Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Chu Hạc Lâm cũng không sốt ruột, anh ta biết rõ đậu hũ nóng không thể vội ăn, bèn ôn hoà hỏi: “Hôm qua trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Duy Chân ậm ừ: “Có ăn trộm.”
Chu Hạc Lâm “Ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Người có sao không? Có bị thương không?”
Lục Duy Chân: “Không sao.
Sau đó cảnh sát tới nên mới đi làm muộn.
Điện thoại hết pin nên không kịp xin nghỉ.”
Chu Hạc Lâm gật đầu, vừa đấm vừa xoa: “Anh cũng biết em là một cô gái có trách nhiệm, sẽ không có chuyện tuỳ ý bỏ mặc như thế.
Chuyện này anh sẽ nói với Chu Doanh.
Chiều nay nếu em còn mệt thì anh cho em nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ, công việc cứ để đó anh sẽ sắp xếp.”
Lục Duy Chân nói luôn: “Cảm ơn giám đốc Chu, vậy bây giờ tôi đi về.” Cô đang định đứng lên thì bị Chu Hạc Lâm cười cản lại, nghĩ thầm cô bé thật láu cá, vừa chiếm được lợi đã muốn đi ngay.
Anh ta nói: “Vội cái gì, anh còn có chuyện muốn hỏi em.”
Lục Duy Chân đành phải ngồi lại.
Chu Hạc Lâm liền bắt đầu “tán gẫu” với cô.
Hết kể cho cô nghe những giai thoại thời đại học của anh ta, lại kể lúc anh ta vừa vào công ty không sợ trời không sợ đất mà giành được mấy đơn hàng lớn, cũng nhắc tới việc anh ta và mấy vị sếp lớn ở công ty là bạn bè thân quen…
Lục Duy Chân hờ hững nghe, giữa chừng còn không nhịn được mà ngáp ngủ mấy lần.
Chu Hạc Lâm thấy vậy nhưng cũng không thèm để ý, trái lại còn ân cần quan tâm hỏi han có phải đêm qua cô quá mệt mỏi hay không.
Lục Duy Chân không buồn đáp lại dù chỉ một lời.
Chu Hạc Lâm cảm thấy bầu không khí đã chín muồi, rốt cuộc cũng bắt đầu nói về cuộc sống hôn nhân của mình.
Theo lời anh ta thì năm đó bản thân anh ta cùng vợ ở bên nhau do đối phương theo đuổi trước.
Khi đó còn ít tuổi, căn bản không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ cảm thấy không nên để con gái phải mất mặt nên mới hồ đồ chấp nhận.
Rồi tiếp theo chính là cuộc sống hôn nhân bình thường yên ả.
Anh ta có trách nhiệm kiếm tiền mua nhà mua xe, sau đó sinh con.
Mãi đến hôm nay khi đã công thành danh toại, bấy giờ mới chợt phát hiện căn bản không hiểu tình yêu là gì.
Lục Duy Chân vô cảm nhìn anh ta.
Chu Hạc Lâm cảm thấy cô gái này thật ngốc, đã nói đến mức này rồi, ít ra cô cũng phải tỏ vẻ đã hiểu hoặc thẹn thùng, hoặc bối rối hoặc sợ hãi, miễn sao có phản ứng là được.
Thế mà cô lại giữ nguyên dáng vẻ như lão Phật ngồi thiền, thậm chí còn khiến anh ta có cảm giác như mình là người không hiểu chuyện… Đây là cái cảm giác quái gở gì vậy?
Nhưng Chu Hạc Lâm vốn là một kẻ không dễ dàng bỏ qua mục tiêu.
Dù cảm thấy bản thân đang đối mặt với một khúc gỗ, anh ta cũng phải cạy cho được một vết rách.
Thế nên anh ta vẫn tiếp tục nói theo kế hoạch: “Tiểu Lục, em cảm thấy anh Chu đây thế nào?”
Lúc này Lục Duy Chân mới cúi đầu, không muốn để đôi mắt như bóng đèn 800W kia cứ rọi thẳng vào mình.
Cô nói: “Rất tốt, với công việc, với gia đình, với chị dâu, với con cái đều rất có trách nhiệm.”
Chu Hạc Lâm sửng sốt, đột nhiên vỡ lẽ, thật ra cô gái này không ngốc một chút nào.
Anh ta thấp giọng cười, nói: “Em nha, còn giả ngốc.”
Lục Duy Chân nổi hết cả da gà lên: “Giám đốc Chu, tôi không giả ngốc, tôi không hiểu gì cả, và tôi cũng không muốn hiểu.”
Anh ta nói: “Nhưng anh lại cứ muốn em hiểu thì sao?” Dứt lời, anh ta nâng tay chụp một phát.
Rõ ràng đã ngắm đúng bàn tay nhỏ đang đặt lên tay vịn ghế của cô, ai ngờ đúng lúc đó cô lại vươn tay ra cầm chén trà làm anh ta chụp hụt.
Cũng không biết là cô cố tình hay vô ý.
Bầu không khí nháy mắt trở nên giằng co, Lục Duy Chân cúi đầu uống trà, vờ như không hề phát hiện ra điều gì.
Chu Hạc Lâm không biết cô đang thầm điên cuồng xây dựng tâm lý cho chính mình: Chỉ còn 10 ngày nữa thôi.
Cô nhẩm đi nhẩm lại, sắp phát lương rồi.
Tiền sinh hoạt của cô sắp hết, lĩnh lương xong cô sẽ cương quyết chạy thoát thân.
Không thể tiếp tục ở lại cái công ty này nữa.
Cố nhịn một chút liền có 5000 tệ! Đằng nào cô cũng không để anh ta chiếm được lợi gì.
Nghĩ đến đây, cuối cùng nỗi uất ức trong ngực cô cũng dịu lại.
Chu Hạc Lâm mất nửa buổi trưa mà không thu hoạch được gì.
Hơn nữa anh ta để mắt đến cô cũng phải một, hai tháng rồi thế mà hôm nay vẫn chưa có tí tiến triển nào.
Huống hồ hôm nay khi đối đầu, rõ ràng cô đã che giấu, thật ra cô thông minh nhạy bén hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Phụ nữ mà, ngoài miệng tuy nói không muốn nhưng thân thể lại thành thật nhất.
Hơn nữa còn là đồ con nít chỉ sợ còn chưa có cả nụ hôn đầu kiểu này.
Quyết định xong, anh ta lập tức đứng lên bao trùm lấy cả người cô, dù hôm nay có không hôn được thì cũng phải ôm một cái.
Quấy rối nơi công sở? Có chứng cứ không? Anh ta chỉ chẳng may ngã vào người cô mà thôi.
Cô nói ra sẽ có ai tin? Cấp trên Chu Doanh của cô sẽ làm chứng cho ai? Cô còn muốn làm việc ở công ty này nữa không?
Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Em nhìn tóc em này, đều rối hết cả rồi…” Vừa nói vừa vươn tay ra.
Lục Duy Chân ngồi yên tại chỗ nhìn anh ta, nhìn bộ móng vuốt ác ý đang duỗi về phía mặt mình.
Cô nghĩ, đúng là xui xẻo, coi như tháng này làm không công rồi, 5000 tệ chói loà của tôi ơi…
Lục Duy Chân khẽ nâng chân trái, đầu gối cũng căng lên, chỉ cần một cước này thôi là có thể húc vào bộ hạ của hắn ta, húc cho hắn ta phải gào khóc như gà con gọi mẹ…
Trong đầu cô đã đánh Chu Hạc Lâm đến tàn tật, đến mức về sau không thể tự lo cho bản thân.
Nhưng anh ta lại đột ngột chếch tay sang một bên không chạm vào cô nữa, bàn tay đáp xuống thành ghế salon.
Nghĩ thầm vẫn nên từ từ lên kế hoạch thì hơn.
Chu Hạc Lâm cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Hôm qua xem mặt ra sao? Người kia so với anh thì thế nào?”
Lục Duy Chân thoáng giật mình, chợt nhớ đến Trần Huyền Tùng, lại nhớ đến câu “một bước không rời” của anh.
Cô vô thức nhìn ra phía sau lưng Chu Hạc Lâm, tầm mắt vươn ra ngoài cửa sổ.
Đây là tầng 26.
Không nhìn không sao, vừa nhìn liền bị doạ sợ chết khiếp.
Bên ngoài cửa kính chói lọi thật sự có người, một người đang treo ngược ở đó.
Rõ ràng là bị đảo ngược, nhưng anh rất trầm tĩnh, mặt mũi trang nghiêm, khoé môi mím chặt, đường nét sắc bén.
Vạt áo nhẹ bay theo làn gió cùng với mái tóc dựng đứng.
Anh cũng nhìn ra Lục Duy Chân đã trông thấy mình, vô cùng bình tĩnh hất cằm ra hiệu, mắt nhìn về phía Chu Hạc Lâm.
Lục Duy Chân: “…”
Cô còn phát hiện thấy trong tay anh đang nắm một cây… phi tiêu? Đó là phi tiêu sáu cạnh đi, nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén.
Cây phi tiêu chậm rãi chuyển động qua các ngón tay anh, giống như đang ước lượng kích cỡ, mà cũng giống như đang chờ đợi.
Cách cánh tay anh chưa đầy nửa mét có một cửa sổ mở hé, anh chỉ cần duỗi tay một cái là có thể ném phi tiêu vào trúng người trong phòng.
Bây giờ Lục Duy Chân mới ý thức được, trong đôi mắt kia của Trần Huyền Tùng chứa đựng sát khí lạnh như băng.
Cô dám khẳng định rằng, một khi cái móng heo của Chu Hạc Lâm chạm vào cô thì anh sẽ dứt khoát ném cây phi tiêu kia, giống như cái cách mà anh bổ kiếm về người thằn lằn tối ngày hôm qua.
Anh thật sự đi theo bảo vệ cô.
Dùng cái cách khiến người ta trố mắt nghẹn họng như vậy…
“… Em lại thất thần rồi?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói mất hứng của Chu Hạc Lâm.
Tầm mắt của Lục Duy Chân quay lại trên mặt anh ta, bất chợt mỉm cười.
Đúng, suýt nữa cô đã quên mất rằng mình còn một người hộ vệ.
Giữa ban ngày ban mặt lại treo ngược ngoài cửa sổ như miếng thịt muối, lặng yên phơi khô.
Cơn giận dữ cùng uất hận mà cô sắp không nhịn nổi liền cứ như vậy tan biến một cách thần kỳ..