Điện thoại rung lên cắt ngang những suy nghĩ lộn xộn của tôi, đầu dây bên kia Tần Tiểu Dặc hớn hở hỏi: "Bảo bối, thế nào rồi, chó con ấy!"
Cậu cũng biết là chó con à, tôi dở khóc dở cười nói: "Cùng một kiểu, hiện tại là bạn bè."
"....." Đầu bên kia im lặng một lúc, lại vang lên giọng nói đầy bực bội vì bị lừa của Tần Tiểu Dặc, "Má nó, dám lừa bà!"
Nói xong thì cúp máy, tôi biết chắc cậu ta đi hỏi tội.
*
Phố đêm đông người tan sở, không khí vội vàng, có ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà, mọi người chắc đang xum vầy quanh bàn cơm nóng hổi.
Cũng có nhóm người tụ tập với nhau bên quán ăn ven đường, xì xụp tô mì nóng hổi.
Mà tôi không giống bất kỳ ai trong số họ, tôi chậm rãi đi trên đường, chỉ mong con đường này có thể dài thêm chút nữa, những vấn đề không thể giải quyết sẽ bị thời gian làm cho quên lãng, bắt đầu lại một hành trình mới.
*
Lúc sắp tới tiểu khu, di động tôi lại vang lên, tôi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là 'Lương Diệp'.
Tôi muốn tắt máy, nhưng mọi vấn đề thì luôn cần phải đối mặt và giải quyết.
Tôi bình tĩnh bấm vào biểu tượng kết nối màu xanh: "Alô?"
Đầu dây bên kia: "Mạn Mạn." vẫn là giọng nói trầm thấp ấy.
"Ừm." Tôi yên lặng chờ.
Ba giây sau, hắn hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Tôi nói: "Lương Diệp."
Hắn lập tức trả lời: "Anh đây."
Tối cuối cùng cũng không như một con nhện độc phun ra hết chân tướng tàn nhẫn, tôi chỉ nói: "Em cảm thấy, chúng ta hình như không hợp nhau, đúng không?"
Hắn sững sờ, "Hả?" một tiếng.
Tôi tiếp tục nói: "Chúng ta nên tạm thời xa nhau một thời gian." Tôi vì để giữ lại chút thể diện mà nói như vậy.
Nhưng người trưởng thành đều hiểu, cái gọi là xa nhau chính là xa nhau, một đoạn thời gian chính là vĩnh viễn, vĩnh viễn xa nhau chính là chia tay.
Lương Diệp nói: "Không."
"Cứ vậy đi." Tôi cúp máy.
Đúng như tôi đoán, khoảng thời gian từ cổng tiểu khu lên tới nhà, hắn không hề gọi lại một cuộc điện thoại nào nữa.
Hắn đang lừa dối tôi sao? Tôi nghĩ, suốt ngày đi công tác là ở cùng với người vợ chân chính của mình ư?
Mỗi ngày hắn đêm khuya thật sự có trở về sao? Mỗi lần tôi ngủ hắn mới trở về, đến khi sáng sớm lại lại sớm, tôi sẽ không gặp được hắn.
Tôi biết mình không nên ác ý phỏng đoán, chỉ là nghĩ tới Đinh Vũ Kiện, tôi lại tự nhủ thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có thể có.
Tôi không muốn lại bị người thân thiết nhất lừa dối.
Ngày hôm sau tan làm, tôi nhìn thấy Tưởng Huyên dưới lầu, cậu ta mặc một chiếc áo khoác bomber, thấy tôi thì huýt sáo.
Tôi:....!
Cậu ta nói: "Lấy danh nghĩa bạn bè, mời anh bữa cơm xoàng được không?"
Tôi bước nhanh về phía trước: "Tôi mời cậu ăn cơm, sau này đừng tìm tôi nữa."
.Cậu ta hỏi: "Vì sao?"
Tôi quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu để tay lên ngực tự hỏi bản thân thật sự muốn làm bạn sao?"
Lúc này đến lượt hắn im lặng, bước nhanh lại chỗ tôi, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."
Tôi phất tay, đưa cậu ta tới quán mì ở tầng trệt khu thương mại gần đó.
"Ăn gì? Ăn xong tôi gọi xe cho cậu về." Tôi mệt mỏi nhìn vào thực đơn, rồi tùy tiện chỉ một món trong đó với người phục vụ.
Gọi món xong, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau không nói gì, tôi cầm ly rỗng rót cho cậu ta một chén trà.
Tưởng Huyên cầm chén trà trong tay, hỏi: "Mẫu người anh thích là gì?"
Tôi cảm thấy hết sức buồn bực, đúng lúc mì được bưng lên.
Tôi đẩy bát mì về phía cậu ta, nói: "Cậu ăn đi."
Ăn xong giữ đúng lời hứa tôi gọi xe cho cậu ta, trước khi đi cậu ta còn chống cửa xe nhìn tôi, nói: "Anh, anh thích mẫu người như thế nào, em có thể học."
"Tôi thích người ít nói, ít quan tâm đến tôi." Tôi mặt tỉnh bơ đóng sầm cửa lại.
Chén mì kia tôi hầu như không động đũa, quá nhiều carbs không tốt cho sức khỏe, tôi với Lương Diệp ăn cơm rất khi khi đến quán mì, hắn tập thể hình, tôi tuy không nhưng ăn uống cũng thiên về đồ thanh đạm.
Chỉ là lần này muốn nhanh chóng đuổi tên nhóc họ Tưởng này đi nên mới vào đó.
Tưởng Huyên không phải người xấu, chỉ là cảm giác có chút ngang.
Tôi vẫn như cũ, thong thả đi bộ về nhà, bởi cho dù về sớm cũng không có người yêu chờ.
Nhưng khi tới gần cửa, trong bóng tối hiện ra một bóng người rất lớn.
Tôi bị dọa đến bật thốt lên một tiếng: "A!"
Đèn cảm ứng sáng lên, mới nhận ra có người ngồi xổm trước cửa với chiếc vali bên cạnh.
Lương Diệp nhìn thấy tôi thì đứng dậy: "Mạn Mạn."
Tôi:.....!
Hắn vẫn mặc tây trang, không biết ngồi xổm chỗ này đã bao lâu, áo quần đầy nếp nhăn.
Dáng người Lương Diệp rất cao, còn cao hơn tôi cả một cái đầu, bây giờ đang cúi đầu nhìn tôi, nói dịu ngoan nhưng nhìn kỹ thì có chút chán nản ủ rũ.
Tôi hỏi: "Sao anh không đi vào?" Lại không phải là không có chìa khóa.
Hắn nói: "Anh không dám."
Tôi nghẹn lời, nhất thời không biết có nên để hắn vào nhà rồi nói hay giải quyết ở đây cho xong.
Nhưng nhìn đến tây trang nhăn nhúm trên người hắn, tôi lại cảm thấy hắn sẽ không phải loại người sẽ nói dối tôi.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa: "Vào đây đi."
Hắn ngồi trên sô pha, tôi xuống bếp rót nước, cảm nhận được một tầm mắt theo sát phía sau mình.
Có phải mình nhầm lẫn chỗ nào hay không? Tôi nghĩ.
Có lẽ lời Tưởng Huyên nói chỉ là mấy tin đồn nhảm, chỉ vì có vết xe đổ người bạn cũ nên tôi dễ nghĩ linh tinh, cũng càng dễ thất vọng từ bỏ.
Tôi đưa nước cho hắn, hắn cầm lấy, nói: "Cảm ơn."
Cảm giác xa cách ùa tới, lòng tôi đột nhiên chua xót, chỉ có thể ngồi xuống sô pha nhỏ bên cạnh: "Không phải anh đi công tác sao?"
Lương Diệp: "Ừm, anh về trước."
Hắn giải thích nói: "Không nói cho em là bởi vì vốn dĩ muốn...."
"Vốn dĩ muốn cái gì?" tôi hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, như phạm phải lỗi gì, thành thật nói: "Vốn dĩ muốn trở về được thăng chức rồi lại nói em biết."
Thăng chức? Tôi hỏi: "Anh không phải trưởng phòng marketing quốc tế sao?"
"Ừm." Hắn nói.
"Hiện tại thì sao?" Tôi hỏi, một bên nghĩ sao cứ phải đánh một cái mới nhả một câu chứ.
"Hiện tại là phó giám đốc." Lương Diệp nói.
"Ồ." Tôi muốn giả bộ bình tĩnh nhưng không thành công, "Sao có thể, anh mới 30 mà."
Hắn nhịn một hồi, cuối cùng cũng cởi áo khoác ra, cẩn thận để lên ghế.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tôi nói: "Bởi anh là con ông cháu cha."
Tôi bực bội: "Anh nói nhiều thêm mấy câu, giải thích cho rõ ràng xem."
Lương Diệp đặt hai tay lên quần tây: "Bởi vì chủ tịch là ông nội của anh, mấy người trong hội đồng quản trị đều là người nhà."
Tôi: "Trước đây anh chưa từng nói."
Hắn nói: "Em không hỏi."
Tôi đã hoàn toàn gục ngã trước cái miệng hồ lô này, tự giễu bản thân: "Ừm, hiện tại cũng không còn quan trọng."
Lương Diệp vẫn nhìn tôi, ngón tay bất giác vò vải quần.
Tôi nhìn chăm chú vào ngón tay không an phận của hắn, thật sự không hề có chiếc nhẫn nào.
Tôi hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Hắn lúc này không dám nhìn tôi, hỏi: "Vì sao lại muốn chia tay?"
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Vậy anh thề, những vấn đề tiếp theo anh đều phải trả lời đúng sự thật, không được giấu diếm."
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Tôi hỏi: "Anh ở công ty đều đeo nhẫn?"
Hắn sững người một chút: "Sao em biết?"
Tôi tiếp tục hỏi: "Còn tuyên bố với người bên ngoài đã kết hôn, đúng không?"
Hăn im lặng, trái tim tôi như rơi xuống hố băng.
Tôi khó khăn lặp lại: "Lương Diệp, em hy vọng anh nói thật.
Có người nhìn thấy vợ anh đến công ty đưa đồ, vẻ ngoài rất xinh đẹp?"
Những lời này vừa nói ra, tôi cuối cùng cũng không làm lơ được cảm giác tủi thân đau lòng: "Em trước giờ chưa từng tới công ty anh.
Anh đang lừa dối em sao?"
Có phải mối quan hệ này từ đầu tới cuối chỉ là một âm mưu, tôi chỉ là một con cá ngu ngốc, vì mấy lần đón đưa mấy bữa cơm tối đã dễ dàng mắc câu, sự thật tất cả chỉ là một cái bẫy mà thợ săn thành thạo bày ra.
Hắn có chút vội vàng ngắt lời: "Không phải."
Nhưng tôi không còn sức để hỏi nữa, tay chân tôi lạnh lẽo dần trở nên tê cứng, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên lộn xộn, tất cả giác quan như bị người ta che lại, không thể nhận thức.
Tôi đoán sắc mặt mình chắc rất khó coi, tôi bám vào tay vịn sô pha, giọng nói Lương Diệp từ xa truyền tới, theo sau đó là một cơ thể ấm áp bao bọc lấy tôi, tôi không muốn nghe, đưa tay đẩy hắn ra nhưng không thành công, một bàn tay cầm lấy tay tôi.
Mấy phút sau màu đen trước mắt tôi giảm bớt, cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ, thấy Lương Diệp đang ôm lấy tôi vào ngực.
Tôi muốn đẩy hắn ra, hắn lại càng ôm chặt.
"Em không sao." Tôi nói, "Anh buông em ra."
Hắn im lặng 3 giây, sau đó buông lỏng tay đứng lên: "Anh đi nấu gì đó cho em.".