Bản Tính Hạ Đẳng FULL


Lâm Sênh đi qua nhặt túi ở dưới đất lên cho tôi.
“Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Tôi nhìn chằm chằm cánh tay thon dài trắng nõn nọ, cứng đờ nhận lấy cái túi, trả lời cậu ta chậm nửa nhịp.
“À, đúng vậy, trùng hợp thật…”
Tám năm trôi qua, dường như cậu ta đã hoàn toàn quên mất chuyện tôi đã từng làm, chỉ đối xử với tôi như một người bạn học cũ bình thường.
Tốt hơn rất nhiều so với thái độ của Nhiễm Thanh Trang.
“Sắc mặt của cậu trông không tốt lắm, cơ thể khó chịu à?” Hai tay cậu ta đút trong túi áo blouse trắng, hỏi tôi.
“Bệnh vặt, chỉ hơi mà cảm thôi.” Tôi bất giác siết chặt nắm tay ở trong túi áo.
“Ồ, cậu…” Lâm Sênh đang định nói thêm gì đó thì điện thoại ở trong túi áo vang lên.

Cậu ta nhìn thoáng qua rồi tiếp điện thoại ngay: “Được… Biết rồi… Tôi sẽ qua đó ngay.”
Tắt điện thoại xong, cậu ta áy náy cười với tôi, thể hiện rằng lần này mình có việc gấp phải đi trước, sau đó móc ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi, bảo tôi nếu có liên lạc với cậu ta thì gọi số ở trên đó là được.
“Phó Từ, bây giờ anh về với em hay là đợi lát nữa tự về?” Lâm Sênh quay đầu hỏi người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Vào lúc tôi và Lâm Sênh nói chuyện, người đàn ông vẫn luôn chăm chú nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn trước mặt, vừa không có âm thanh vừa âm u trầm lặng.

Lâm Sênh hỏi hắn, hắn cũng không ngay lập tức quay đầu trả lời, tựa như đã xếp bình phong ở quanh người, tự động che chắn tất cả mọi vật bên ngoài.
Mãi đến khi Lâm Sênh hết kiên nhẫn cao giọng gọi tên hắn lần nữa, người đàn ông mới hơi nâng mí mắt nhìn sang phía hai chúng tôi.
“Cút.” Đôi môi mỏng của hắn khép mở, phát âm rất chuẩn.
Lâm Sênh không hề tức giận, cười hi hi giơ hai tay lên rồi quay người rời đi.
Tôi cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, lúc ngẩng đầu lên thì Lâm Sênh đã đi xa khoảng chừng mấy mét.
“Chờ đã!” Tôi còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì thì miệng đã mở trước rồi.
Tôi lùi về sau hai bước, gọi tên Lâm Sênh.

Cậu ta đi qua một lùm cây thấp, quay đầu lại nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn hỏi: “Cậu còn nhớ Nhiễm Thanh Trang không?”
Chẳng trách ngày hôm nay Nhiễm Thanh Trang lại đột nhiên đưa phương thức liên lạc cho tôi, thì ra tất cả là do trời định.

Ông trời đã sớm sắp xếp xong câu chuyện gương vỡ lại lành này, tôi chẳng qua chỉ là một cái loa truyền âm, một tuýp keo 502 phụ trách làm đạo cụ quan trọng, chứng kiến các nhân vật chính mất rồi có lại được tình yêu đáng ngưỡng mộ.
Tôi trăm phương ngàn kế muốn đền bù cho Nhiễm Thanh Trang, nhưng đền bù nhiều vật chất làm sao bằng trả Lâm Sênh lại cho hắn chứ?
Lâm Sênh nghe vậy thì biểu cảm trên mặt lập tức trở nên hơi lạnh nhạt: “Tôi vẫn đang nghĩ chừng nào thì cậu hỏi đây.”
Chỉ là khoảng cách mấy bước, câu nói mấy chữ mà thái độ của cậu ta lại khác biệt một trời một vực với ban nãy, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ nhưng giọng lại trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
“Cậu trả thù cũng đã trả thù rồi, còn muốn thế nào nữa đây?”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, động tác móc điện thoại từ trong túi ra cũng dừng lại một chút, cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy… dường như cũng không quá ngạc nhiên.
Kì lạ thật, trước kia rõ ràng tôi không hay qua lại với cậu ta, chỉ hơi biết cậu ta thông qua Nhiễm Thanh Trang nhưng tại sao tôi lại không hề kinh ngạc khi biết cậu ta hai mặt như thế nhỉ?
“Cậu ấy vẫn còn rất nhớ cậu.” Tôi nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Vẫn còn giữ nhẫn của cậu.”
“Ai, Nhiễm Thanh Trang à?” Lâm Sênh nhướng mày, lập tức trở thành dáng vẻ đã hiểu mọi chuyện: “Hai người đến với nhau rồi à?”
Tôi mấp máy môi, ngón tay vuốt ve mặt danh thiếp trong túi lập tức ra mồ hôi.
“Không.”
Lâm Sênh mỉm cười, bỗng nhiên xích lại gần tôi, dùng giọng điệu khiêu khích nói: “Vậy thì cậu cũng phế thật.

Chiếc nhẫn tôi dùng 20 đồng mua ở bên đường cũng có thể làm cho cậu ta nhung nhớ mấy năm nay, cậu làm nhiều như vậy mà vẫn chưa đến được với cậu ta à?”
Chiếc nhẫn đó xấu như thế, biết ngay là không đáng tiền mà.
Nhưng vậy thì làm được gì? Nếu Nhiễm Thanh Trang đã thích, món hàng rách rưới 20 đồng hắn cũng xem như bảo bối.

Nếu Nhiễm Thanh Trang không thích, có mười nghìn khối vàng ròng bạc trắng hắn cũng ghét bỏ như giày rách.
“Chuyện năm đó là tôi sai…” Ngón tay nắm lại thành quyền, danh thiếp bị tôi vo tròn.
Rõ ràng tôi có thể dễ dàng thú tội với Nhiễm Thanh Trang nhưng đổi sang trước mặt của Lâm Sênh thì lại như nghẹn lại cổ họng, phải nặn ra từng từ từng từ.
Tôi biết mình không nên như thế này, năm đó cậu ta và Nhiễm Thanh Trang đều bị hại như nhau, vì suy nghĩ sai lầm trong phút chốc của tôi mà hại bọn họ bỏ lỡ nhau tận tám năm.

Cậu ta là người như thế nào không quan trọng, Nhiễm Thanh Trang thích là được rồi.

Thân là “đạo cụ quan trọng” tôi phải tự giác, phải sửa chữa sai lầm năm đó.

Còn về đối phương có đáng hay không… thì hoàn toàn không phải là vấn đề tôi cần phải lo nghĩ.
Hơn nữa, cậu ta thân là người bị hại nên thái độ đối xử với tôi như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, vừa gặp nhau đã thân mật lịch sự mới là bất thường.
“Được rồi, làm thì cũng đã làm rồi.

Đã quyết định sẽ làm rồi thì cũng đừng biểu hiện như thể người khác ép cậu như vậy.” Lâm Sênh ngắt lời tôi, lại lùi ra phía sau kéo dài khoảng cách rồi nói: “Bảo Nhiễm Thanh Trang đừng nhớ nhung tôi nữa, bây giờ tôi… đã thích người khác rồi.” Nói xong, cậu ta phất phất tay với tôi rồi tiêu sái xoay người đi mất.
Tôi bước lên phía trước một bước định đuổi theo rồi lại cảm thấy không cần thiết, cuối cùng vẫn thu chân lại, đứng tại chỗ một lúc rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu là bạn trai cũ của cậu ta à?”
Khi đi ngang qua người đàn ông ngồi xe lăn thì anh ta đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn không trôi chảy.
Tôi dừng lại, xoay người nhìn sang phía đó.
Người đàn ông chống tay lên trên tay ghế, nâng cằm lẳng lặng nhìn cá đang khoan thai vẫy đuôi trong hồ nước như thể một cái cây cắm rễ bên bờ.

Mặc dù bên ngoài vẫn cao lớn xinh đẹp nhưng bên trong thì đã dần dần cằn cỗi, gần đất xa trời.
Nếu không phải ở đây chỉ có hai người là tôi và hắn thì có khi tôi sẽ không dám tin hắn đang nói chuyện với tôi.
“Anh và Lâm Sênh…”
Kết hợp với câu nói của Lâm Sênh trước khi đi, tôi đã ít nhiều suy đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt.

Hắn có thể hỏi câu hỏi riêng tư như vậy thì ít nhất quan hệ giữa hắn và Lâm Sênh không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân như vậy.
“Tôi hỏi cậu trước đấy.” Hắn liếc xéo về phía tôi, dù bệnh tật ốm yếu nhưng vẫn mạnh mẽ như trước.
“Không phải.” Tôi nói: “Chúng tôi chỉ là bạn cấp ba thôi.”
Hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngắm cá.
“Cũng đúng, hẳn cậu ta sẽ không hứng thú với loại như cậu.” Khuôn mặt hắn tái nhợt bình tĩnh nhưng lại nói ra lời nói làm người khác phải trợn mắt há miệng: “Loại kĩ nữ như cậu ta chỉ thích đụng vào người mình không thể đụng.

Chồng của người khác, bạn bè của bố mẹ, bệnh nhân sắp chết… Chắc quan hệ càng trái đạo đức thì càng làm cậu ta hưng phấn trên giường chăng.”
Tôi cứ tưởng hắn và Lâm Sênh là người yêu nhưng xem ra… hình như không phải?
Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ qua ngõ hẹp gặp nhau, nói hai câu rồi cũng không còn gì để nói nữa.

Tôi hơi gật đầu với anh ta rồi tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ.
Khi đi ngang qua một cái thùng rác, tôi lấy danh thiếp bị tôi vò nát ở trong túi ra, lưu số điện thoại ở trên đó vào trong điện thoại rồi ném danh thiếp đi.
Lúc quay trở lại xe, Nhiễm Thanh Trang đã hạ thấp ghế xuống và mở cửa sổ ở trên trần xe ra, hắn gối đầu lên cánh tay, ngẩn người nghe nhạc.
“Xin lỗi, chờ hơi lâu nhỉ.” Tôi nói rồi thắt dây an toàn.
“Không sao, không lâu lắm.” Nhiễm Thanh Trang khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe.
Mấy lần lời đã đến bên miệng nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào.
Lâm Sênh đã trở về rồi, cậu muốn gặp cậu ta không?
Tôi có phương thức liên lạc của cậu ta, cậu gọi điện thoại mời cậu ta đi ăn đi?
Không được.

Bây giờ Lâm Sênh đã có người mới, tuy người mới đó cũng không ra làm sao nhưng hai người họ cũng xem như là hợp nhau.

Tôi giật dây bên này lỡ mối nhân duyên kia đứt mất thì chẳng phải cũng là lỗi của tôi à?
Hay là quan sát thêm đi…
Trước mắt thái độ của Nhiễm Thanh Trang không phù hợp để yêu đương lắm, hơn nữa ngày tháng của bọn họ còn dài, còn cả đống thời gian để tiêu xài, gặp lại nhau muộn mấy ngày cũng không có vấn đề gì.
Tôi suy nghĩ rõ ràng xong thì trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Lại có thêm âm nhạc chầm chậm nên tôi bắt đầu buồn ngủ, một lát sau thì ngủ thiếp đi.
Mặt trời treo ở giữa trời, trên sân vận động tràn ngập tiếng reo hò cổ vũ.
Tôi ngồi trong góc khán đài, thổi thổi tay chân bị thương, nhìn từng tuyển thủ một chạy qua điểm cuối cùng trong phần thi chạy cự li dài ở phía đằng xa mà hâm mộ trong lòng.
Nếu tôi cũng lợi hại như bọn thì tốt rồi, như thế thì sẽ không thua một cách uất ức như vậy trong trận thi đấu khi nãy…
Hạ mắt xuống, nhìn thấy đầu gối vẫn còn đang chảy máu, tôi chống lên hàng ghế trước đứng dậy, khập khiễng đi đến phòng y tế.
Tôi vừa nhẹ nhàng kéo cửa phòng y tế ra thì một mùi thuốc sát trùng nhạt nhàn ập vào mặt.
Nhiễm Thanh Trang tựa ở bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, trong miệng cắn một que sô cô la.
Hắn vốn còn đang giữ vẻ mặt hững hờ nhưng sau khi thấy dáng vẻ thảm hại của tôi thì bỗng thay đổi, đặt que sô cô la trong tay sang một bên rồi ngay lập tức chạy qua đỡ.
“Cậu sao thế, ngã à?”
Hắn đỡ tôi ngồi xuống giương, cẩn thận lật xem cổ tay của tôi rồi lại kiểm tra vết thương trên đầu gối, nói: “May mà chỉ bị thương da thịt thôi, không nghiêm trọng.

Sao cậu bất cẩn thế?” Nói xong, hắn thuần thục lấy hộp cấp cứu ở trong tủ sắt loại mỏng ra, kéo ghế đến ngồi tưởng mặt tôi rồi bắt đầu giúp tôi làm sạch miệng vết thương.
Mỗi lần hắn dùng bông gòn thấm nước muối sinh lý lau qua miệng vết thương của tôi, tôi đều không chịu nổi mà rụt tay lại, đau đến mức ngũ quan đều nhăn nhó.
“Lúc tôi chạy tiếp sức thì bị ngã, làm lớp tôi thua…”
Nhiễm Thanh Trang vẫn luôn cầm cổ tay của tôi không cho tôi lùi lại, hỏi: “Thua lớp nào?”
“Lớp 3.”
“Ha, lát nữa cậu xem tôi thắng thay cậu nhé.”
Giọng điệu hắn thoải mái như thể hắn chắc chắn sẽ thắng vậy, hoàn toàn không để những người tham gia thi đấu khác vào mắt.
Tôi không khỏi buồn cười: “Cậu thắng rồi cũng đâu phải điểm của lớp tôi.”
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn cậu biết không?” Hắn làm sạch miệng vết thương xong thì cẩn thận dùng tăm bông thoa i ốt lên rồi dán băng cá nhân, sau đó tiếp tục làm sạch đầu gối của tôi: “May mà không bị thương nặng, lỡ đâu gãy xương thì phải làm sao? Chuyện không giỏi thì đừng làm, để người giỏi làm là được… Ví dụ như tôi.” Nói đến câu cuối cùng, hắn ngẩng đầu về phía tôi rồi cười.
Ánh nắng mặt trời sau buổi trưa gay gắt và nóng bỏng, cho dù là xuyên qua kính chiếu vào da thì để lâu cũng sẽ sinh ra ảo giác như thể sắp bị phỏng.
Tôi co ngón tay lại, hỏi: “Cậu lại bị tuột huyết áp à?”
“Không, chỉ lười thôi.” Hắn nói vô cùng thẳng thắn: “Gần đây mỗi ngày đều có người tặng đồ ăn sáng cho tôi, không biết là nữ sinh nào.

Nhờ cậu ấy mà tôi lâu rồi chưa bị tuột huyết áp.”
Lông mi tôi run lên vì đau đớn, đầu gối bất giác né sang bên cạnh.
Nhiễm Thanh Trang nắm chặt đầu gối của tôi kẹp vào giữa hai chân hắn, xuống tay nhẹ nhàng hơi vài phần.
“Sắp xong rồi sắp xong rồi, chịu thêm xíu nữa thôi.” Hắn nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương của tôi, gọi cơn gió mát lạnh đến mang đi một chút đau đớn.
Tôi nhìn chằm chằm hàng lông mi rủ xuống của hắn, lại hỏi: “Sao cậu biết là nữ sinh?”
Hắn nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên: “Nam tặng tôi sữa chuối, bánh mì đậu đỏ à? Có bị điên không?”
Hắn xử lý vết thương trên đầu gối tôi rất nhanh, lúc này bên ngoài cũng đúng lúc có người đến bảo hắn chuẩn bị một lát đi, nói cuộc thi chạy một trăm mét sắp bắt đầu rồi.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay lại lấy hộp sô cô la que đã ăn được một nửa trên bàn ném cho tôi.
“Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.”
Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn mãi đến khi không nhìn được nữa thì mới cúi đầu nhìn sô cô la que trong ngực, rút ra một cây bỏ vào trong miệng nhai.
Ngọt quá…
Vị ngọt nồng đậm len lỏi giữa răng và môi, lan tỏa tới tay chân rồi truyền tới khắp cơ thể.

Lục phủ ngũ tạng cũng như bị đồng hóa, thấm đẫm và nhấn chìm trong vị ngọt này, đến cả hơi thở cũng chỉ toàn là ngọt nào.
Tâm trạng quả thật đã… có cảm giác tốt hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui