Bản Tình Ca Nhỏ

Triệu Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bởi vì anh phát hiện Nghiêm Qua vẫn còn bắt tay mình, đồng thời lực mỗi lúc một mạnh hơn.

Anh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Nghiêm Qua cười đến vô hại.

Giật mình, tựa hồ như ý thức được điều gì đó, “Nghiêm… tiên sinh.” Mỗi lần muốn kêu tên đầy đủ, không hiểu sao lại thấy khó khăn mà ngưng lại.

“Gọi Nghiêm Qua là được rồi.” Nghiêm Qua nói.

Triệu Thần gật đầu, gọi lại một lần nữa, “Nghiêm … Qua.” Sao nghe như Nghiêm ca vậy? Tên này có chút chiếm tiện nghi nha!

“Tô Tần là sinh viên ưu tú của trường chúng tôi.”

Nghiêm Qua gật đầu, “Anh biết.”

Trong lòng anh, không ai ưu tú hơn Tô Tần.

Triệu Thần nói: “Cho nên mong anh.. không nên có tâm tư khác, làm một trưởng bối, hẳn là nên chăm sóc em ấy thật tốt.”

Đương nhiên Nghiêm Qua sẽ bẻ cong ý tứ của đối phương, “Anh sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Nếu có thể, anh muốn chăm sóc thật tốt, bắt đầu từ ‘thân thể’.

Triệu Thần thấy anh ta đáp ứng sảng khoái như vậy, không khỏi có chút hồ nghi.

Ở Nam đại, chuyện đồng tính cũng không quá xa lạ gì, ở bên học viện nghệ thuật có đủ loại tin đồn, mà huống hồ, ngay cả học viện dược còn có hai người cùng nhau đi đầu.

Chuyện Chu Võ và Hoàng Hưng không phải bí mật gì ở Nam đại, có rất nhiều nữ sinh lặng lẽ thành lập quân chi viện ‘Năm sao’, mỗi khi có ai ác ý bôi xấu hai người trên diễn đàn thì nhóm nữ sinh kia lập tức cùng nhau tấn công, tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh, uy lực to lớn kiến các moderator theo không kịp. (moderator = người điều hành)

Dần dà diễn đàn có một luật bất thành văn, nếu muốn dò xét hay đụng tới người của ‘năm sao’ thì mời tới chỗ khác, bất kỳ bài post nào xuất hiện mấy từ năm sao nhạy cảm thì sẽ lập tức bị cấm IP.

Đây là thắng lợi lớn của chi hội ‘năm sao’, cũng là nhượng bộ duy nhất của trường học.

Cho nên không thể trách Triệu Thần nghĩ như vậy, so với đám Lưu Bị Đại Dũng mới vào trường, anh ở Nam đại đã lâu, cũng biết nhiều chuyện hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Qua, anh có thể khẳng định người đàn ông này đối xử với Tô Tần vượt mức thân thiết thông thường. Thực tế chuyện này không liên quan gì đến anh, nhưng không biết tại sao, anh lại không buông bỏ được, hơn nữa còn nảy sinh địch ý và đề phòng với người này.

Loại địch ý này giống như bản năng, cũng giống như gà mẹ che chắn con nhỏ.

Đột nhiên Triệu Thần hiểu, vì sao các thành viên trong đội lại luôn nói mình nghĩ nhiều quản rộng, rõ ràng mang dáng vẻ của thần tượng, lại nảy sinh tâm tình của mẹ lớn.

Anh có thói quen đưa người khác vào phạm vi bảo vệ của mình —— mặc kệ đối phương có đồng ý hay không.

Có lẽ là vì hoàn cảnh của gia đình, bố và mẹ anh đều làm công việc cao quý và mang tính trách nhiệm, nên mưa dầm thấm lâu, chỉ cần có thể giúp anh sẽ không keo kiệt.

Trong mắt các nữ sinh, đây còn có thể coi là một ưu điểm, nhưng trong mắt những người khác thì chỉ gộp lại trong mấy chữ —— quản nhiều chuyện.

Anh lặng lẽ thu tay về, quay đầu nhìn ra bên ngoài sân bóng.

Các thành viên trong đội bóng rổ lên tinh thần rất nhanh, không tỏ vẻ thất vọng gì. Trong lòng bọn họ Triệu Thần tựa như vị vua không bao giờ thất bại, lần này ngoài ý muốn như vậy, chỉ có thể đổ lỗi cho.. đối phương rất am hiểu thể thao, hơn nữa lại nhiều tuổi và dáng người cũng lớn hơn Triệu Thần.

Mấy người trong đội đi tới chào hỏi Triệu Thần, lại nhịn không được mà trừng Nghiêm Qua vài lần rồi xoay người đi. Triệu Thần đi đến bên người Tô Tần.

“Buổi tối có rảnh không?”

“Tôi phải làm thêm.” Tô Tần nói.

“À..” Triệu Thần gật đầu, ánh mắt không có tiêu cự, lòng không yên, “Vậy cứ như vậy đi, anh đi về trước.”

Anh vỗ vỗ vai đám Lưu Bị, lúc bàn tay đặt lên vai Tô Tần thì chần chừ một chút.

Vì bị Nghiêm Qua nhìn nên anh không tự nhiên mà thu tay về, coi như không có chuyện gì mà đút tay vào túi quần.

“Khi nào rảnh rỗi thì gặp mặt nhé.” Anh cười cười, xoay người đi.

Trần Miểu tới chậm, lúc đến thì Triệu Thần đã đi rồi.

Trên mặt cô nàng viết rõ hai chữ ‘Tiếc quá’, sắc mặt của Trương Dũng Nghĩa thì không được tốt cho lắm.

Lưu Bị cũng chào Tô Tần rồi rời đi. Tô Tần và Nghiêm Qua sóng vai nhau đi ra bên ngoài trường học, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở phía sau.

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Trần Miểu cầm túi xách đập Đại Dũng một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi, vẻ mặt đầy tức giận.

Đôi tình nhân nhỏ cãi nhau thu hút được rất nhiều ánh nhìn xung quanh, có hiếu kỳ, có chán ghét.

Mặt Đại Dũng xanh xanh trắng trắng, đứng tại chỗ một lúc, sau đó cũng phẫn nộ rời đi.

Tô Tần có chút mờ mịt, “Sao vậy?”

Nghiêm Qua kéo cậu tiếp tục đi, “Vợ chồng son cãi nhau, chuyện bình thường ấy mà.”

Tô Tần hơi để tâm, cậu lấy điện thoại ra mở máy, vốn định gửi cho Lưu Bị một tin nhắn, nhưng còn chưa kịp soạn tin, hơn mười tin nhắn lần lượt kéo đến.

Chuông tin nhắn vẫn vang lên, da đầu Tô Tần có chút tê dại.

Nghiêm Qua nhìn thoáng qua, “Thường Dịch?”

Cái tên này tựa như đã quen biết từ tám trăm năm trước, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt nhau.

Tô Tần mím môi, ừ một tiếng.

Nghiêm Qua hỏi, “Muốn xem sao?”

Tô Tần có chút do dự, nhưng nhiều hơn cả là tò mò.

Nghiêm Qua lại nói: “Xem đi, anh cũng muốn biết tên ấy làm cái gì.”

Tô Tần ngẩng đầu nhìn anh một cái, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được ánh mắt của mình tựa như đang trưng cầu người lớn đồng ý.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn này lại lấy lòng được Nghiêm Qua, tâm tình của anh rất tốt, nắm tay Tô Tần thật chặt, “Xem đi, anh biết em muốn xem.”

Lúc này Tô Tần mới mở tin nhắn, cậu mở từng tin từng tin một ra nhìn.

Thường Dịch: Sao lại không nghe máy? Sao lại tắt máy?

Thường Dịch: Vẫn còn giận sao? Không muốn gặp anh?

Thường Dịch: Gần đây có khỏe không? Nếu em không muốn để ý đến anh, anh xin lỗi, chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn tốt.

Thường Dịch: Tháng sau anh sẽ đến Nam Thành làm việc, gặp mặt được không?

Thường Dịch: Còn chưa mở máy?

Thường Dịch: Đợi em thông suốt rồi chúng ta nói chuyện một chút nhé?



Tô Tần nắm điện thoại nửa ngày cũng không có phản ứng gì, suy nghĩ trong cậu có chút loạn.

Nghiêm Qua ghé tới xem vài lần, cười nhạo: “Làm bạn? Làm bạn cái gì cơ?”

Nói xong thấy sắc mặt Tô Tần hơi tái, ý thức lời mình nói có hơi quá, ngưng một chút, lại nói: “Thôi không để ý cái này nữa, chúng ta đi ăn đi.”

Từ quán ăn ven đường lại bị Nghiêm Qua kéo tới phòng trò chơi, cả hai đi dạo một chút, Nghiêm Qua còn mua cho Tô Tần đôi giày mới.

Tô Tần vẫn ngơ ngác không phản ứng gì, như một con rối mặc người khác kéo tới kéo lui, Nghiêm Qua nói chuyện với cậu, cậu mờ mịt nhìn anh, con ngươi đen nháy nhuộm đầy sương, lại mang theo nghi hoặc và khó hiểu.

Đến nhà trẻ rồi, Chu Bảo Bảo chạy đến bên chân Tô Tần, “Anh Tô Tần! Hôm nay em ăn hai bát cơm đấy! Hai bát đấy!”

Cô bé tự hào giơ ba đầu ngón tay, một cậu bé đi qua nhìn Chu Bảo Bảo đang ôm Tô Tần, nói: “Cậu giơ số ba kìa, đồ ngốc!”

Chu Bảo Bảo không để ý tới cậu ta, chỉ nói: “Em rất giỏi đúng không! Đúng không?!”

Lúc này Tô Tần mới phục hồi lại tinh thần, ngẩn người nhìn Chu Bảo Bảo một lúc, sau đó vươn tay xoa tóc cô bé, “Ừ, rất lợi hại.”

Khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt, Nghiêm Qua đứng bên cạnh, trong lòng như bị ai nhéo đến đau.

Nụ cười này không có chút vui vẻ gì, rõ ràng đang cười, nhưng lại như muốn khóc.

Thẳng đến khi nhà trẻ đóng cửa, Nghiêm Qua vẫn ở bên Tô Tần.

Tô Tần ngồi trên thềm đá chơi gia đình với lũ trẻ, lúc thì Tô Tần đóng vai mẹ, lúc thì lại làm cha, có khi làm chú rể, qua một lúc lại thành cô dâu.

Nghiêm Qua chống cằm cong khóe môi, bọn này đúng là trẻ con!

Đến khi đứa bé cuối cùng được đón về, Tô Tần lại bắt đầu đờ ra, Nghiêm Qua kéo cậu trở về nhà, bật đèn, con mèo con đã lớn hơn chút, từ trên ghế sô pha chạy xuống.

Meo meo!

Nó cọ cọ bên chân Tô Tần.

Từ ngày mèo mẹ đi cũng không quay trở lại nữa, mèo con đã cai sữa. Tô Tần có thử ra ngoài tìm một lần nhưng không được, cậu nghĩ có lẽ đây là quy luật của tự nhiên, dù sao vẫn phải tự mình trưởng thành.

Tô Tần coi mèo con như một thành viên chính thức trong nhà, một lần nữa sắp ổ cho mèo con, cắn răng mua thức ăn cho mèo, ổ mèo, cát mèo, còn có cả thuốc diệt bọ chét.

Chỉ là cả hai vẫn chưa đặt tên cho mèo con, mỗi lần đều gọi Meo Meo vài tiếng, sau này liền coi Meo Meo như tên của nó.

Nghiêm Qua phân loại thức ăn mua về xong, sau đó đi tắm một cái.

Lúc anh đi ra, Tô Tần đang ngồi xem tivi, mặt không đổi sắc.

Anh nghĩ một chút, “Đi tắm đi?”

Tô Tần ừ một tiếng, chậm chạp đứng lên đi vào toilet, qua một lúc tiếng nước chảy vang lên. Nghiêm Qua ngồi trong phòng khách nghĩ xem nên khuyên người kia thế nào.

Nhưng đợi rồi lại đợi, qua một giờ rồi vẫn không thấy Tô Tần đi ra.

Mọi ngày Tô Tần rất tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không tắm hơn một giờ, Nghiêm Qua bắt đầu ngồi không yên, đứng dậy đi tới phòng tắm gõ cửa.

“Tô Tần? Vẫn ổn chứ?

Tiếng nước rào rào, người bên trong không có phản ứng.

Nghiêm Qua lại gõ cửa, còn định gọi vài tiếng, đột nhiên cửa hé ra.

Người này còn quên cả chốt cửa.

Anh dứt khoát đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Tô Tần thì mấy lời trong lòng không thốt lên được.

Tô Tần lõa thể quay lưng lại với anh. Cậu cúi đầu để nước tùy ý chảy, hai tay chống lên men gạch, không nhúc nhích.

Mái tóc ướt nước càng thêm đen bóng, da thịt nõn nà cơ thể gầy yếu, cả người bị bao phủ bởi tâm tình khó nói, tuy không tới gần, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ sự bất lực và mờ mịt trong lòng cậu.

Bóng lưng cậu nhỏ bé yếu ớt như vậy, vai run nhè nhẹ, có khi nào đang lặng lẽ khóc? Anh không biết, tiếng nước vẫn rào rào, Nghiêm Qua không thể nghe rõ thanh âm xung quanh.

Ánh mắt anh dán chặt vào bóng lưng này, cánh tay bé nhỏ, đứa trẻ này lần đầu tiên xa nhà, nhưng cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu. Em ấy cố gắng, nghiêm túc, làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, đã đáp ứng thì sẽ làm tới cùng.

Em ấy chân thành như vậy, lại có chút câu nệ, nếu không cẩn thận nói ra điều gì không hay sẽ lo lắng thật lâu.

Em ấy không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng lại có người làm thương tổn em ấy.

“Tô…”

Nghiêm Qua đi về phía trước, bọt nước làm ướt chân anh.

Hơi lạnh theo gió thổi vào, Tô Tần run lên vài cái, Nghiêm Qua nhanh chóng đóng cửa lại, nhiệt khí lượn lờ ở bên trong.

“Tôi không hiểu.” Tô Tần mở miệng, giọng cậu có chút khàn, “Sao anh ta có thể coi như không có gì xảy ra mà nói được mấy lời này?”

Cậu cảm thấy rất buồn cười, nhưng lại cười không nổi. Cái này không giống chuyện cười sao? Người kia có thể tùy tiện nói ra lời chia tay, mặc cậu ở sân bay đông nghịt, lại có thể làm như không có chuyện gì mà hỏi cậu có ổn không, còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà mong muốn tiếp tục làm bạn tốt?

Bạn tốt? Bạn tốt cái gì cơ?

Viền mắt Tô Tần đỏ lên, yết hầu cuồn cuộn lên xuống không khống chế được, lý trí cũng bấp bênh.

Lần đầu tiên cậu muốn chửi tục như vậy! Bạn tốt cái con mẹ gì!

Nghiêm Qua thở dài một tiếng, đi tới sau lưng Tô Tần. Cơ thể Tô Tần không ngừng run, bàn tay chống tường nắm thành quyền, tựa như đang gắng sức khống chế tâm tình mình.

Nghiêm Qua hôn xuống cổ cậu, thấp giọng nói: “Muốn khóc thì khóc đi, muốn mắng thì mắng đi, muốn đập gì thì cứ đập đi, đây là nhà chúng ta chứ không phải ở bên ngoài, anh cũng không phải là người ngoài, em cứ tùy ý mà phát tiết.”

Nghe xong câu này, lý trí Tô Tần như không còn nữa, cậu hít sâu một hơi, nước mắt và nước lăn dài xuống miệng, không thể phân rõ ràng.

“Tôi không rõ! Tôi không rõ! Tôi không rõ cái con mẹ gì!”

Nghiêm Qua ôm chặt Tô Tần đang liên tục đập vào tường, nghe tiếng đấm nặng nề và thanh âm phiền muộn của cậu vang bên tai.

“Anh ta coi tôi là cái gì? Đồ chơi? Thú cưng? Nói đến là đến! Nói đi là đi!”

“Tôi còn nghĩ anh ta khác mọi người! Tôi còn tưởng anh ta là đặc biệt! Tôi khác với anh ta như vậy! Tại sao còn gọi điện, tại sao còn nhắn tin! Tại sao muốn phả hỏng hết tất thảy!”

Không thể cho cậu thời gian để chôn cất những gì tốt đẹp trước đây được hay sao? Rồi sau này có nhớ lại, cũng sẽ không phẫn hận như bây giờ!

“Nếu đã muốn làm bạn, sao còn bỏ tôi lại một mình!”

“Anh ta cao hứng muốn gặp tôi thì gặp, tôi muốn thấy anh ta thì sao? Tôi muốn thấy anh ta thì phải làm thế nào?!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, rốt cuộc tôi là cái gì chứ? Có thật là tôi đã từng qua lại với anh ta không? Ba năm này.. ba năm này đến tột cùng là cái gì chứ?”

Cậu rối loạn, vô cùng rối loạn, đấy thật sự là tình yêu sao? Đấy là cái mà cậu từng cho là tình yêu sao?

Cậu từng yêu thật sao?

Cậu không hiểu nổi, không thể hiểu! Thích là cái gì? Yêu là cái gì chứ? Thích một người thì sẽ thế nào chứ?

Nghiêm Qua đợi cậu mắng đến mệt mới chậm rãi vươn tay ra ôn nhu vuốt tóc cậu, sau đó kéo tay cậu đang chống tường kia về.

Nắm tay đánh đến đỏ ửng, nhịp thở Tô Tần nặng nề, tựa như một con thú đang bị thương.

“Đủ chưa?” Nghiêm Qua xoay người cậu lại, mặt đối mặt với mình, “Phát tiết đủ chưa?”

Tô Tần giương mắt, viền mắt đỏ ửng, mờ mịt nhìn Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua nâng gương mặt cậu lên, tiếng thở dài trở thành nụ hôn dịu dàng, rơi trên môi Tô Tần. Nước nóng khiến quần áo anh dính sát lại, nụ hôn trong hơi nóng lại mang theo cảm giác mát lành. 

Môi Tô Tần thật lạnh, đứng dưới nước nóng lâu như vậy, nhưng da thịt đều lạnh băng.

Hai người hôn môi thật lâu, thẳng đến khi đầu lưỡi Tô Tần tê dại, Nghiêm Qua mới buông cậu ra.

“Chúng ta làm đi.” Đột nhiên Tô Tần nói.

Hai người đều đã có phản ứng, cơ thể khi hôn môi ma sát theo bản năng, không khỏi mang tới khoái ý.

Đây vốn là điều Nghiêm Qua vô cùng muốn nghe, nhưng lúc này đây, anh lại không cao hứng nổi.

Anh chăm chú nhìn Tô Tần, thấy trên mặt cậu viết đầy oán giận và không cam lòng, ánh mắt như mang theo tia trả thù mơ hồ.

“Chúng ta làm đi.” Tô Tần khoát tay lên cổ Nghiêm Qua, giữa hai người hầu như không còn khoảng cách.

“Tôi chưa từng làm với anh ta.” Tô Tần nhìn gương mặt Nghiêm Qua, lại tựa như đang nhìn người khác, “Mỗi lần anh ta muốn làm, tôi đều kiếm cớ trốn tránh, bởi vì tôi sợ. Giờ không còn nữa, anh khác với anh ta, chúng ta..”

Nghiêm Qua đột nhiên che miệng Tô Tần, anh khẽ mỉm cười, đặt lên trán Tô Tần một nụ hôn ôn nhu. 

Tô Tần ngây người ra, Nghiêm Qua kéo tay cậu xuống, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi toilet.

Trước khi đóng cửa, anh đưa lưng về phía Tô Tần thản nhiên nói, “Tắm đi, sau đó đi ngủ sớm một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui