Hồi nhỏ, khi mẹ tôi cảm thấy tôi không thể đáp ứng thật tốt kỳ vọng của bà, mẹ sẽ đánh tôi.
Đánh vào tay thì không luyện được đàn, đánh vào chân thì không đi nổi, cho nên bình thường mẹ sẽ đánh vào lưng tôi.
Mẹ bắt tôi quỳ trên mặt đất, ôm ghế dựa, để lộ phần lưng, dùng thắt lưng quật tôi cho đến khi bà vừa lòng mới thôi.
Khi em gái nhìn thấy tôi bị đánh sẽ luôn khóc chạy đến bảo vệ, ngăn cản mẹ tôi không cho bà động thủ.
Nhưng mà em ấy không biết, mỗi lần mẹ đánh tôi, đều là tức giận đến cực hạn, thất vọng hết sức với tôi nên mới đánh tôi.
Những lúc đó mẹ không phải là mẹ của ngày thường, không còn cái gì gọi là lý trí để nói chuyện nữa, càng ngăn cản bà thì sẽ chỉ càng khiến bà đánh hung ác hơn thôi.
Về sau, lúc nào cảm thấy mẹ tôi muốn đánh tôi, tôi sẽ để em gái ở bên ngoài một lúc, đợi xong mọi chuyện rồi tôi mới mở cửa để em ấy vào.
Có một lần mẹ tôi đánh tôi hơi nặng tay.
Bà tức giận đến mức không kịp tìm thắt lưng, dùng cán chổi quật tôi hai phát.
Đến phát thứ ba, cán chổi không gãy, mà toàn bộ đầu chổi bay luôn ra ngoài.
Cũng vì chuyện này, khiến mẹ cảm thấy mình có lẽ đã hơi quá đáng rồi nên không tiếp tục nữa, ném cây chổi đã chỉ còn cán xuống đất, đóng sập cửa trở về phòng của chính mình.
Điều này thường báo trước rằng, tối nay bà sẽ không ra ngoài nữa.
Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, mẹ sẽ khôi phục lại như bình thường, không còn cuồng loạn, không còn đầy vẻ tức giận.
Bà sẽ tiêu hóa tất cả những cảm xúc tiêu cực, sẽ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhớ rõ rằng chỉ có hai phát đánh, nhưng cực kỳ cực kỳ đau.
Đau đến mức vai của tôi lập tức không thể cử động được nữa, ngay cả mở cửa cho em gái cũng rất miễn cưỡng.
Em gái lúc ấy còn chưa đến mười tuổi, gầy còm bé nhỏ, nhưng sức lực lại rất lớn, xoa dầu thuốc còn rất giỏi.
“Anh ơi, tại sao mẹ lại ghét chúng ta đến vậy?”
Để không ảnh hưởng đến sự trưởng thành của chúng tôi, cũng vì muốn triệt để thoát khỏi cái bóng của bố tôi, kể từ khi ông mất, trong cái nhà này không bao giờ cho phép xuất hiện chủ đề có liên quan đến “bố” nữa.
Vì vậy em gái vẫn luôn không biết ông Quý chết như thế nào, hay lúc còn sống là người như thế nào.
Phần lớn thời gian tôi đều cảm thấy như vậy rất tốt, đó là để giữ cho em gái một niệm tưởng tốt đẹp, để em ấy cảm thấy bố mình là một người đàn ông chính trực, ảo tưởng đối phương là một đại anh hùng cứu khổ cứu nạn, những điều đó đều rất tốt.
Nhưng thỉnh thoảng khi em gái thể hiện sự bất mãn về mẹ với tôi, tôi lại cảm thấy em ấy thật đáng thương.
Em ấy không biết mẹ vì sao lại biến thành như vậy, cũng không biết là ai khiến bà trở thành như thế.
Em ấy thậm chí còn không biết, không phải là mẹ ghét bỏ chúng tôi, bà chỉ là ghét nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó trên người chúng tôi mà thôi.
“Nghiêm khắc và ghét bỏ có bản chất khác nhau, mẹ nghiêm khắc là vì muốn tốt cho chúng ta.” Tôi giơ cánh tay lên một cách khó khăn, xoa đầu em gái nói: “Mẹ chỉ là không muốn chúng ta… đi sai đường.”
Lời của tôi hiển nhiên không thể khiến em ấy tin tưởng, em ấy nhíu mày lại hỏi: “Nhưng mà cô giáo nói, đánh người là không đúng.
Mẹ muốn tốt cho chúng ta có thể phê bình mà, tại sao cứ nhất định phải đánh chúng ta?”
Bị em ấy hỏi mà cứng họng, vì lúc đó mới học cấp 3, không tìm được lý do nào tốt nên tôi chỉ đành dùng lý do muôn thuở để trả lời cho qua.
“Đợi em lớn rồi sẽ hiểu.” Tôi nói.
Ngày hôm sau tôi mang theo vết thương đến trường.
Giáo viên, bạn học, không một ai nhìn ra được trên người tôi có thương tích.
Cả ngày tôi im lặng ngồi ở chỗ của mình, chịu đựng từng trận từng trận đau đớn truyền đến từ sau lưng, lúc tan học, như mọi khi đeo đàn trên lưng đến phòng học trống để luyện đàn.
“Tiếng đàn của cậu hôm nay sao cứ là lạ vậy?”
Đó là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với tôi từ sau khi tôi trở thành người giám sát, Nhiễm Thanh Trang trở thành người bị giám sát.
Tôi dừng lại động tác một chút, không trả lời, chỉ nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu, cánh tay khoanh lại, trên mặt chẳng có chút nào là không tỉnh táo, ánh mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, rồi đoán: “Cậu bị đánh à?”
Tính cách tôi không được coi là tốt lắm, luyện đàn và học tập đã chiếm của tôi quá nhiều thời gian, khiến tôi không có lòng dạ nào đi giao tiếp với xã hội nữa bởi vậy chẳng có bạn bè gì, ở trong trường vẫn luôn độc lai độc vãng.
Cả ngày nay, giáo viên, bạn học không một ai nhìn ra trên người tôi có thương tích, Nhiễm Thanh Trang lại từ trong tiếng đàn của tôi nghe ra được tôi bị người đánh.
Cái lỗ tai này, không học âm nhạc thật đáng tiếc mà.
“Không.” Dù sao cũng là việc xấu trong nhà, tôi phủ nhận theo bản năng.
Nhiễm Thanh Trang rõ ràng không tin, tiếp tục đoán: “Có phải là do mấy tên côn đồ ở trường nghề bên cạnh không?”
Trường trung học của chúng tôi ở nơi đó được xem như là ngôi trường khá tốt của địa phương.
Lịch sử lâu đời, đội ngũ giáo viên tài giỏi, học sinh tốt nghiệp đỗ vào các trường đại học nổi danh trong và ngoài nước.
Có một trường học bên cạnh trường của chúng tôi là một trường dạy nghề.
Không được xem là tốt lắm, chơi bời quậy phá thì nhiều mà nghiêm túc học tập thì ít.
Hai ngôi trường sừng sững ở nơi đó nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết từ lúc nào kết thành “mối thù truyền kiếp”.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp, hai bên vẫn là trạng thái như thủy hỏa bất dung.
Có lẽ còn tiếp tục như vậy trong một thời gian dài nữa.
Bọn họ cảm thấy chúng tôi giả bộ thanh cao, chúng tôi cảm thấy bọn họ thật kém cỏi, học sinh của hai trường thường xuyên nảy sinh xung đột, một lời không hợp liền đánh nhau.
Mà Nhiễm Thanh Trang có thể nói là quân chủ lực của trường chúng tôi trong khoản này, từ khi hắn nhập học cho tới nay đã từng đánh mười bảy mười tám trận rồi, mười lần thì tám lần đều là đánh với học sinh trường bên cạnh.
Hắn dường như là trời sinh khắc nhau cùng với những người đó.
Nhìn thấy nhau thì đừng hòng nghĩ tới chuyện bình yên trôi qua.
Giáo viên thật sự hết cách với hắn, liền nghĩ xem có thể khiến giờ tan học của hắn lệch nhau với học sinh trường bên cạnh không, ngăn chặn hữu hiệu xung đột phát sinh từ tận gốc.
Việc này vốn có chút khó làm, nhưng bởi vì có tôi nên trở thành rất vừa vặn, cả nhà đều vui.
Đây chính là nguyên nhân thật sự của việc hắn phải ở đây bị tôi “giám sát”.
“Không phải!” Tôi sợ hắn tưởng là học sinh trường bên cạnh đánh tôi, rồi lại làm ầm ĩ ra mấy chuyện đáng xấu hổ, vội vàng nói thật.
“Là, là mẹ tôi.
Bài kiểm tra toán lần này tôi làm không tốt lắm, mẹ có hơi tức giận, nên đánh tôi…” Tôi buông cây vĩ xuống, dùng ngón tay siết nhẹ dây đàn, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nhiễm Thanh Trang có hơi ngạc nhiên: “Mẹ cậu đánh sao?” Lấy hai chân sau của ghế làm điểm tựa, hắn hơi ngửa về phía sau, giọng điệu đột nhiên thoải mái nói: “Ồ, vậy thì không sao.”
Bị hắn ngắt lời, tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào luyện đàn nữa, dứt khoát cất đàn đi, lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Liếc nhìn, chiếc ghế của Nhiễm Thanh Trang bên đó vẫn cứ lắc lắc lư lư, chưa từng ở yên.
“Nếu như có thể, tôi cũng hy vọng mẹ tôi có thể đánh tôi một lần, nhưng từ trước đến nay tôi còn chưa từng gặp bà.”
Ngòi bút dừng lại trên giấy, tôi nghiêng đầu ngờ vực nhìn về phía Nhiễm Thanh Trang.
Thấy hắn nghiêng ghế, hai tay gác sau đầu, cụp mắt xuống, một bộ dáng mặt ủ mày chau, nhịn không được hỏi: “Bác ấy đi đâu rồi?”
“Chẳng đi đâu cả.” Hắn cũng không nhìn tôi, nhìn về chiếc bảng đen phía trước, dùng âm lượng cả hai đều có thể nghe được nói: “Bà tôi nói, hẳn là bố tôi ở bên ngoài quen biết người phụ nữ không đứng đắn nào đó rồi sinh ra tôi, lại chẳng muốn nuôi tôi nên vứt cho bố tôi, còn mình thì chạy mất.
Bố tôi cũng không muốn nuôi tôi, nên bỏ tôi lại cho bà nội.”
Đột nhiên biết được thân thế của hắn như vậy, khiến tôi nhất thời hơi kinh ngạc.
“A… Vậy cậu, vậy cậu tốt xấu gì cũng còn có bố, bố tôi đã qua đời năm tôi 8 tuổi rồi.” Tôi chưa từng trải qua bầu không khí như thế này nên cứ cảm thấy nên nói chút gì đó nhưng lại không biết rốt cuộc nên nói cái gì.
Thế rồi mồm miệng ngu ngốc vụng về, đã nói ra lời không nên nói nhất.
Chiếc ghế cứ luôn đung đưa trong nháy mắt đứng im, cuối cùng tầm mắt của Nhiễm Thanh Trang cũng rơi trên người tôi.
“Lúc tôi 12 tuổi, bố tôi… bị người ta bắn chết rồi.” Hắn cười như không cười nói xong, lấy cặp sách từ trên bàn, khoác lên vai, đi ra ngoài phòng học, “Tôi cũng chẳng hưởng được tình phụ tử nhiều hơn cậu mấy năm.”
Sau khi hắn đi, tôi ảo não đập đầu xuống bàn, không cẩn thận lại làm rách vết thương trên lưng, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Haiz, chẳng trách mình không có bạn…”
Buổi tối diễn xong, tôi đang cùng những thành viên khác trong đoàn thay quần áo ở phòng thay đồ thì Hồ Văn chơi violin đột nhiên cuống cuồng đẩy cửa ra xông vào, dọa cho cả đám đàn ông vội vàng che bộ phận quan trọng của chính mình.
“Hồ Văn, cô làm gì thế hả?”
Hồ Văn một tay chống lên cửa phòng thay đồ, thở hồng hộc nói: “Không ổn rồi, ông xã của Tiểu Phương… và, quản lý Tân đánh nhau rồi!”
Lúc cô ấy xông vào, tôi đang tháo nơ, vừa nghe đã xảy ra chuyện, cũng không quan tâm đã tháo ra được chưa, trực tiếp dùng một tay giựt nơ xuống quăng sang một bên, chạy đến văn phòng của quản lý Tân.
Từ xa tôi đã nhìn thấy một đám người đang chen chúc ở trên hành lang.
Tôi đẩy đám người ra hai bên, chen được đến cửa thì chỉ thấy Phương Lạc Tô thất hồn lạc phách đang đứng ngốc ở trước cửa, sau người là cửa văn phòng đang đóng chặt, thỉnh thoảng lại truyền ra một hai tiếng kêu thảm thiết của quản lý Tân.
Tuy Nam Huyền là một văn nhân học âm nhạc, thế nhưng dù sao thì cũng là một người đàn ông, quản lý Tân bị cậu ấy đánh như vậy, khó đảm bảo sẽ không đánh ra chuyện gì nghiêm trọng.
“Cô tránh đi trước đã.” Tôi ngăn Phương Lạc Tô muốn mở cửa đi vào, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, đã bị Phương Lạc Tô ở bên cạnh đẩy mạnh một cái, tôi không hề đề phòng bị đẩy đập lên tường.
Trong nháy mắt đầu óc đau đớn kịch liệt, khiến tôi chỉ có thể miễn cưỡng dựa lên tường chống đỡ, tầm mắt đều có chút mơ hồ.
“Có phải là cậu không? Có phải là cậu nói cho Nam Huyền không?” Phương Lạc Tô lạnh lùng chất vấn: “Tôi đã nói rồi tôi không tranh với cậu, cậu muốn vị trí đàn chính tôi cũng bằng lòng cho cậu, tại sao cậu còn làm như thế này?”
“Cô bình tĩnh chút đi đã.” Cô ấy bây giờ đang có thai, không nên quá mức kích động.
“Cậu luôn… cậu luôn như vậy, một bộ dáng chính nhân quân tử, không có bất kỳ vết nhơ nào.
Cậu giả bộ cái gì chứ? Cậu không muốn làm đàn chính sao? Không muốn làm thế tại sao không trực tiếp đi nói với quản lý Tần rằng hãy để tôi làm đàn chính đi? Tôi biết cậu khinh thường tôi, cảm thấy tôi đê tiện.” Phương Lạc Tô lệ rơi đầy mặt, dùng ngón trỏ chỉ vào người tôi nói: “Cậu cũng chẳng tốt hơn tôi chỗ nào đâu! Cậu sống như thế không thấy mệt sao? Đồ đạo đức giả!”
Hóa ra cô ấy vẫn luôn nhìn tôi như vậy.
Cơn đau rất nhanh đã qua đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hốt hoảng.
“Tôi…”
Cửa văn phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, người đàn ông có diện mạo trắng trẻo nhã nhặn mặt không chút biểu tình đứng ở sau cửa, hai tay buông thõng xuống loang lổ những vết máu, vạt áo cũng bị xé rách vài chỗ.
Phía sau cậu ấy là quản lý Tân ngã trên mặt đất, yếu ớt rên rỉ, đang kêu “cứu mạng”, xem ra tạm thời không chết được.
“Nam Huyền!” Phương Lạc Tô muốn tiến lên, bị Nam Huyền trực tiếp phớt lờ, hờ hững đẩy sang một bên.
Đối phương thẳng tắp đến trước mặt tôi, lạnh giọng hỏi: “Có phải cậu đã biết từ lâu rồi không?”
Không đề cập tới tiền ăn hậu quả, bỏ qua các loại tính toán, tôi quả thực đã biết từ lâu rồi, lúc này không thể phủ nhận được.
“…Xin lỗi.” Tôi hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn thẳng cậu ấy.
Nam Huyền giận dữ đến mức bật cười, giơ ngón tay cái cho tôi và nói: “Tốt lắm, cậu được lắm.
Quý Ninh, cậu rất được đấy!”
Cậu ấy xoay người đi đến phía cầu thang, đám người chen chúc tự động tách ra hai bên, mở ra cho cậu ấy một con đường.
Phương Lạc Tô theo sau hai bước, quay đầu liếc qua tôi, cuối cùng gọi tên Nam Huyền rồi đuổi theo.
Tôi dựa vào tường, chậm chạp hồi lâu, mãi cho đến khi Hồ Văn đến trước mặt tôi, hỏi thăm tình hình của tôi.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi lắc đầu, liếc nhìn quản lý Tân trong văn phòng một cái, tôi kiến nghị: “Gọi xe cấp cứu đi.”
Chuyện sau đó dù tôi có gọi cho Nam Huyền thế nào nào thì máy cũng đều hiển thị không liên lạc được, hẳn là đã bị cậu ấy cho vào danh sách đen rồi.
Tôi chỉ đành gửi tin nhắn riêng cho cậu ấy và Phương Lạc Tô, hy vọng bọn họ có thể trao đổi bình thường giống như người trưởng thành, không cần quá xúc động.
Tin nhắn gửi đi chưa đầy hai phút đã có cuộc gọi đến, tôi vui mừng, tưởng là trong hai vợ chồng bọn họ có một người gọi, nhìn vào máy, thế nhưng lại là số lạ.
Tôi mất mát nhận điện thoại: “Alo? Xin hỏi ai vậy?”
Đối phương tự giới thiệu, tự xưng là quản gia của nhà họ Kim, họ Phùng.
“Là như vậy, buổi biểu diễn lần trước vô cùng đặc sắc, tiểu thiếu gia rất thích.
Ngài Kim cùng phu nhân đều nhất trí cho là trong việc giáo dục tiểu thiếu gia cần phải có nhân tài như ngài, bởi vậy nên bảo tôi gọi đến hỏi, ngài có ý muốn đổi việc không?” Quản gia Phùng chậm rãi nói: “Đảo Sư Vương của chúng tôi sẽ sắp xếp cho ngài một công việc rất tốt.
Bất kể là tiền lương hay đãi ngộ, còn có phúc lợi trợ cấp, chắc chắn sẽ là nơi… tốt nhất ngài có thể tìm thấy.”.