Đặng Hạn Siêu đưa tay giật lại điện thoại, lạnh giọng nói:
- "Cha không được phép động vào cô ấy."
Đặng Hạn Cung không nói gì liền bảo người lái xe đến nơi ở hiện tại của con trai.
Vừa đến nơi, ông liền nhíu mày khó chịu khi thấy anh sống trong một căn trọ khá nhỏ, liền quay sang nói:
- "Sao con có thể sống trong một cái hộp chật chọi này.
Nếu để như người ta biết, cha mẹ làm sao có mặt mũi mà nhìn cấp dưới của mình."
Thế nhưng, thái độ của Đặng Hạn Siêu lại dửng dưng như không, anh lạnh lùng đáp:
- "Cha chỉ cho phép con ở đây thời gian ngắn, cần gì phải thuê nơi sang trọng, đắt tiền."
- "Con thật là..."
Nói rồi ông nhanh chóng bảo tài xế riêng của mình kết thúc hợp đồng thuê với chủ trọ sau đó bắt anh ở trong một khách sạn hạng sang.
Đặng Hạn Siêu bị nhốt ở bên trong.
Cha của anh đã căn dặn nhân viên khách sạn chỉ được phép mang thức ăn, không được mở cửa khi không có lệnh của ông bởi vì anh sẽ ở đây cho đến khi ông đặt được vé máy bay trở về Anh.
Nói rồi, ông lập tức ra ngoài dường như đến nơi nào đó mặc cho Hạn Siêu đang không ngừng kêu gào ở bên trong.
Lạc Dao vẫn chưa biết Đặng Hạn Siêu đang bị cha của anh nhốt lại tại khách sạn, bởi vì như anh đã hứa sau khi cô tan làm sẽ cùng nhau đi ăn.
Mấy ngày này, cô lại chẳng liên lạc được với anh, thậm chí gọi điện cũng không bắt máy.
Cô lo lắng liền đến nơi ở của anh thì mới hay tin anh đã chấm dứt hợp đồng.
Nhưng mà...anh đã đi đâu chứ?
Lạc Dao vừa đi vừa suy nghĩ.
Khi cô gần đến nơi thì đã thấy hai dáng người đàn ông đứng ở phía trước.
Vừa nhìn thấy cô, ông ta đã lên tiếng:
- "Cô là bạn của Hạn Siêu đúng không?"
- "Vâng ạ."
Lạc Dao lịch sự đáp lại.
- "Xin tự giới thiệu, tôi chính là cha của Hạn Siêu."
Cô nghe thế liền lễ phép định mời ông vào bên trong uống trà, ngay lập tức bị từ chối.
Đặng Hạn Cung lạnh lùng nhìn cô, ông nói thẳng:
- "Kể từ hôm nay trở đi, cô đừng liên lạc với thằng bé nữa.
Nó sẽ không ở lại thành phố này nữa đâu."
Nói rồi, ông ta cùng tài xế lái xe rời khỏi.
Sắc mặt Lạc Dao có chút đượm buồn, hóa ra thân phận của anh lại hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài mà cô thường thấy.
Cô lặng lẽ bước vào bên trong với tâm trạng nặng trĩu.
Về phía Hạn Siêu, bị giam lỏng trong phòng cả ngày khiến anh vô cùng bức bối.
Ngay cả điện thoại cũng bị cha anh tịch thu.
Mãi nằm lăn trên giường suy nghĩ, một lúc sau anh liền nhìn về phía chiếc điện thoại bàn đang đặt trên bàn liền nhanh chóng nhấn nút gọi điện.
Nghe tiếng chuông đổ một hồi, phía bên kia đã có người bắt máy, anh hớn hở mở lời:
- "Lạc Dao, là tôi đây.
Hiện tại điện thoại của tôi đang bị cha giữ cho nên..."
- "Cha anh đã đến nhà của tôi."
- "Cái...cái gì? Ông ấy có gây khó dễ gì với cô không?"
Hay tin cha mình đã đến tận nhà tìm cô khiến anh lắp bắp không nói nên lời.
- "Hạn Siêu, hai chúng ta chênh lệch về gia thế, địa vị, không xứng đáng trở thành bạn của nhau đâu."
Đến lúc này, anh không cầm lòng được nữa mà bất giác nói ra những lời vốn cất giấu sâu bên trong lòng.
- "Tôi không muốn làm bạn với cô.
Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cô, quan tâm cô giống như một người..."
Tút...Tút...Tút...
Anh chưa kịp nói thì đầu dây bên kia của cô đã ngắt khiến anh vô cùng thất vọng mà ngã ngửa lên giường, khẽ thở dài.
- "Tôi còn chưa nói xong mà."
Phía bên này, Lạc Dao cũng đang chăm chú lắng nghe anh nhưng điện thoại lại tắt nguồn vào lúc quan trọng.
Có lẽ đây chính là cuộc gọi cuối cùng giữa hai người..