Những ngày sau đó, cứ mỗi tối, trang cá nhân của Ngôn lại xuất hiện một bài thơ tình viết theo thể lục bát, song thất lục bát. Những lời thơ đã xuất hiện trong đầu anh từ lúc phóng xe máy trên đường, hoặc khi đang bước đi trên con đường vắng lặng trước sân khoa...
“Cảm
Hôm nay lỗ mũi sụt sùi
Ước gì ‘ai đó’ đến ngồi cạnh đây
Chỉ cần được nắm bàn tay
Chẳng thèm uống thuốc... khỏi ngay tức thì!”
“Có
Có một bài hát Tây phương
Có một hình ảnh dễ thương yêu kiều
Có một đôi mắt đăm chiêu
Có một giọng nói còn nhiều cách xa...”
Đôi khi, một bài thơ nào đó được Ngôn chậm rãi nhào nặn đang lúc thẫn thờ ngồi nghe bài giảng của tiến sĩ Thành Trương, bộ môn Sinh lý thực vật. Bốn câu thơ anh viết trên trang giấy, cùng những nét chì mềm mại phác họa chân dung Huế Anh, khiến cuốn tập ghi chép của anh không còn thuộc về Sinh lý thực vật nữa...
“Mắt cười
Hình dung đôi mắt em cười
Ánh sao lấp lánh rạng ngời lòng anh
Yêu tâm hồn sáng long lanh
Nhưng... nơi xa ấy sẽ dành cho ai?...”
“Đêm nhớ
Đêm về hiu hắt đèn khuya
Con đường lộng gió sẻ chia nỗi lòng
Miên man tay lái thong dong
Nhớ ai mà tưởng phố đông... vắng người?...”
Tháng ba. Có một ngày mưa nơi trường thực tập, Ngôn ngồi trong phòng giáo viên mà nghĩ về Huế Anh. Hai tháng giảng dạy và tổ chức hoạt động cho học sinh ở một trường phổ thông xa Hà Nội, anh tưởng chừng thời gian cứ miên man như một sợi dây chỉ trải dài vô tận từ Bắc chí Nam. Anh chẳng biết bao lâu nữa sẽ được gặp lại Huế Anh, nhưng nhoài người trong khoảng thời gian trôi đi đằng đẵng cứ khiến anh bồn chồn, khắc khoải. Tháng tư mưa dầm, bầu trời u ám.
“Mưa
Mưa chẳng ngớt, rả rích hoài
Sân trường mình cứ rơi vài hạt mưa...
Cành lá phượng ướt đong đưa
Giọt rơi khẽ thấm mầm chưa nhú chồi
… Cơn mưa ngang qua tạnh rồi
Còn tôi thì vẫn đứng ngồi không yên...
Gió mùa đông bắc hàn huyên
Nhớ người đan chiếc khăn tuyền hôm nao...”
Từng ngày, từng ngày, những bài thơ cứ nối tiếp nhau ra đời. Bạn bè Ngôn bình luận khen anh không ngớt. Nhưng Huế Anh thì vẫn im hơi lặng tiếng khiến Ngôn cứ luôn phập phồng, thấp thỏm. Anh ước có một dấu hiệu nào đó khả quan hơn chứng tỏ Huế Anh đã động lòng.
Hay là mình chủ động nói trực tiếp với em ấy nhỉ?
Nhưng Ngôn cảm thấy dường như có một cục sạn mắc trong họng anh, ngăn cản anh bộc bạch những lời có cánh với cô. Ngôn vẫn cứ tiếp tục đi đường vòng, “mượn gió bẻ măng”.
“Ngọn đèn còn soi
Trái tim anh, sương đêm làm chứng,
Vẫn ấm nồng... đang đứng đợi em
Một lần mở cửa ra xem
Và em sẽ thấy ngọn đèn còn soi...
Anh không giỏi, duyên như người ấy
Nhưng tình anh nồng cháy tháng ngày
Đôi khi tuyệt vọng cuồng quay
Anh đành tự cố mỗi ngày quên em...
Nhưng thật khó đem lòng dìm chết
Dẫu cho tình mới biết chớm yêu
Lại đi từng bước liêu xiêu
Đến gần nơi ấy đánh liều gọi em
Lời thơ tiếng sáo vút lên
Anh còn thao thức... ngọn đèn còn soi...”
…
“Hao gầy
Phiêu lưu rong ruổi tháng ngày
Hôm nay nhìn lại... hao gầy làm sao!
Cánh tay này như lao đôi chiếc
Trái tim này mải miết đơn phương...”
…
“Sau một ngày
Một ngày vất vả miệt mài
Đẫn đờ đôi mắt... mệt nhoài đôi tay...
Nhớ người ấy lúc này đây
Bao nhiêu sinh lực lại quay trở về...”
Hết kỳ thực tập giáo sinh, Ngôn trở về nhà. Anh lại tất bật với những đề cương cho bài kiểm tra điều kiện trước khi bước vào kỳ thi khổ ải. Ghi nhớ những lý thuyết tràng giang đại hải của các nhà nghiên cứu khoa học trong các tập giáo trình đã khó, nhưng thiết kế giáo án cho đúng ý của các thầy cô chấm thi lại càng khó hơn. Phải chia ô mấy cột, mấy phần... Phải biết đặt những câu hỏi nào phù hợp cho học sinh... Phải có liên kết mạch lạc giữa các ý trong dàn giáo án ra sao... Ngôn đọc những chia sẻ, bàn luận của các bạn mình trong nhóm lớp mà choáng váng hết cả đầu. Anh là người của tự do. Và anh căm ghét giáo án, thứ mà anh sẽ phải thể hiện trong bài thi của mình một cách gò bó và cổ điển.
Sau khi nhắn tin “Chúc em ngủ ngoan nhé” đến Huế Anh, Ngôn lừ đừ đi xuống nhà dưới, dạo bước một vòng cho đầu óc thảnh thơi. Khi trở lên bàn học, anh vớ ngay lấy điện thoại thì đọc được tin: “Chúc anh Ngôn ngủ không hư nhé. Vì một ngày mai tỉnh táo. Hi.” Ngôn cười sướng, đưa màn hình điện thoại áp sát vào má, tưởng tượng Huế Anh đang “thơm” mình. Đồng hồ báo sắp mười hai giờ đêm nhưng anh vẫn muốn viết nốt một bài thơ nữa cho ngày cũ chưa qua.
“Chúc ngủ ngon
Tình yêu tôi vừa chúc ngủ ngon!
Liệu rằng đêm nay giấc có tròn
Khi lòng vương vấn niềm thao thức
Về một ao ước vẫn còn non?...
Người yêu ơi, em hãy ngủ ngon
Trăng sáng trên kia chẳng hao mòn
Thiên thần bản mệnh du dương hát
Tinh tú mây ngàn chúc ngủ ngon...”
Anh cười mãn nguyện, tự hào, đọc đi đọc lại từng từ từng câu, chỉnh sửa một số ý chưa vừa lòng. Xuất hiện thông báo “like” từ những “cú đêm” vẫn còn “online” đọc được “status” của Ngôn.
Những tiếng “Papa aime maman” vẫn cứ cất lên nhí nhảnh trong tai phone.
Bỗng nhiên có khung hội thoại từ nick Huế Anh hiện lên.
“Anh Ngôn!”
Ngôn giật mình vì đã lâu lắm rồi người bắt đầu cuộc thoại không phải là anh.
“Ô! Em chưa ngủ à?”
“Em vừa đọc ‘status’ anh. Đừng đùa như vậy nữa anh nhé.”
“Anh đùa gì đâu?”
“Không biết có phải em nhận vơ không... Em không muốn giả vờ ngây ngô mãi.”
Ngôn im lặng, bồi hồi. Anh cảm tưởng mình sắp phải chịu một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Tim anh như đang bị đè nén lại.
“Em không thể hiểu nổi anh, anh Ngôn ạ. Lâu nay em chỉ muốn nói chuyện vui vẻ, nhưng càng ngày, giữa em và anh càng rắc rối thêm...” Huế Anh tiếp tục.
Lấy hết can đảm, Ngôn gõ phím trả lời Huế Anh:
“Tất cả các bài thơ đều là suy nghĩ của anh về em.”
“Em biết. Nó hay mà. Nhưng hình như có phần cường điệu quá rồi anh. Em luôn coi anh như một người anh. Trước giờ vẫn luôn vậy.”
Ngôn lấy hết sức mình để giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh. Anh lắc lắc cổ tay, tiếp đó xoa xoa hai hốc mắt và hít thật sâu. Nhưng trước mặt anh dường như đang có một sự kiện cực kỳ trọng đại diễn ra, buộc bộ não anh phải huy động toàn lực các nơ-ron thần kinh để chiết lọc câu chữ cẩn thận trước khi gửi đến phía bên kia.
“Huế Anh, những lời thơ được viết bằng tất cả sự chân thành của trái tim anh.”
“Vì sao anh cứ phải như vậy? Em không xứng đáng đâu anh. Em không đẹp, không lung linh như anh nghĩ đâu ạ. Em nói thật nhé, em không thích kiểu vòng vo của anh. Nó khiến người đối diện khó chịu lắm. Có gì anh cứ thẳng thắn ra đi.”
“Em ạ, nhiều lần, anh đã từng tự bảo mình rằng: hãy cố dìm đi tình cảm của anh dành cho em. Nhưng không dìm được...” Ngôn muốn nói về những đêm trằn trọc với hàng loạt các lời tự vấn khốc liệt và có phần điêu đứng của anh.
“Dù là tình cảm gì, nhưng anh cứ úp mở mãi thì... Em có gì sai, anh cứ nói ra hết đi được không?”
“Em không làm gì sai cả... Anh làm em khó chịu à?” Ngôn cảm thấy ăn năn, bứt rứt.
“Thực sự em không biết mình đã làm gì. Em chỉ biết, nói chuyện với anh rất vui, trước kia ý. Còn bây giờ, thấy anh như vậy, em cũng cắn rứt lắm chứ. Em đã làm gì thái quá chưa anh?”
“Không, không phải thế đâu.”
“Anh Ngôn ạ. Dù em nhỏ hơn anh, nhưng em biết tình yêu không lung linh như vậy đâu.”
“Anh biết. Nhưng hiện giờ, anh chưa được biết nhiều về em. Trong mắt anh, chỉ có bấy nhiêu thôi...” Ngôn gần như hoảng loạn, anh không biết nên nói gì cho phải trước phản ứng của Huế Anh về những gì anh đã viết.
“Anh Ngôn ạ. Tình yêu không thơ mộng như anh nghĩ đâu. Đó là cả một quãng đường dài mà chẳng ai ngờ đến kết quả sẽ ra sao... Lần đầu tiên anh ấy cầm tay em, nói thích em, em thực sự cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hơn hai năm qua, anh ấy và em đã trải qua biết bao nhiêu điều, và không phải tất cả đều ngọt ngào. Gia đình anh ấy đã có những sự đổ vỡ về kinh tế. Bản thân anh ấy cũng phải lăn lộn vất vả trong cuộc sống lắm. Chúng em đến với nhau trong tình yêu. Nhưng cũng phải chia sẻ với nhau rất nhiều cay đắng, đau khổ. Hạnh phúc đến trong ngọt ngào, nhưng cũng tồn tại trong cả đau khổ nữa anh ạ... Nước mắt nhiều, nhưng em cảm thấy hạnh phúc...”
Ngôn nhận ra rằng những câu thơ mình viết chỉ là những lời có cánh bay bổng, sáo rỗng. Anh đã tô vẽ quá đẹp, quá lung linh cho tình yêu đơn phương của mình. Anh cảm thấy mình thật tội lỗi khi làm người thương mến phải nghẹn ngào. Và quả thực, trước màn hình máy tính bên kia, Huế Anh đang rơi lệ vì nhớ lại những gì đã qua...
“Em cũng mong anh được hạnh phúc nữa.” Huế Anh tiếp tục. “Em không mong em là người làm anh tổn thương.”
“Không biết sau này...” Ngôn thật thà. “... sẽ có ai đem hạnh phúc đến cho anh không? Nhưng hiện tại thì anh toàn nghĩ về em mà thôi.”
“Ít nhất thì anh cũng hãy thổ lộ với ai đó nhé. Không thử thì sao biết hả anh?” Huế Anh cố gắng mở đường để chuyển hướng của Ngôn. Nhưng Ngôn vẫn miên man về tình cảm của mình với cô.
“Em biết không, trước đây, lần tặng thỏ ấy, anh nghĩ rằng đã tìm thấy được người như ý. Anh hạnh phúc vì điều đó. Thế rồi biết em có người yêu, anh cũng buồn, anh cũng buông. Anh cũng nhiều lần tự nói thôi. Nhưng anh càng cố thôi, thì lại càng...”
“Anh Ngôn ơi, thực ra em toàn nói chuyện với anh qua máy tính mà. Phải là qua thực tế, anh mới hiểu hết được em chứ. Em còn nhiều thiếu sót lắm. Thật đấy. Em nghĩ rằng, đến khi anh gặp tình yêu thực sự, em sẽ chẳng là gì đâu.”
“Không biết sẽ có định mệnh nào xuất hiện không... Nhưng giờ thì...” Ngôn thở dài buồn bã.
“Định mệnh không đến khi anh chỉ biết ngồi chờ đâu.”
“Vậy anh phải làm gì đó à?” Ngôn tưởng chừng như Huế Anh đang dần trở thành cố vấn tình yêu cho anh.
“Em không biết đâu. Cuộc sống của anh là của anh mà. Em không can thiệp hơn được đâu.”
“Anh không ngồi chờ... Vì vậy anh... viết thơ.” Ngôn quay trở lại những câu lục bát bay bổng của mình.
“Em sẽ cầu chúc cho tình yêu của anh sẽ gặp nhiều hạnh phúc, hạnh phúc hơn em và anh Tân nữa.” Huế Anh vẫn muốn đẩy Ngôn về một tình yêu nào đó với một cô gái nào đó trong tương lai.
Ngôn thẫn thờ lặng im một lúc. Anh thấy đuối sức trong hành trình theo đuổi trái tim Huế Anh. Nhất là mỗi khi nghe nhắc đến cái tên Tân, anh lại cảm thấy nhức nhối và khó chịu. Anh thấy mình yếu thế và chịu bại trận, dù cho hai phe chưa bao giờ tuyên chiến.
“Anh ấy vẫn đối xử tốt với em chứ?” Ngôn cố tỏ ra cao thượng bằng cách quan tâm đến Huế Anh.
“Trong mắt em, anh ấy là một người thực sự biết quan tâm đến người khác anh ạ.”
Trong đầu Ngôn chợt thốt lên: “Anh cũng là người biết quan tâm mà, Huế Anh! Anh đâu có thua kém gì anh ta! Chẳng qua em chưa muốn sẵn sàng đón nhận sự quan tâm từ anh thôi! Thực sự anh muốn quan tâm em lắm! Nhưng bây giờ thì chưa thể. Anh chưa là gì của em cả.”
Quá bế tắc, quay cuồng, đang lúc đồng hồ báo một giờ sáng, khắp cả đốt sống lên đến đỉnh đầu Ngôn xuất hiện cảm giác mệt mỏi, đau nhức, anh cố gắng gượng nốt những lời cuối:
“Em không muốn anh thể hiện tình cảm trên ‘status’ nữa sao? Em và anh cách xa nhau quá. Đó là cách duy nhất.”
“Lúc nào anh cũng vậy, luôn vòng qua mọi người. Em không can dự vào đâu. Cuộc sống của anh mà, anh muốn làm gì thì làm. Thôi em ngủ đây. Anh cũng ngủ đi nhé. Chúc anh thi tốt!”
“Ừm. Em ngủ ngon nhé.” Ngôn vội vàng viết câu chào trước khi nick Huế Anh tắt tín hiệu. Và khi chấm tròn xanh lá cây bên cạnh tên Huế Anh trên màn hình biến mất, anh cố gắng thêm một dòng nữa:
“Anh luôn muốn em vui. Bonne nuit em.”