"Để ý đến tên mạo danh tôi, rõ chưa."
- "Rõ, thưa lão Dương."
Giọng nói lảnh lót vang lên từ đầu dây bên kia.
Vì lo cho Mạc Thẩm Du cho nên sau khi ngắt điện thoại Tiêu Tường nhanh chóng lái xe đến nhà Thẩm Du.
Chiếc xe dừng ngay phía trước, từ bên trong nhìn ra, phát hiện người đang đứng ở phía ngoài là anh, Thẩm Du hồn nhiên bước ra ngoài mở cửa, cô hỏi:
- "Đã tối rồi, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm từ phía Tiêu Tường.
Anh ôm cô rất chặt.
Hiện tại, cô có thể cảm nhận được rằng anh đang sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Cho đến khi cô phát hiện vết xước trên cánh tay anh, lập tức lo lắng hỏi:
- "Tiêu Tường, anh bị thương rồi.
Mau vào bên trong để em băng bó."
- "Ưm."
Tiêu Tường không nói gì, anh quan sát vẻ mặt lo lắng của Thẩm Du liền sau đó dùng hai tay giữ chặt lấy gương mặt nhỏ bé của cô mà hôn cô say đắm.
Nụ hôn lần này của anh có vẻ vội vàng, nhiều lúng túng như thể anh sợ cô sẽ rời xa anh vậy.
Thẩm Du vẫn không biết Tiêu Tường đã gặp phải chuyện gì, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người anh, những ngón tay thon dài khẽ vỗ vỗ vào lưng anh như trấn an.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, thế nhưng Tiêu Tường vẫn đứng yên mà ôm chặt người Thẩm Du khiến cô không tài nào cử động được.
Trời cũng bắt đầu tối, nếu cứ đứng ở bên ngoài mãi cô sợ đến khi sương đêm xuống, cả hai sẽ bị cảm cho nên nhỏ nhẹ ghé sát tai anh nói:
- "Anh...buông em ra được rồi đó."
Nghe cô nói, lúc này Tiêu Tường mới giật mình mà buông lỏng cánh tay đang giữ chặt lấy người cô.
Một lúc sau, anh mới hỏi:
- "Mẹ của em vẫn ở nhà chứ?"
- "Không, bà ấy đi thăm họ hàng cho nên tối nay không về được."
- "Này..."
Tiêu Tường nhanh chóng bước vào bên trong nhà.
Anh ngang nhiên ngồi lên ghế, hai tay đặt lên điểm tựa ung dung đáp:
- "Tối nay anh sẽ ngủ lại đây."
- "Cái gì?"
Nghe anh nói thế Thẩm Du há hốc mồm nhìn liền sau đó cảm nhận cả người bị anh nhấc bổng lên.
Mạc Thẩm Du bối rối, tay chân không ngừng đánh nhẹ lên vai anh, mắng:
- "Thả em xuống."
- "Phòng của em ở đâu?"
Mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn giữ thái độ thản nhiên như không có chuyện gì.
Đôi chân di chuyển tìm phòng ngủ của cô.
Mạc Thẩm Du bị anh thả xuống chiếc giường êm, cô khó khăn chống tay ngồi dậy, nhìn anh nói:
- "Sao khi không anh lại có hành động khó hiểu đến vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô thật lâu liền sau đó cởi chiếc áo vest bị rách ở bên ngoài ném xuống sàn, một lúc sau mới lên tiếng:
- "Em ngủ đi, anh ngồi đây canh chừng."
Tiêu Tường ngồi lên chiếc ghế sofa được đặt đối diện giường ngủ của cô, một tay vớ lấy tách trà đang đặt trên bàn đưa lên miệng uống, trông anh tự nhiên như ở nhà mình.
- "Nhưng mà...anh sẽ ngồi mãi ở đó sao?"
- "Yên tâm.
Anh chỉ muốn đảm bảo rằng em an toàn, một mình em ở trong nhà không nên."
Thẩm Du bất lực trước hành động khó hiểu của anh.
Cô tiến về phía tủ, sau đó ném một cái chăn cùng với một cái gối về phía anh, nói:
- "Nếu vậy thì anh ngủ trên sofa, không được phép lên giường của em đâu đó."
- "Ừm, anh biết rồi."
Giọng điệu ngoan ngoãn của anh khiến cô hài lòng.
Cô nhanh chóng đi về phía giường sau đó nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
Thấy cô đã ngủ say, lúc này Tiêu Tường mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhanh chóng tiến về phía công tắc tắt điện rồi cũng trùm chăn nằm ngủ trên sofa..