Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Edit: Thỏ

Lần này Khương Tự bị thương quá nặng, so với tôi lần trước còn nghiêm trọng hơn, hắn nằm ở phòng hồi sức ba ngày nhưng vẫn chưa tỉnh. Ngày thứ bốn, Lục Hổ giúp tôi mặc vào trang phục vô trùng, qua một khâu diệt khuẩn nghiêm khắc mới đưa tôi đến trước giường Khương Tự.

Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày như vậy tôi được nhìn hắn gần gũi thế này, trước đó chỉ được thăm hắn qua cửa kính mà thôi, cái gì cũng không làm được. Giờ đây đột nhiên đứng trước mặt hắn, tôi cũng không biết nên làm gì ngoài việc cầm khăn ướt giúp bạn trai lau mặt, lau tay chân, sau đó nắm tay bạn trai tán gẫu. Tôi nói đủ thứ, bao gồm việc Trịnh Thất đã bị bắt, bảo hắn yên tâm, còn hỏi hắn khi nào tỉnh lại. Nhưng mà hắn vẫn nhắm nghiền mắt, lặng lẽ ngủ say, không hề phản ứng với thế giới bên ngoài.

Tôi nói một hồi thì nín thinh, chỉ dại ra nhìn hắn.

Da Khương Tự vốn trắng, trước kia như ngọc như ngà, bóng loáng, trơn tru; giờ đây biến thành giấy trắng khiến cơ thể càng thêm hanh hao… Tôi nhẹ nhàng mân mê ngón tay ấy, ngón tay hắn thon gầy, khớp xương rõ ràng, ngoại trừ luyện súng có mấy vết chai thì đó chính là tay con nhà giàu kiểu mẫu.

Mỗi lần tôi nắm tay bạn trai đều không kìm được mà cọ vào tay hắn, hắn lại cho rằng tôi cố tình dụ dỗ bèn cong môi nhìn tôi, ý cười đầy mắt, hận không thể đem tôi lên giường…

“Anh mau tỉnh nhé, em rất nhớ anh.”

***

Ở đây không quá hai giờ, Lục Hổ đã gõ kính ngoài kia. Tôi ngó qua, thấy Khương Lâu đứng cạnh Lục Hổ.

Cậu ta thoạt trông khá hơn, cũng không gầy như xưa, nhưng đôi con ngươi chất chồng thương tích. Lúc cậu ta nhìn tôi trong mắt ẩn chứa rất nhiều điều, tôi chỉ nhìn một lần rồi ngoảnh đi, tôi không muốn thấy cậu ta lúc này… Cái gọi là ‘người yêu kiếp trước.’

Lục Hổ bám riết mà gõ vào kính, tôi thở dài nói với Khương Tự: “Mai em ghé thăm anh.”

Lúc đổi xong xuôi quần áo đi ra ngoài chỉ còn Khương Lâu đứng đó, Lục Hổ đã mất tiêu.

Khương Lâu thấy tôi bước ra, cậu ta mỉm cười. Tôi hoảng hốt, bất giác quay lưng nhìn Khương Tự đang nằm bên trong… Thật sự quá giống…

“Cậu có khỏe không?” Khương Lâu hỏi.

Tôi gật đầu, lạnh nhạt trả lời: “Khỏe.”

Khương Lâu chớp mắt một cái, cậu ta nhắm mắt, đổi để tài: “Tôi mang cho cậu cháo thịt bằm, là tôi tự nấu, cháo này đun trên lửa nhỏ đã lâu, rất tốt cho thân thể cậu…”

Tôi từ chối: “Tôi đã ăn cơm trưa.”

“Ra là vậy…” Khương Lâu cười miễn cưỡng, nói thêm vào. “Buổi chiều tôi lại đem món khác đến, cậu thích ăn thịt nhất, tôi làm món thịt kho tàu được không?”

Cậu ta hạ mình hèn mọn cầu xin, mà tôi chỉ biết cười chống chế. Nếu tôi không biết gì cả sao tôi có thể từ chối thẳng thừng? Nhưng ký ức kia tôi đã thấy rồi, làm sao không để tâm cho được? Huống chi những việc Khương Tự gây ra cho cậu ta cũng quá đáng… Tôi không muốn dây dưa, vì nghiệt duyên này càng gỡ càng rối.

“Khương Lâu, chúng ta trò chuyện đi.”

Khương Lâu dường như run lên, cậu ta phản bác: “Tôi không phải Khương Lâu, tôi tên Khương Tự… Cậu gọi tôi Khương Tự được không?”

“Ừ, dù cậu gọi là gì cũng không quan trọng.” Tôi thở dài, “Quan trọng tôi muốn nói với cậu rằng, mấy cái ‘kiếp trước’ mà cậu nói, tôi đều nhớ cả.”

Khương Lâu kích động không thôi, cậu ta phải kìm nén dữ dội mới không lao bổ đến ôm tôi. Cậu ta nhìn tôi bằng đôi mi ửng đỏ và ngơ ngác. “Tôi biết cậu sẽ nhớ mà… Tôi biết, Thiếu Đông, tốt quá rồi…”

“Tuy đã nhớ ra, nhưng chuyện kia… chỉ là dĩ vãng.” Tôi đành xát muối vào tim người đối diện, bởi lẽ sớm hay muộn cũng phải nói với cậu ta rõ ràng, chi bằng nhân cơ hội này chặt đứt hi vọng của cậu ta cho xong… Chia tay sớm bớt đau khổ.

Nụ cười Khương Lâu cứng đờ trên mặt.

“Thật xin lỗi, kiếp này tôi chỉ thích hắn thôi, sau này cậu đừng tìm tôi nữa.”



Ngoại truyện: Kiếp trước của Khương Lâu

Chỉ có người từng hi vọng mới có thể biết nỗi tuyệt vọng là gì.

Đối với mình mà nói, Lương Thiếu Đông chính là hi vọng.

Đã có lần không nhớ nỗi thời gian, mình chưa bao giờ ghét bản thân như vậy. Mình không biết mình thoi thóp ở bệnh viện đến chừng nào, vì sao phải sống? Nếu sống là một chuyện khổ sở, tại sao không để mình chết đi?

Cậu vì sao… Muốn bỏ mình ở lại?

“Sao mày còn chưa chết?” Nó đứng ở đầu giường, nhìn mình.

Mình thờ ơ nhìn nó. “Tao không muốn thấy mày, cút đi.”

Gương mặt giống mình như đúc lộ ra một nụ cười ác độc, tựa như nó không nghe mình đuổi nó, chỉ không ngừng lặp lại câu nói kia bằng lời lẽ cay nghiệt: “Anh trai, tại-sao-mày-còn-chưa-chết?”

“Nếu không phải mày, cậu ấy không trở thành một hủ tro.”

“Nếu không vì mày, cậu ấy sẽ đứng đối diện với tao đầy khỏe mạnh.”

“Nếu không do mày, Đông Đông sẽ không chết!”

“Vì đâu, kẻ chết chẳng phải mày?”

Máu trong cơ thể mình như cuồn cuộn lên, mình ngạc nhiên khi nhận ra bản thân đang cười. Có cảm giác mình đã biến thành hai người khác nhau vậy, một kẻ bình tĩnh, ung dung; một kẻ khác đớn đau giãy dụa.

Mình nhìn nó đầy khiêu khích, mang theo thù hận, thương hại và hả hê.

“Đúng rồi, tao hại cậu ta chết, nhưng có liên quan gì mày, Khương Lâu? Mày ghen tỵ nhỉ? Ghen tỵ cậu ta bảo vệ tao nên mới chết, ôi chao buồn cười đến cỡ nào! Thẳng đến một phút cuối cùng còn sống, người cậu ta yêu nhất vẫn-là-tao!”

Đôi mắt Khương Lâu sắp nứt ra, nó điên rồi. Nó bóp lấy cổ mình, còn mình lạnh lùng nhìn nó; tiếng nói bị đè ép trong cổ họng như nghẹn cười.

Mình nghĩ mình đang cười đó.

Nhưng mà lúc này đây, mình bỗng thấy bóng dáng của Thiếu Đông.

Cậu ấy đứng ở góc tường, cả người đẫm máu. Cậu ấy vẫn mặc quần áo do chính tay mình mua, cậu ấy ngắm mình bằng ánh mắt dịu dàng và trìu mến.

Thiếu Đông, cậu đến gặp mình ư, Thiếu Đông!

Mình bắt đầu giãy dụa kịch liệt… Mình không thể chết, sinh mạng này do Thiếu Đông đánh đổi, mình không thể chết như thế được! Sự sống của mình ngoại trừ Thiếu Đông thì không ai có thể cướp đi!

“Người đâu! Em tôi lại phát bệnh rồi! Mau đến ngăn cản nó!”

Một đám người xông vào giữ lấy tay mình, khống chế không cho cử động, họ dùng dây trói mình vào giường.

Mình van xin bọn họ: “Thả tôi ra, thả tôi ra, xin các người đó… Để tôi đi gặp cậu ấy… Cầu xin các người, cậu ấy ở đằng kia, đang chờ tôi đến… Làm ơn để tôi gặp người yêu…”

“Cảm xúc người bệnh vô cùng bất ổn, chúng ta nên tiêm cho cậu ta thuốc an thần.” Một người đàn ông mặc áo blouse trắng lạnh lẽo nhìn mình.

Mình lắc đầu như điên: “Không, tôi rất tỉnh táo! Tôi chỉ muốn gặp cậu ấy một chút, Thiếu Đông, Thiếu Đông…”

Khương Lâu đang đứng ngoài cửa, nó mỉm cười sao?

Mình lẩm bẩm trong tuyệt vọng: “Vì sao các người không bắt nó, đừng để nó tới gần Thiếu Đông, các người mau bắt nó đi…”

Người mặc áo blouse trắng lắc đầu, “Đó chỉ là ảo giác.”

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, mình đã không thấy rõ dáng dấp của Thiếu Đông, mình sợ hãi và cố mở to đôi mắt. Mình muốn nhìn cậu ấy, mình không muốn ngủ, mình muốn ở bên cạnh cậu ấy, mình ghét bọn xấu xa này…

Thiếu Đông, nếu có kiếp sau, xin đừng bỏ tôi một mình,

Được chứ…

—- —-

Cho nên Khương Tự tình nguyện làm kẻ xấu để đổi lấy tình yêu và tìm cách bảo vệ Đông Đông an toàn. Đó là lý do vì sao Khương Tự rất sợ hãi việc Đông Đông chết đi, đến nỗi phải quỳ xuống khóc nấc van xin Đông Đông đi bệnh viện khi anh cắt cổ tay đe dọa (dù vết thương không sâu). Chính ra người luyến tiếc, tôn thờ, trân trọng, cuồng say anh nhất dù kiếp trước hay kiếp này chỉ có hắn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui