu lớn phụt vào, còn vị trí sàn nhà phía trước giường thì lại khá là sạch sẽ. La Phi đi vòng đến vị trí đầu giường, quan sát hình dạng vết máu ở trên tường, sau đó anh giơ tay phải ra, nắm tay lại, đấm mấy phát mạnh lên bức tường. Nhân viên kỹ thuật đang lấy dấu vết ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc: “Đội trưởng La, anh làm gì vậy?”

La Phi lắc đầu không nói gì, anh đi men theo bức tường mấy bước, sau đó lại giáng một đấm nữa. Vẫn là tiếp xúc với bề mặt cứng, tiếng kêu trầm đục, nên anh lại lắc đầu tiếp tục đi men theo bức tường. Nhân viên kỹ thuật đã nhận ra, liền hỏi: “Anh nghi ngờ trong căn phòng này có lối đi ngầm à?”

“Nếu không có, thì chính là thực sự gặp ma rồi.”

La Phi lẩm bẩm. Eumenides đã có thể coi thường tầng tầng lớp lớp bảo vệ để đi lại tự do thoải mái, mà trở ngại ở cửa sổ thì khó có thể vượt qua được, vậy thì rõ ràng trong phòng còn có lối đi khác. Đồng thời với tính cách đa nghi của Đặng Hoa, nếu ông ta giấu một lối đi khác trong phòng mình mà người khác không hề hay biết là điều không có gì lạ cả. 83 Trước đây, khi La Phi vây bắt những phần tử buôn bán thuốc phiện, thường xuyên phát hiện ra lối đi bí mật ẩn giấu trong những bức tường trong sào huyệt của chúng. Cho nên hôm nay anh cũng làm theo cách cũ, hy vọng có thể phát hiện ra được điểm đột phá. Nhưng sự việc lại cứ như thể là gặp ma thật. La Phi đi men theo bức tường gõ một vòng, nhưng lại không hề phát hiện ra dấu vết gì của lối đi bí mật cả. Anh thậm chí còn quỳ xổm xuống sàn để nghiên cứu tỉ mỉ một hồi, đó là một khoảng xi măng được đúc ngay ngắn, càng không giống như có thể ẩn chứa lối đi bí mật nào. La Phi buồn bực đứng ở giữa phòng, cảm giác tất cả những sự việc này thực sự khó mà có thể lý giải nổi. Anh thậm chí còn có ý muốn leo lên trần nhà để kiểm tra, nhưng anh nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ nực cười này. Chưa nói đến việc trên trần nhà lắp đầy đèn chùm, chỉ riêng từ góc độ trần nhà cao hơn bốn mét, cho dù ở trên đó có cửa ra vào, thì ai có thể lên trên đó được chứ? La Phi không thể không triển khai lại từ đầu suy nghĩ của anh. Anh nhanh chóng có được hướng tư duy khác, để kiểm chứng tính khả năng của hướng tư duy này, anh quyết định tìm người chứng kiến tất cả quá trình xảy ra vụ án, để tìm hiểu thêm một số tình hình cụ thể. La Phi tạm thời rời khỏi hiện trường vụ án, đi cầu thang máy xuống đến tầng 1. Phòng giám sát ở tầng 1 tạm thời trở thành bộ chỉ huy của cảnh sát. La Phi tiến vào phòng giám sát, nhìn thấy Doãn Kiếm đang cùng mấy người cảnh sát hình sự ngồi trước màn hình giám sát chăm chú nghiên cứu cuộn băng video ghi lại khung cảnh trong văn phòng lúc trước và sau khi xảy ra vụ án. La Phi hỏi: “A Hoa đâu?”

Doãn Kiếm nghe tiếng quay sang: “Anh ta dẫn các đồng chí đội cảnh sát đặc nhiệm đi lục soát cả tòa nhà rồi.”

“Ừm.”

Ánh mắt của La Phi quét một lượt khắp màn hình trên tường, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của A Hoa và mọi người. Họ đang lục soát từng căn phòng trên tầng 15 của tòa nhà. Thế là La Phi lại hỏi: “Còn bọn anh Long thì ở đâu?”

Doãn Kiếm trả lời: “Đang khai báo ở đại sảnh tầng 1.”

“Cậu ra gọi anh ta vào đây, tôi có việc cần phải hỏi anh ta.”

Doãn Kiếm thưa một tiếng: “Vâng”

, quay người bước ra khỏi phòng, lát sau, cậu đã dẫn anh Long trở lại. La Phi lấy một chiếc ghế ra cho anh Long: “Ngồi đi!”

Anh hy vọng tâm trạng của đối phương có thể nhanh chóng bình phục, ổn định trở lại, để có thể duy trì khả năng tư duy và trạng thái đối thoại thật tốt. 84 Anh Long ngồi thì đã ngồi rồi, nhưng ánh mắt thì lại mông lung bất định, không biết đang suy nghĩ linh tinh những gì. “Căn phòng làm việc đó, trước đây chắc anh rất quen thuộc phải không?”

La Phi dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm để hỏi. “Ồ...”

Anh Long chợt ngẩn người, sau đó đờ đẫn trả lời: “Không quen lắm.”

Mới câu hỏi đầu tiên mà đã bị dội ngược trở lại, La Phi không kìm được chau mày. Còn anh Long lúc này hình như mới kịp định thần lại, vội vàng bổ sung thêm: “Đó là văn phòng của Đặng tổng, A Hoa rất quen thuộc. Tôi chỉ là thỉnh thoảng đi theo Lâm tổng đến đó thôi.”

“Ừm, chỉ cần đã từng đến đó là được rồi.”

La Phi lại hỏi tiếp, “Căn phòng đó vốn dĩ có trải một tấm thảm đỏ, trên bốn bức tường xung quanh đều gắn những quả cầu thuỷ tinh, có phải vậy không?”

“Đúng vậy!”

Lần này anh Long trả lời khá rành rọt. “Sao bây giờ tấm thảm và những quả cầu thuỷ tinh trên tường lại không còn nữa?”

“Là A Hoa sai người làm đấy. Tấm thảm cũng bị dỡ, quả cầu thuỷ tinh cũng đều bị đập đi rồi.”

“Vì sao?”

“Chẳng phải hai vị lão tổng phải trốn ở trong đó sao? A Hoa nói trong phòng càng đơn giản càng tốt, không nên có những thứ rườm rà. Bên dưới tấm thảm biết đâu có thể ẩn nấp được người, quả cầu thuỷ tinh trên tường làm hoa mắt, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến màn hình giám sát, không nhìn rõ. Cho nên chúng tôi đã gỡ bỏ hết tất cả những gì có thể gỡ bỏ được, chỉ kê thêm vào đó hai chiếc giường.”

La Phi gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: nguyên nhân thực sự, e là không hời hợt giống như anh Long nói - có thể A Hoa cũng đang nghi ngờ trong văn phòng có một đường ngầm khác? Nhưng bất luận thế nào, A Hoa đúng là một người hành sự cẩn mật, tư duy kín kẽ. “Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng vào ở trong văn phòng tối ngày mùng 1 à?”

“Đúng vậy!”

“Sao lại sớm thế? Thời gian trong , ngày mùng 2 mới bắt đầu mà.”

85 “Đây cũng là chủ ý của A Hoa. Cậu ta nói văn phòng là nơi an toàn nhất, vào sớm để khỏi đêm dài lắm mộng.”

La Phi chú ý thấy, lúc trả lời câu hỏi, anh Long luôn cố tình đẩy A Hoa lên trước, anh có thể suy đoán ra được tâm lý đối phương: bởi vì không báo cảnh sát, kết quả là đã gây ra hai vụ án mạng, cho nên cố gắng co mình lại phía sau, để có thể né tránh được liên can. “Khi hai người bọn họ vào văn phòng, các anh có kiểm tra kỹ lưỡng tình hình trong căn phòng không?”

“Đương nhiên là đã kiểm tra chứ. Tôi còn mở hết tất cả tủ trong văn phòng kia mà.”

Bàn làm việc của Đặng Hoa rất to, trong tủ đúng là có khả năng ẩn nấp được người. La Phi vừa rồi ở tầng trên cũng đã kiểm tra cái bàn đó, trong tủ chỉ để giấy in và một số đồ văn phòng phẩm. “Có một ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc hình như không mở ra được thì phải?”

Đã nói đến bàn làm việc, La Phi bèn tiện miệng hỏi một câu. “Chìa khóa của chiếc ngăn kéo đó, chỉ có Đặng tổng mới có, lúc đó chúng tôi cũng không mở ra.”

Anh Long khụt khịt mũi, nói: “Nhưng cái ngăn kéo đó cũng chẳng sao nhỉ, cho dù là trẻ con cũng khó có thể trốn vào được.”

Điều này cũng phù hợp với tình hình thường thấy: ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc đều thường dùng để cất giữ những đồ đạc cá nhân riêng tư bí mật của người chủ, hơn nữa ngăn tủ bé như vậy, đúng là sẽ không phát huy được tác dụng gì đối với quá trình gây án của hung thủ. La Phi lại hỏi tiếp: “Các anh ngay sau đó đã khóa cửa à? “Đúng vậy, có hai lớp cửa, tôi và A Hoa, mỗi người cầm một chùm chìa khóa. Như vậy thì, chỉ có cả hai người chúng tôi đồng thời lên trên tầng mới có thể mở được cửa.”

“Vậy sau đó các anh có từng mở cửa ra không?”

“Chính là cuối cùng mới mở ra, sau khi nhìn thấy có người trong máy giám sát.”

“Ở khoảng thời gian giữa thì không mở ra lần nào à?”

“Không. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lương khô và nước ở trong phòng, ở dưới gầm giường đặt bô đi tiểu. A Hoa lúc trước đã nhấn mạnh nhiều lần: trừ khi tên 86 sát thủ đó vào phòng, nếu không, chưa đến giờ, bất cứ tình huống nào cũng đều không được mở cửa.”

“Trong khoảng thời gian này, các anh vẫn luôn canh giữ trước màn hình giám sát phải không?”

“Đúng vậy, ngoài lúc đi vệ sinh thì rời khỏi đó một lát, nhưng cũng là thay nhau, hơn nữa hãy còn mấy người anh em khác cũng vẫn đang theo dõi.”

“Suốt trong khoảng thời gian có phát hiện ra tình hình khác thường nào không?”

“Không!”

La Phi không muốn anh ta trả lời nhanh như vậy: “Anh hãy nghĩ kỹ thêm đi.”

Anh Long tỏ vẻ đang dốc sức suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Cho đến trước khi bị mất điện, thực sự không có tình hình gì.”

La Phi quay lại nhìn màn hình giám sát phía sau lưng, ở đó đang chiếu lại đoạn video quay cảnh văn phòng. Trong màn hình, nhìn thấy hai người Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng ngồi cách nhau ở bàn làm việc, hình như đang trò chuyện gì đó. “Thế nào? Có phát hiện ra được chuyện gì không?”

La Phi hỏi Doãn Kiếm - người vẫn đang theo dõi đoạn video này. “Tạm thời vẫn chưa có gì.”

Doãn Kiếm mang theo giọng nói như tố khổ, “Cuộn video này thực sự quá dài, gần ba mươi tiếng đồng hồ, cho dù là ấn nút tua nhanh, ít nhất cũng phải xem đến khi trời sáng.”

La Phi xua xua tay: “Phía trước thì đừng xem, cậu hãy trực tiếp phát ở nội dung từ 11 giờ 30 phút tối ngày mùng 2 đi.”

Doãn Kiếm lập tức kéo nội dung trình chiếu lên đến vị trí gần cuối, trên video bắt đầu hiển thị hình ảnh trong văn phòng vào lúc 11 giờ 30 phút đêm qua. Chỉ nhìn thấy Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng mỗi người nằm trên chiếc giường hai phía đông, tây, ngủ rất say. “Sao hai người lại ngủ ngon giấc như vậy?”

La Phi hỏi, lấy làm lạ. Nghe anh nói thế, Doãn Kiếm cũng cảm thấy khác thường. Lúc này đã gần đến thời gian kết thúc được hạn định trong , theo lý mà 87 nói, thì lẽ ra phải là thời khắc mà hai người Lâm, Mông căng thẳng nhất, và cũng ngóng chờ nhất. Họ sao có thể ngủ được một cách an lành thoải mái như vậy chứ? May mà anh Long kịp thời đưa ra lời giải đáp: “Buổi chiều họ đều uống thuốc an thần.”

La Phi “hả”

một tiếng, thể hiện sự nghi ngờ. “Đây cũng là chủ ý của A Hoa. Anh ta nói, nếu không uống thuốc an thần, hai vị lão tổng chắc chắn đều không thể ngủ được. Nếu cứ gắng gượng suốt hai mươi, ba mươi tiếng đồng hồ như vậy, thì không có việc gì cũng tự làm cho sinh bệnh.”

Nói thế cũng phải. Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng đều đã gần 50 tuổi, tình hình sức khỏe không thể nào so được với bọn A Hoa. Nếu như phải chịu đựng hơn một ngày áp lực tinh thần lớn như vậy, đối với họ thực sự là một sự hủy hoại nghiêm trọng. Đúng thực là nên uống thuốc an thần, hai mắt nhắm lại, cứ thế ngủ say một giấc mà chẳng phải suy nghĩ gì cả. La Phi bèn không tra hỏi thêm gì về vấn đề này, lại tập trung sự chú ý của mình trở lại cuộn băng video. Lúc này đây, trong văn phòng mọi thứ vẫn bình thường, nhưng La Phi và mọi người lại căng thẳng nín thở, bởi vì họ biết, sự thay đổi quái dị sắp sửa xảy ra. Con số thời gian ở phía góc trái bên trên màn hình đang nhảy từng giây, khi con số chạy đến 23: 35: 12, màn hình chợt khẽ nhấp nháy, đồng thời con số hiển thị thời gian chợt biến thành 23: 39: 21. La Phi hét lên một tiếng: “Dừng!”

Doãn Kiếm lập tức tiến hành thao tác trên điều khiển, dừng hình ảnh lại ở khoảnh khắc đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, thời gian gần năm phút bị nhảy cóc chính là do lần đầu tiên bị mất điện. Và khi hình ảnh trên màn hình giám sát được hiện lên sau khi đứt quãng, tình hình trong phòng đã có sự khác biệt rõ ràng với lúc trước. Trước tiên là tư thế ngủ của hai người Lâm, Mông đã thay đổi, trong khoảnh khắc hình ảnh thay đổi, tạo cho người xem ảo giác hai người đều “động”

một chút. Nhưng điều này không hề kỳ lạ: Hai người Lâm, Mông mặc dù đều uống thuốc an thần, nhưng chỉ là để hỗ trợ cho việc ngủ, lượng thuốc đương nhiên không nhiều, trong lúc ngủ say, cũng khó tránh được động tác trở mình hay cử động. Nhưng sự thay đổi khác lại khiến cho người xem kinh ngạc, ví dụ như cửa sổ mở trượt ở trên bức tường phía nam, trước khi tắt điện vẫn đóng chặt, thế nhưng 88 sau khi tắt điện thì đã lại mở hẳn ra. La Phi áng chừng biên độ mở của cánh cửa vừa vặn trùng khớp với tàn cảnh lưu lại nơi hiện trường vụ án. Nhưng nếu so với cảnh tượng ở chỗ khác, thì việc cánh cửa sổ vô duyên vô cớ bị mở ra rõ ràng không đáng để lấy làm lạ. Ở vị trí phía tây của căn phòng, lừng lững xuất hiện bóng dáng một người nam giới cao lớn. Lưng anh ta đối diện với ống kính máy quay, đúng lúc đó đang đi từng bước về phía chiếc giường đơn kê sát tường ở phía tây. “Eumenides!”

Doãn Kiếm buột miệng thốt ra cái tên như thể đột nhiên gặp người quen. La Phi hiểu được vì sao người trợ lý của anh lại kích động đến như vậy. Bởi vì vừa nhìn đã thấy, cái bóng người đó thực sự quá quen thuộc. Người này thân hình cao lớn khỏe mạnh, mặc trang phục thường, trên đầu đội một chiếc mũ nhung đen, viền mũ kéo xuống rất thấp, vừa vặn che khuất khuôn mặt khỏi tầm chiếu của ống kính máy quay. Đây rõ ràng chính là tên hung thủ đã giết chết Hàn Thiếu Hồng ở trước tòa nhà Đức Nghiệp. Lúc đó tên hung thủ đã ngụy trang thành cảnh sát mặc thường phục, bất luận là trang phục và mũ hay là đặc trưng hình thể, đều không chút khác biệt so với người đàn ông thần bí đang xuất hiện trong màn hình lúc này đây. Eumenides! Chỉ cần là người tham gia chiến dịch ở tòa nhà Đức Nghiệp, trong não lập tức sẽ nghĩ ngay đến cái tên khiến cho người ta phải run sợ này! La Phi cố gắng giữ bình tĩnh, anh ghé sát mặt vào màn hình, muốn nắm bắt được những chi tiết tỉ mỉ hơn. Giây lát sau, anh thoáng lắc đầu, nói: “Găng tay, găng giày, mũ, tất cả đều có... hắn sẽ không để sơ hở trên những phương diện này đâu...”

Doãn Kiếm cũng nhận ra lời miêu tả của La Phi, điều này có nghĩa là, người trong hình sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường, từ dấu vân tay, dấu chân và cả sợi tóc. Cho nên chuyên gia giám định dấu vết của cảnh sát sẽ không có đất dụng võ. La Phi lúc này hình như đã ép sạch những thông tin có giá trị trên hình ảnh ở màn hình, anh gõ gõ tay xuống mặt bàn, nói: “Mở chạy tiếp đi!”

Doãn Kiếm nghe lời ấn nút play, hình ảnh bị dừng trên màn hình được chuyển động tiếp. Người đàn ông đội mũ nhung đen đó từng bước tiến về chiếc giường đơn ở phía tây. Ánh mắt hắn chắc là đang nhìn vào Lâm Hằng Cán đang 89 ngủ ngon giấc, và thái độ ung dung của hắn rõ ràng là coi đối phương trở thành một bữa ăn ngon đã được nấu chín. Điều khiến người ta phẫn nộ chính là, sau khi ánh đèn được sáng lên, người đàn ông đó còn cố tình vung vẩy bàn tay phải về phía ống kính máy quay, một làn ánh sáng trắng chợt loáng qua, để lộ ra lưỡi dao sắc bén kẹp giữa hai ngón tay hắn. “Việc này cũng... quá huênh hoang thì phải!”

Doãn Kiếm hằn học nói một câu. Thái độ và tư thế đó của đối phương rõ ràng là một sự khiêu chiến vô thanh: các người hãy nhìn xem, lần trước ta đã giết chết Hàn Thiếu Hồng dưới con mắt của các người, bây giờ ta lại đến nữa, các người có cách gì được chứ? May mà cảnh tượng khiến người ta buồn bực này nhanh chóng kết thúc, vào lúc 23: 39: 32, màn hình giám sát chợt tối đen, đoạn video cũng đã đến điểm kết thúc. La Phi biết đó là vì máy phát điện dự phòng cũng bị hỏng, từ thời khắc cuối cùng của cuộn băng video, cho đến khi nhân viên cảnh sát sửa được nguồn điện, cả tòa nhà Long Vũ đều bị chìm trong màn đêm đen đặc. “Vậy thì rốt cuộc hắn đã vào trong phòng bằng cách nào được? Là từ cửa sổ sao?”

Doãn Kiếm nhìn La Phi như để chờ được chứng thực, cậu chú ý thấy sự thay đổi của cánh cửa sổ khi hình ảnh bị nhảy thời gian. La Phi lắc đầu: “Đó có lẽ là động tác giả hắn cố ý tạo nên sự hiểu nhầm cho chúng ta. Từ tình hình khám xét hiện trường, cánh cửa sổ đó vốn không thể nào trở thành nơi ra vào được.”

Mặc dù không có mặt ở hiện trường, nhưng Doãn Kiếm không chút nghi ngờ đối với kết luận khám xét hiện trường của La Phi. Cậu gãi đầu vẻ khó hiểu: “Vậy thì đó là chuyện gì? Trong căn phòng còn có lối đi khác sao?”

La Phi lại một lần nữa phủ định lời suy đoán của cậu: “Không có.”

“Vậy thì phi lý quá!”

Doãn Kiếm rơi vào trong trạng thái mơ hồ khó hiểu, “Lối ra vào duy nhất đã bị canh giữ cẩn mật thế thì tên đó làm cách nào vào được trong văn phòng?”

Anh Long trợn trừng mắt, lúc thì nhìn Doãn Kiếm, lúc lại nhìn La Phi. Câu hỏi này tương tự cũng giày vò anh ta suốt từ nãy đến giờ, anh ta vô cùng mong ngóng có người có thể cho anh ta một lời giải đáp. “Trên lý thuyết, hắn vốn không thể nào ra vào...”

La Phi trầm ngâm, nói: “... cho nên, có lẽ hắn vốn không hề ra vào.”

90 Câu nói này nghe có vẻ hơi vòng vèo, Doãn Kiếm suy ngẫm giây lát sau mới nhận ra điều bí ẩn trong đó: “Ý anh là hắn vốn đã trốn sẵn trong căn phòng này à? Sau đó, đợi bọn A Hoa mở cửa văn phòng rồi nhân lúc đêm tối chạy thoát?”

La Phi còn chưa trả lời, anh Long đã lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, tuyệt đối không thể. Tôi vừa mới nói rồi, trước khi khóa cửa, tôi và A Hoa đã kiểm tra căn phòng rất kỹ lưỡng, trong đó chắc chắn không có ai khác nữa cả.”

Doãn Kiếm thì có vẻ không tán đồng: “Có thể hắn trốn ở một nơi mà các anh không tài nào ngờ tới được thì sao? Tên đó từng có rất nhiều cách thức khiến mọi người không thể nào ngờ tới được đấy.”

“Một căn phòng to nhường ấy, lẽ nào hắn có thể chui vào khe tường được sao?”

Anh Long đỏ mặt phản bác, hôm nay anh ta đã đủ buồn bực lắm rồi, không thể nào nhẫn nhịn được việc người khác hoài nghi sự việc rành rành như vậy. La Phi lần này đứng về phía anh Long. Anh xoa xoa cằm, nói: “Từ tình hình hiện trường, có thể nhận thấy, muốn ẩn nấp một người ở trong căn phòng không hề dễ. Cho nên, khả năng hắn trốn sẵn ở hiện trường vụ án trước khi khóa cửa cũng không cao.”

“Vừa rồi chẳng phải là anh nói hắn “không hề ra vào”

sao?”

Doãn Kiếm bị thái độ hàm hồ không rõ ràng của La Phi khiến cho cậu càng mơ hồ hơn. ““Không hề ra vào”

không có nghĩa là hắn luôn ở trong phòng. Vẫn còn một loại khả năng, đó chính là...”

La Phi ngừng lại, đợi mọi người tỏ thái độ nghiêm túc lắng nghe, mới nói tiếp: “... Hắn luôn không ở trong phòng.”

“Nhưng, việc này...”

Doãn Kiếm càng lắp bắp, “Có video ghi hình mà, hắn thực sự đã vào trong phòng, chúng ta đều nhìn thấy rất rõ mà!”

Anh Long đứng bên cũng gật đầu phụ họa, đồng thời cũng không thể nào tiếp nhận được loại giả thiết này của La Phi. “Thứ mà mắt nhìn thấy chưa chắc đã chân thực... Bởi vì cuộn băng video có thể ngụy tạo được.”

“Làm giả băng video?”

Doãn Kiếm há to miệng, điều này thì cậu thực sự chưa từng nghĩ đến. Nhưng với bản lĩnh của Eumenides, việc này đối với hắn cũng không phải là việc khó khăn gì! Có được lời gợi ý của La Phi, tư duy của Doãn Kiếm đã được sáng tỏ hơn, cậu sau giây lát chăm chú suy ngẫm, bắt đầu thử phân tích: “Lẽ nào cảnh quay hung thủ lẻn vào trong phòng là do Eumenides từ trước đã quay sẵn trước rồi? Khi lần đầu tiên mất điện, hắn bèn thông qua phương pháp kỹ thuật, đoạn video 91 này đã thay thế tín hiệu giám sát của hiện trường. Từ đó khiến cho người xem nảy sinh ảo giác có người đã tiến vào hiện truờng. Như vậy thì khi bọn A Hoa vội chạy lên tầng, mở cửa ra, thì lúc này Eumenides mới nhân lúc mọi người hoảng loạn trong đêm tối để trà trộn vào phòng, hoàn thành việc hành thích hai nạn nhân.”

La Phi chậm rãi gật đầu: “Mặc dù có rất nhiều chi tiết còn khó giải thích, nhưng ít nhất đây cũng là một hướng đáng để đào sâu suy ngẫm.”

Anh Long lại một lần nữa đưa ra kháng nghị: “Điều này cũng không thể nào!”

La Phi và Doãn Kiếm đồng thời quay đầu sang nhìn anh ta, anh Long bèn rướn cổ, nói: “Lúc chúng tôi vào phòng, hai vị lão tổng đều đã bị giết rồi, quyết không thể nào là sau khi chúng tôi mở cửa, hung thủ mới vào được!”

La Phi chép miệng, đây đúng là một vấn đề. Lúc trước A Hoa đã nói, có tất cả bốn người tiến vào trong phòng: anh ta, anh Long và hai tiểu đệ, cho nên trong phòng chắc sẽ không xuất hiện cục diện hỗn loạn. Cho dù Eumenides thực sự sau khi mở cửa phòng trà trộn vào, cũng khó có thể liền một lúc giết chết được hai mạng người trong tình hình đó được? Và câu nói tiếp theo của anh Long lại khiến cho Doãn Kiếm càng ủ dột: “Tôi là người đầu tiên lao vào phòng. Khi đó tôi chạy thẳng đến bên giường Lâm tổng, một chân giẫm vào vũng máu ở phía đầu giường. Sau đó tiểu đệ của tôi cũng chạy đến soi đèn pin, cổ Lâm tổng bị cứa toác ra, đã ngừng thở từ lâu rồi. Vốn không phải giống như tình hình mà các anh suy đoán đâu.”

“Nếu như vậy, vậy thì Eumenides vẫn là vào trong phòng trước rồi! Ôi, thực sự là đứng từ góc độ nào cũng chẳng thể nói cho thông suốt được...”

Doãn Kiếm lắc đầu, như thể đã đầu hàng, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía La Phi. La Phi cũng cảm thấy khó khăn, cuối cùng, anh như thể lại nghĩ ra được điều gì, nói với Doãn Kiếm: “Cậu hãy bật đoạn video lại một lần nữa, bắt đầu từ trước khi lần đầu tiên mất điện.”

Doãn Kiếm bèn điều chỉnh video lùi lại một đoạn, bắt đầu mở từ thời gian 23: 35: 00. Ánh mắt La Phi nhìn chằm chằm vào góc phải màn hình. Cả văn phòng do hai chiếc máy quay cùng giám sát, màn hình bên phải thì hiển thị hình ảnh nửa phía tây của văn phòng. Doãn Kiếm cũng đồng thời chăm chú nhìn vào khu vực này. Bởi vì đó chính là nơi người nam giới thần bí xuất hiện. 92 Vào khoảng thời gian 23: 35: 12, hình ảnh bị nhảy một cái, thời gian liền chuyển đến 23: 39: 21. Doãn Kiếm dán sát mặt vào phía trước màn hình, tỉ mỉ nghiên cứu xem phần video ghi lại sau này có dấu vết làm giả hay không. Còn La Phi thì lại dựa người vào ghế, miệng lẩm nhẩm: “Xem ra lời phân tích đó vừa rồi của cậu đúng là đã sai rồi!”

Doãn Kiếm biết La Phi đã có kết luận, bèn vội vàng quay sang hỏi: “Sao hả anh?”

La Phi bất lực mím môi: “Đoạn video đó là thật.”

“Sao anh có thể nhìn ra được?”

Doãn Kiếm vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn nội dung video đang phát, nhưng vẫn không thể nào đưa ra được lời phán đoán hữu hiệu. La Phi gợi ý: “Chú ý đến chiếc đồng hồ treo tường ở phía trên cửa sổ.”

“Đồng hồ treo tường?”

Doãn Kiếm đã nhìn thấy, phía trên cửa sổ đúng là có một chiếc đồng hồ treo tường, bởi vì vị trí cửa sổ chếch về phía tây, cho nên mặt chiếc đồng hồ cũng giống như người đàn ông thần bí đó, đều được quay vào bên phải màn hình. Nhưng trong chiếc đồng hồ treo tường đó có thể ẩn chứa thông tin gì được nhỉ? Doãn Kiếm chau mày nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên giật mình, thoáng phát hiện ra điều gì đó. Thế là cậu tua lại đoạn video đó, nghiên cứu lần nữa hình ảnh trên máy giám sát trước và sau khi bị mất điện. Và suy nghĩ của cậu cũng được kiểm chứng trong quá trình này. “Thời gian!”

Cậu chỉ ngón tay vào chiếc đồng hồ trên màn hình: “Thời gian có thể ăn khớp với nhau được!”

La Phi gật đầu, đây chính là điều then chốt để xác định sự chân thực của đoạn video. Thời gian hiển thị trên màn hình giám sát, lúc mất điện là 23: 35: 12, máy phát điện dự phòng cung cấp điện là 23: 39: 21; tỉ mỉ phân biệt kim đồng hồ, có thể nhìn thấy hiển thị thời gian trước khi nhảy hình là vào vị trí 11 giờ 33 phút 45 giây, sau khi nhảy hình, thời gian ở vị trí 11 giờ 37 phút 54 giây. Mặc dù thời gian giữa màn hình giám sát và đồng hồ có sự chênh lệch, nhưng khoảng thời gian chúng ghi lại trong lúc mất điện thì hoàn hoàn ăn khớp, đều là 4 phút 9 giây. Điều này đủ để chứng tỏ đoạn video này không có khả năng làm giả. Bởi vì cho dù Eumenides có thể thông qua thiết kế khéo léo khống chế được thời gian mất điện, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào khống chế được thời gian 93 khởi động máy phát điện dự phòng. A Hoa lúc đó phái hai tên thuộc hạ xuống tầng ngầm để hoàn thành công việc khởi động máy phát điện dự phòng, tốc độ tiến hành của hai tên thuộc hạ này là không thể nào dự liệu được. Cũng chính là, hai tên thuộc hạ này sau khi mất điện 4 phút 9 giây, đã khởi động được máy phát điện dự phòng, khoảng thời gian này không thể nào xác định được. Cho nên nếu như Eumenides ngụy tạo video, những hình ảnh khác ở hiện trường đều có thể ngụy tạo được, nhưng kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ treo tường đó thì không thể nào mô phỏng được, bởi vì hắn vốn không thể nào biết được khoảng thời gian giữa lúc mất điện và lúc có lại được sẽ là bao lâu! Eumenides nếu muốn làm giả, thì chắc chắn hắn sẽ chọn màn hình bên trái, nơi không quay được chiếc đồng hồ vào trong máy quay để thao tác. Với sự cẩn mật và thận trọng của hắn, quyết không thể nào để cho chiếc đồng hồ treo tường không dễ khống chế xuất hiện trong đoạn video nguy tạo! Mà bây giờ, chiếc đồng hồ treo tường đó không chỉ xuất hiện trong video, hơn nữa, sự biến đổi của chiếc kim đồng hồ còn có thể ăn khớp một cách kỳ diệu với tình hình thực tế, điều này chỉ có thể nói lên rằng: hình ảnh mà đoạn video ghi lại đúng thực là hình ảnh tại hiện trường văn phòng, không thể nào có khả năng nguy tạo! Nghi vấn này đến đây coi như là đã được giải quyết. Nhưng tâm trạng La Phi lại không thể nào thoải mái được. Bởi vì như vậy thì sẽ xuất hiện một giả thiết: vào thời điểm 23: 39: 21, đúng thực là có một người nam giới cao lớn đã có mặt trong văn phòng được canh giữ nghiêm ngặt. Trong tay anh ta kẹp một lưỡi dao sắc, đang chuẩn bị triển khai cuộc giết chóc đầy máu tanh! Anh ta rốt cuộc từ đâu đến? Sau khi gây án, anh ta đã đi đâu? Câu hỏi này cứ quẩn quanh mãi, trở thành tiêu điểm băn khoăn lớn nhất trong vụ huyết án này! Lần này La Phi trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn không có tiến triển gì, đầu óc dần dần như nở to ra, thế nên anh hít thở một hơi thật sâu, tạm thời điều chỉnh lại giây lát. Nhìn đồng hồ, đã quá 3 giờ sáng, anh cân nhắc một lát, dặn dò Doãn Kiếm: “Cậu thông báo cho Tăng Nhật Hoa và cô giáo Mộ nhé, bảo họ đến đây. Chúng ta sẽ mở cuộc họp tại hiện trường vào lúc 4 giờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui