Hộp đêm JS...
Vì chỉ muốn được nói chuyện rõ ràng giữa hai người cho nên Tiêu Tường đã ra lệnh cấm bất cứ thuộc hạ nào bước chân ra khỏi hộp đêm.
Hiện tại, phía bên ngoài chỉ có hai thân ảnh cao lớn, mặt đối mặt nhìn chằm chằm về đối phương.
Tiêu Tường trong có vẻ điềm tĩnh hơn, anh trầm giọng nói một cách chân thành:
- "Nhất Vũ, tại sao bây giờ cậu mới đến gặp tôi.
Tôi tưởng cậu đã...."
Bốp....
Một cú đấm như trời giáng hướng thẳng về phía Tiêu Tường.
Thoáng chốc, môi anh đã tím bầm, từng giọt máu chảy ra ở khóe môi.
Anh nhanh chóng đưa tay lau đi vết máu ấy, điềm đạm nhìn người đối diện đang bừng bừng lửa giận, nói:
- "Cậu nghĩ tôi bỏ rơi cậu sao?"
- "Phải."
Châu Nhất Vũ trả lời ngay lập tức, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.
Lý do anh không trở về sớm vì khi đó bản thân đang điều trị và muốn trở nên quyền lực hơn.
Chính vì thế, chỉ sau năm năm anh đã thành lập được một công ty.
Mặc dù so với tập đoàn Âu Dương nó không là gì nhưng điều đặc biệt chính là anh đang nắm giữ người phụ nữ quan trọng đối với Tiêu Tường chính là Thẩm Du.
- "Tôi không hề bỏ rơi cậu.
Khi ấy, chính bản thân tôi cũng nằm giữa ranh giới giữa sự sống còn và cái chết.
Ngay lúc đó, chính cô ấy đã cứu tôi."
- "Người mà mày nói...."
- "Là Thẩm Du."
Vào năm năm trước, Tiêu Tường bị đám người xấu truy đuổi, anh bị bọn chúng bắn bị thương nghiêm trọng.
Không còn cách nào khác chỉ đành nấp vào một con phố vắng vẻ với những thứ bỏ đi ở khắp chung quanh.
Cho đến khi Tiêu Tường mở mắt ra đã nhìn thấy một cô gái với gương mặt thanh thuần, đang ra sức dìu anh vào một mái hiên để trú mưa, đồng thời giúp anh băng bó.
Trong lúc bản thân mơ màng, không nhìn rõ người trước mặt, thế nhưng, bằng những chi tiết nhỏ, anh có thể mường tượng được hình ảnh của người trước mắt.
Không ngờ rằng, năm năm sau, qua sự giới thiệu của Lạc Dao, anh mới biết người con gái cứu anh năm đó chính là Thẩm Du.
Sau khi tỉnh lại hoàn toàn, Tiêu Tường đã chạy khắp nơi tìm kiếm người bạn thân nhất của mình.
Suốt mấy tháng tìm kiếm vẫn không có chút hi vọng, cho đến khi anh nhận được tin rằng Châu Nhất Vũ đã bị bắn chết.
- "Châu Nhất Vũ, tôi đã giúp cậu trả thù, Trình Chí Đăng, ông ta đã bại dưới tay tôi."
- "Cái gì?"
Nghe thế, Châu Nhất Vũ liền sững người.
Anh không ngờ, Tiêu Tường đã tiêu diệt Trình Chí Đăng.
Ông ta vốn dĩ là người mưu mô, rất khó đối phó.
Không ngờ, cuối cùng phải trả giá cho những tội ác mà ông ta đã che giấu suốt bao nhiêu năm.
Bất giác, hốc mắt của Châu Nhất Vũ lúc này đã đỏ ngầu, anh ngửa mặt lên trời cố ngăn dòng nước chảy xuống trong vô thức, khóe miệng mấp máy nụ cười sau đó nhanh chóng thu lại.
- "Hóa ra, cậu vẫn còn nhớ đến tôi sao?"
- "Nhất Vũ, tôi xin lỗi.
Đã khiến cậu phải chịu khổ suốt thời gian dài."
Bất ngờ, Châu Nhất Vũ nở một nụ cười, sau đó bước từng bước về phía Tiêu Tường, vỗ nhẹ lên bả vai của anh, nói:
- "Người nói xin lỗi phải là tôi, tôi đã hiểu lầm cậu."
Cả hai nhìn nhau một lúc, sau đó khoác vai mà bật cười.
Đã lâu lắm rồi, cả hai người mới có lại cảm giác tình anh em thắm thiết đến vậy.
Reng....reng...reng...
Chưa vui vẻ được bao lâu, sắc mặt Tiêu Tường chợt sa sầm xuống.
Trông thấy biểu cảm hiện tại của người trước mắt, Châu Nhất Vũ cau mày hỏi:
- "Xảy ra chuyện gì?"
- "Mai Vũ Hà cho người bắt cóc Thẩm Du, tôi phải đến giải cứu cô ấy."
Vừa dứt lời, Tiêu Tường vội lấy khẩu súng cất ở bên trong xe cho vào túi, sau đó mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Anh khởi động máy, chuẩn bị lên ga liền cảm nhận phía bên cạnh đã có người ngồi, là Châu Nhất Vũ.
Nghe tin Thẩm Du nằm trong tay Mai Vũ Hà, anh cũng rất lo lắng cho cô, không kiên nhẫn mà tự ý đưa ra quyết định.
Châu Nhất Vũ nhìn gương mặt vô cùng căng thẳng của Tiêu Tường lúc này, nghiêm giọng nói:
- "Tôi đi với cậu."
Tiêu Tường gật đầu như hiểu ý.
Dù sao, có sự góp sức của Châu Nhất Vũ sẽ một phần nào dễ dàng giúp anh giải cứu Thẩm Du.
Duy có một điều anh không hiểu, tại sao bà ta lại cho người bắt cóc cô để uy hiếp anh cơ chứ? Chẳng lẽ bà ta sớm đã biết mối quan hệ giữa hai người?.