Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Edit: Thỏ

Tôi giận đến đau mề, không rõ vì sao tình cảnh này lại tái diễn. Kiếp trước em trai gạ tôi, kiếp này anh trai cũng thế, tôi nên nói là số hưởng sao? Đệch, số hưởng này tôi kham không nổi.

“Cậu đi đi. Chuyện này tôi xem như chưa xảy ra.” Tôi mở cửa phòng, mắt không nhìn Khương Lâu.

Bên tai vang lên âm thanh sột soạt của quần áo, Khương Lâu đã ăn mặc chỉnh tề đến trước mặt tôi. Cậu ta vươn tay kéo áo tôi, hỏi: “Tại sao cậu phát hiện ra?”

Tôi không đáp, sao có thể trả lời câu hỏi này.

Khương Lâu vẫn không buông, cố chấp truy vấn: “Nói đi.”

“Nói rồi cậu sẽ đi?”

“Tôi cần nghe đáp án.”

Lòng tôi nghĩ, biết đâu nghe sự thật rồi cậu ta sẽ hết hi vọng, vì vậy im lặng hồi lâu bèn nói: “Hắn mới là công.”

Sau đó, Khương Lâu chết lặng. Dường như cậu ta không có cách chấp nhận sự thật này. Cậu ta thở hổn hển, vành mắt đỏ hoe: “…Tại sao?”

Tôi rũ mắt, “Hắn sợ đau mà…”*

*Đính chính: Đây chỉ là một trong những chiêu ràng buộc từ Khương Tự để đổi lấy sự thương hại, nhường nhịn vô thức của Đông Đông =]]] Như kiểu là công mà cam tâm làm vợ, bởi vì Khương Tự muốn thay thế hoàn toàn hình bóng anh trai của mình.

Một âm thanh nghẹn ngào ngắn ngủi thế nhưng tôi có thể nghe thấy nỗi xót xa khôn cùng, Khương Lâu ôm mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi chết trân nhìn cậu ta, hoàn toàn không biết nên làm sao, chỉ đành im lặng.

“…Lần cuối, đây là lần cuối…” Khương Lâu nức nở ngẩng đầu, nhìn tôi bằng đôi con ngươi đẫm lệ và mông lung. “Lương Thiếu Đông, tôi cho cậu một cơ hội cuối!”

“Tôi cam tâm đổi tim với nó, nhưng chỉ cần cậu đồng ý một yêu cầu của tôi.” Khương Lâu tiếp tục. “Nếu phẫu thuật thành công và tôi còn sống, quãng thời gian còn lại cậu phải ở cạnh tôi. Cậu biết mà, cuộc phẫu thuật có nguy cơ rủi ro rất lớn, tôi có khả năng chết rất cao, ngay cả khi phẫu thuật thành công tôi cũng sống chẳng bao lâu nữa. Cùng lắm cậu ở bên tôi một hai năm, không, là mấy tháng. Chỉ cần mấy tháng, cậu bên tôi mấy tháng thôi là đổi được mạng nó rồi.”

“Tôi và nó là cặp song sinh, nào có ai thích hợp hơn tôi chứ? Ngoài ra, trái tim tôi rất khỏe mạnh.” Khương Lâu nhìn vào mắt tôi, tựa như muốn xoáy sâu vào tâm hồn.

“Giờ thì nói cho tôi đáp án.”

“Không.” Tôi trả lời.

Nước mắt Khương Lâu chưa khô nhưng sắc mặt đã thay đổi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ma quái. Đôi con ngươi ấy sâu hun hút, tựa như vừa tái sinh lần nữa, tôi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Đợi lúc nó không cầm cự được, cậu có thể đến tìm tôi. Sẽ luôn chờ cậu mà, Thiếu Đông.”

Tôi nhìn bóng lưng Khương Lâu rời khỏi, thâm tâm dâng lên nỗi khiếp sợ vô hình.

Vừa rồi bộ dạng kia quá giống Khương Tự! Chẳng trách ngay phút đầu tiên tôi chẳng nhận ra, ngoại trừ không gian tối tăm làm nhiễu phán đoán của tôi thì – cậu ta vô cùng khí chất, từ động tác đến biểu cảm… Đó hoàn toàn không phải một Khương Lâu  trước kia. Nếu Khương Lâu ngày xưa là một con thỏ trắng thì hiện tại cậu ta chính là một con sói biết tấn công người, mà con sói đó – chỉ nhắm vào mỗi tôi. Cậu ta nhử mồi, còn chắc chắn tôi sẽ đớp lấy.

Khương Tự, Khương Tự, Khương Tự…

Lòng tôi hỗn loạn, bất giác đi về phía phòng bệnh bạn trai, dán trán lên cửa kính lạnh lẽo.

Khương Tự, anh mau tỉnh nhé…

Em sắp không chịu đựng nổi rồi…

***

Lúc Khương Tự tỉnh đã vào lập thu.

Hắn nằm trên giường rất lâu, khi tỉnh giấc cả người bủn rủn, chỉ có thể dựa vào tôi và uống cháo loãng. Nhưng hắn nói với tôi vài câu nhẹ bẫng cũng quá đủ rồi. Mỗi ngày tôi kề cận Khương Tự, lau mình, giặt quần áo, đút cơm cho hắn, bởi vì tôi nhận ra thời gian hắn tỉnh táo là đáng quý cỡ nào nên luôn muốn giữ hắn bên cạnh. Có khi tôi vuốt bờ môi tái nhợt của bạn trai, tròng lòng tràn lan chua xót. Tôi luôn nghĩ vì sao mọi thứ lại trở nên thế này?

Trên thế giới, thật sự có thứ gọi là vận mệnh ư?

Thời gian Khương Tự tỉnh táo không nhiều, đa phần là hắn bán hôn mê hoặc ngủ say, đó là dấu hiệu trái tim hắn sắp không trụ được nữa.

Lục Hổ vẫn đang tìm kiếm như cũ, nhưng tin tốt cũng ít ỏi.

Tôi ngày càng trầm mặc.

Nếu không phải Lý Minh đột ngột đến tìm tôi, gần như tôi không nhớ nổi mình còn đi học ở trường.

“Lương Thiếu Đông mày mẹ nó có bệnh sao! Điện thoại hư không biết mua cái mới? Chuyển nhà cũng im re? Tao mẹ nó còn tưởng mày ngủm củ tỏi rồi!” Lý Minh tóm lấy tôi, liên tục mắng. “Nếu không phải tao đi cửa sau đóng học phí cho mày thì mày bị thôi học là cái chắc!”

Tôi hoảng hồn chớp mắt, trong lòng vừa áy náy lại cảm động. “Cám ơn, tiền tao sẽ chuyển vô tài khoản của mày…”

“Tao mẹ nó nói với mày vấn đề này hả?” Lý Minh một bộ muốn đánh chết tôi. “Khai báo đi, xảy ra chuyện gì? Lại liên quan đến Khương Tự đúng không? Tao đã nói với mày đừng dây vào hắn, mày vẫn không tin tao…”

“Hắn… chắc sống không lâu nữa.”

Lý Minh lập tức nghẹn họng, bao nhiêu lời mắng chửi cũng hóa lặng câm. Nó chậm chạp ‘à’ một tiếng.

Tôi nhìn nó.

Nó trở nên luống cuống vô cùng: “Lương Thiếu Đông, mày đừng khóc…”

Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình khóc, dường như nước mắt kia đã nén lâu lắm rồi, rốt cuộc có ngày được tuôn ra, dẫu muốn ngăn cũng ngăn không được.

Lý Minh lặng thinh ấn tôi lên vai nó.

Tôi khóc mù trời, nước mắt nước mũi đều bám lên áo Lý Minh, tựa như đem những nỗi đau thương và sợ hãi khóc cho hết… Cuối cùng nước mắt ngừng rơi, lúc đó tôi mới bình tĩnh lại.

Tôi thấy Lý Minh với bộ dạng ghét bỏ đẩy tôi ra, nó thấy bên vai ướt một mảng lớn, nét mặt như muốn chết quách cho rảnh nợ.

Tôi đưa tay lau mặt, khịt mũi nói: “Cám ơn.”

Lý Minh thở dài: “Kiếp trước tao mắc nợ mày, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì hả?”

Vì thế tôi và Lý Minh cùng ngồi băng ghế nhựa bên ngoài bệnh viện và kể lể toàn bộ cho nó. Lý Minh vừa nghe vừa chửi thề, thẳng đến khi nó nghe tin Khương Tự vì tôi mà trúng đạn, nó tiếp tục thở hắt ra.

“Chuyện là thế đấy.” Giọng tôi khàn, mũi cũng tắc nghẽn. Thời tiết về đêm hơi lạnh, tuy rằng mặc áo có tay nhưng tôi vẫn thấy rùng mình.

“Tao thấy tụi bây có thể đóng phim đó, với thể loại cẩu huyết thế này, tên phim là ‘Bá đạo thiếu gia phải lòng tôi’, rating chắc chắn cao ngất ngưỡng.” Lý Minh chửi thề rồi hỏi tôi, “Tình huống hiện tại thế nào? Chỉ có thể làm phẫu thuật sao, thời gian còn bao nhiêu?”

Tôi lặng im giây lát.

“Tao cảm thấy chuyện này bó tay, họa may ra chợ đen thì được.” Lý Minh cau mày.

“Tao biết, Lục Hổ đã tìm hết sức rồi, nhưng…” Đột nhiên nhớ tới Khương Lâu, tôi dừng lại.

“Gì?”

“…Không gì cả.”

Lý Minh lần nữa thở dài. “Để tao dò la giùm mày một chút, dù thế nào mày cũng phải về trường báo lý do xin nghỉ đã, học kỳ một mày nghỉ lâu vậy, học kỳ hai lại nghỉ…”

Tôi rất rầu, cũng không biết làm sao cho phải, chỉ đành bước nào hay bước nấy. “Ngày mai tao gặp phụ đạo viên xin nghỉ, tao muốn ở cạnh hắn, cùng lắm thì bỏ học thôi.”

Lý Minh cười lạnh: “Lương Thiếu Đông, mày được lắm, vì trai mà bỏ học hành, đúng là giỏi thật! Tao nói cho biết mày làm sao thì làm, nếu muốn nghỉ học tao sẽ từ mặt mày, đếch đùa đâu.”

Tôi vẫn im lặng.

“Vấn đề luôn do con người giải quyết, cho dù mày không nghĩ ra cách thì gia thế Khương Tự rất lớn mà, cứ để hắn giúp mày một lần có sao! Mày đầu heo thật.”

Tôi cứng họng: “…Tao không muốn làm phiền hắn lúc này.”

“Mày mẹ nó đúng là ngu!”

Tôi sờ túi rồi móc ra điếu thuốc, cũng không biết tôi hút thuốc từ bao giờ, chờ đến khi  nhận ra thì tôi đã không muốn bỏ thuốc nữa.

“Cho tao một điếu đê.”

Tôi và Lý Minh cùng hút thuốc, cả hai nhìn vào khoảng không đen như mực. Ban đêm trong bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ, bóng cây u tối in trên tuyết trắng bờ tường đầy giá băng.

“Mày và đàn chị sao rồi?” Tôi hỏi.

Lý Minh cười một tiếng. “Mang thai.”

Tôi sợ tới mức thuốc rơi trên đũng quần, cứ thế nhìn đũng quần cháy thành một lỗ nhỏ.

“Thiếu Đông, tao sắp làm cha…”

Tôi ném thuốc trên sân, dập tắt, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

“Vậy tính sao? Cả hai đều chưa tốt nghiệp mà?”

“Không sao hết, đủ tuổi thì kết hôn. Trước cứ đi đăng ký, sau khi ra trường thì làm đám cưới, sau đó sinh con, tụi tao nuôi.”

Tôi thật vui mừng, trong giọng điệu mang theo tia lo lắng: “Vấn đề tài chính thì sao?”

“Tao tự có cách, mày đừng lo.” Lý Minh ném tàn thuốc xuống đất, gương mặt vốn ngây ngô nay trở nên chín chắn hơn nhiều. “Chờ con tao chào đời, tao cho nó gọi mày bằng cha nuôi, được chứ?”

Tôi cười, cười chảy nước mắt. Tôi duỗi tay che mắt, lặng lẽ lau đi. Lý Minh không nhận ra, nó đang nhìn chằm chằm vào ảnh em bé trong điện thoại, trên mặt mang theo nét cười dịu dàng.

Tốt quá…

Nếu tôi và Khương Tự cũng có thể như thế, nếu mà…

Nhưng rất nhiều điều không có nếu như.

***

Lúc quay về phòng bệnh, Khương Tự tỉnh rồi. Thấy tôi xuất hiện, hắn nheo mắt, biểu cảm có phần tội nghiệp.

“Em đi đâu?”

“Em ngồi một lát ở ngoài.” Tôi cười, bóp gương mặt hắn. “Tỉnh lâu chưa, sao không kêu y tá? Nằm yên đó, em rót nước cho anh.”

“Với ai?” Hắn vẫn không buông tha.

“Lý Minh ấy mà. Lâu ngày không thấy nó, trò chuyện đôi câu.” Tôi cầm ly nước để sát vào môi bạn trai, chỉ thấy hắn cau mày né tránh.

“Không muốn uống.”

Tôi xoa trán, buông ly nước ra, không hiểu hắn lại làm lẫy chuyện gì. Từ mấy ngày trước tỉnh lại, phải nói ngay lúc hắn tỉnh giấc, hắn vẫn luôn cáu kính với tôi. Kể ra không phải việc to tát nhưng tôi chẳng hiểu nguyên do là gì, hỏi hắn, hắn im lặng. Hơn nữa cáu kỉnh cũng chưa tính, vì hắn bệnh mà, nhưng nhiều lúc tính nết chẳng khác gì trẻ con. Hắn cố ý chọc giận tôi mà tự làm vài chuyện tổn thương bản thân, điều đó tôi đau đầu gần chết!

“Anh rốt cuộc muốn sao? Vất vả lắm mình mới ở bên nhau, không thể hòa thuận à?” Tôi lẩm bẩm.

Vừa nghe lời này, hốc mắt Khương Tự đỏ hoe. Rồi… hắn lại tủi thân thế đấy.

Tôi thở dài: “Nếu anh không muốn trông thấy em, để em đi khỏi đây, mất công anh lại bực mình…” Sau đó giả vờ đứng dậy rời đi, quả nhiên giây tiếp theo cổ tay bị nắm chặt. Tôi ngoảnh đầu nhìn hắn, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười. Tôi nắm lấy tay bạn trai, thò lại gần hôn lên môi hắn. Lần này hắn không trốn nữa.

Tôi hết sức trân trọng dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi. Môi Khương Tự thật mỏng, thậm chí hơi bong da một chút. Khương Tự nhắm mắt, hàng mi khẽ run, rõ ràng hắn say mê, đắm chìm. Tôi nâng chiếc cằm thon gầy kia, dễ dàng đá lưỡi với hắn…

Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến lúc môi tôi đầy ướt át thì mới tách rời.

Khương Tự mê mang nhìn tôi, trái cổ trượt lên xuống, giọng hắn khàn khàn: “Chưa đủ.”

Tôi đưa nước cho bạn trai: “Anh uống trước đi.”

Hắn khẽ hừ một tiếng, một hơi uống cạn nước rồi. Sau đó hắn hoang dại quấn lấy tôi, vì sợ động đến vết thương nên tôi chủ động cúi người, mặc hắn tham lam hôn cho đủ.

“Ưm…” Tôi tức giận nhìn hắn, đồ ngốc này, anh dám cắn em.

Khương Tự cười thỏa mãn như con mèo, hắn đưa tay ấn đầu tôi xuống. Mặt tôi chôn vào hõm cổ bạn trai, vành tai nóng hổi. Tôi rưng rưng, đầu hàng.

“Anh, đừng cắn…”

Khương Tự dùng răng nhẹ nhàng gặm vành tai tôi, hắn làm tôi phát run lên được. Nếu không phải sợ trọng lượng của mình đè hắn nên miễn cưỡng chống đỡ thì tôi đã xụi lơ rồi…

Tôi không biết khi hôn vào vành tai thì tôi lại mẫn cảm như thế, Khương Tự đúng là, đôi lúc hắn còn hiểu rõ bản thân tôi hơn cả tôi.

“Xem em còn dám không…”

Tôi hoảng hốt khi nghe lời thì thầm của hắn.

Không dám… Em không dám nữa.

Tôi biết rõ hắn nói cái gì, tuy rằng khó mà tưởng tượng nhưng ngẫm lại, dù kiếp này hay kiếp trước thì định mệnh cả hai đầy máu chó rồi, việc chúng tôi gặp nhau trong mơ cũng dễ dàng đón nhận… Đương nhiên, tôi muốn giả như chẳng có việc gì, bởi tình huống khi ấy rất đặc biệt! Nếu Khương Tự biết đó không phải giấc mộng thì nhất định tôi chết chắc… Nói không chừng hắn lại muốn nổi điên.

“Đông Đông, lên đây ngủ với anh.” Tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều, trong mắt còn mang theo nét cười ẩn chứa.

“Ngoan nào, giường nhỏ vậy, thêm em nữa chật lắm. Em muốn ngồi đây trông anh ngủ.” Tôi hôn lên trán hắn. “Chúc ngủ ngon, anh yêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui