Bạn trai cặn bã

“Nghi phạm, nghi phạm chạy rồi, nhân chứng, nhân chứng chết rồi. Các người còn có tin tức tốt gì, cùng nói ra cho tôi nghe thử đi, đừng che giấu nữa!” Cục trưởng Quách trừng mắt đám ranh con vô dụng ở trước mặt giống như Kim Cang trừng ác, lát nữa ông ấy phải soi gương, tóc bạc không biết đã mọc thêm bao nhiêu cọng, bữa nào cạo trọc đầu luôn cho rồi, mắt không thấy thì tâm không phiền!
 
Hách Hòa Bình mở miệng muốn nói chuyện, cục trưởng Quách giơ tay cắt ngang anh ấy: “Đợi một chút, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của tôi đâu?”
 
Hách Hòa Bình nhịn cười vì không muốn bị ăn chửi lúc dầu sôi lửa bỏng, anh ấy nói: “Cục trưởng Quách, căn cứ điều tra sơ bộ, Oshima Yukiko bị người ta dùng thuốc độc giết chết, pháp y tìm thấy lỗ kim trên cổ cô ta, chắc cô ta bị tiêm thuốc độc sau khi bị cô gái tóc vàng chuốc thuốc mê.”
 
“Cô gái tóc vàng đó đâu?”
 
“Ơ, vẫn chưa tìm thấy.”
 
Quách Bằng trừng mắt anh ta: “Vậy cậu nói với tôi để làm gì, cái tôi nói là tin tức tốt! Tôi muốn nghe tin tức tốt!”
 
Cho đến nay, không tìm ra được manh mối hữu ích nào từ thi thể bị vứt của Triệu An An. Nếu vụ án một năm trước không có vật chứng thật sự thì rất khó định tội. Huống hồ đằng sau Dương Tĩnh Vũ là tập đoàn Phong Lâm, đoàn đội luật sư của họ không phải dạng vừa. Nếu vẫn không tìm ra chứng cứ, lẽ nào thật sự phải thả Dương Tĩnh Vũ sao? Lửa giận của Cục trưởng Quách đã bốc lên tận đầu luôn rồi.
 
“Không phải, cục trưởng Quách, ông hãy nghĩ thế này, ít nhất Yukiko không phải tự dưng chết như kiểu gặp ma. Tốt xấu gì cô ta cũng có nguyên nhân tử vong mà.” Pháp y cảm động đến mức sắp khóc.
 
Cục trưởng Quách mắt nổ đom đóm, ông ấy cảm thấy vị trí của mình sắp không giữ được nữa, chỉ vì có đám thuộc hạ ngu ngốc thế này!
 
Nghê Huân nói: “Em trai họ của Dương Tĩnh Vũ đã cung cấp mấy nhân chứng có thể âm thầm làm chứng, chúng ta đi tìm họ nói chuyện, có lẽ sẽ có manh mối mới.”
 
Đội trưởng điều tra tội phạm kinh tế Thân Hoa nói: “Cục trưởng Quách, chúng ta thẩm vấn Lưu Tĩnh lần nữa, xem thử có thể khai thác được gì từ trong miệng cô ta nữa hay không. Nếu thật sự không được, vậy thì định tội Dương Tĩnh Vũ âm thầm chỉ thị cho vay thế chấp ảnh khỏa thân và ép buộc người mẫu bán dâm.”
 
“Các người tự xem mà làm đi, tóm lại không thể để vịt đã nấu chín bay mất!”
 
“Vâng!”
 
Đám người xoay người định rời đi, lại bị cục trưởng Quách gọi lại: “Đợi đã, đám người lên núi kiểm soát đó thế nào rồi, có phát hiện mới không?”
 
Hách Hòa Bình nói: “Thi thể thứ hai được phát hiện chúng tôi đã giao cho pháp y rồi, bây giờ đang nhận định nguyên nhân tử vong. Chúng tôi có lý do nghi ngờ nơi đó là nơi vứt xác của Dương Tĩnh Vũ, vì vậy định mở rộng phạm vi tìm kiếm, bây giờ đang viết báo cáo.”
 
“Viết báo cáo xong trực tiếp mang cho tôi, mau chóng đi làm đi!”
 
“Vâng!”
 
Lưu Tĩnh đã ở trại tạm giam mấy ngày, sau khi gặp luật sư thì không còn hoảng sợ và bất an nữa, cô ta chắc chắn chị gái sẽ kéo cô ta ra ngoài. Suốt ngày ăn với uống, chỉ là cô ta mắc chứng nghiện điện thoại, nhìn thấy người khác thì cứ quậy phá đòi điện thoại.
 
Bây giờ cô ta lại bị gọi đến hỏi chuyện, Lưu Tĩnh vừa ngồi xuống thì đã kêu gào đòi điện thoại: “Tôi nói này sếp, tôi cũng đâu phải tội phạm, tại sao các người lại cướp đoạt sự tự do lên mạng của tôi? Tôi có thể buộc tội các người đấy!”
 
Lữ Huy nói: “Sếp gì mà sếp, cô xem nhiều phim truyền hình lắm phải không? Gọi là đồng chí!”
 
Lưu Tĩnh nhìn Lữ Huy rồi mỉm cười mập mờ: “Hóa ra anh thích thế này à, đồng chí~.”
 
Lữ Huy cũng là một người trẻ tuổi, đương nhiên nghe hiểu Lưu Tĩnh đang nói gì, anh ta trừng mắt cô ta một cái: “Nghiêm túc một chút, để tôi hỏi chuyện cô!”

Tay Lưu Tĩnh buông tay ra: “Hỏi chuyện tôi thì được, nhưng trước tiên phải để luật sư của tôi đến, nếu không một câu tôi cũng không nói.”
 
“Tôi đoán cô không mời nổi luật sư đó đâu, đổi người khác đi.” Đội trưởng điều tra tội phạm kinh tế nói.
 
Lưu Tĩnh sững sờ: “Tại sao? Chị tôi… đã nói gì?”
 
“Lý Hiền không nói gì, cô ta chết rồi.” Đội trưởng Thân nói.
 
“Cái gì!” Lưu Tĩnh đập bàn đứng dậy: “Các người đã làm gì chị ấy?”
 
“Ngồi xuống! Chúng tôi không làm gì cô ta cả, nhưng người khác có làm gì cô ta không thì chúng tôi không biết.” Lữ Huy nói.
 
Gương mặt Lưu Tĩnh không còn một chút huyết sắc nào, cô ta đứng sững một lúc, thất thần quay lại chỗ ngồi. Chết rồi sao? Chị cô ta chết rồi sao? Lồng ngực Lưu Tĩnh tràn đầy sự trống rỗng vặn vẹo, khiến cô ta không thể điều khiển, nhưng cô ta không khóc.
 
Hồi lâu, cô ta ngẩng đầu lên: “Vậy… Yukiko thì sao?”
 
Thân Hoa và Lữ Huy liếc mắt nhìn nhau: “Oshima Yukiko cũng chết rồi, cô ta bị người ta hạ độc giết chết. Cô biết ai đã giết cô ta không?”
 
Gương mặt Lưu Tĩnh trắng bệch hơn nữa: “Là Dương Tĩnh Vũ, nhất định là Dương Tĩnh Vũ!”

“Sao cô biết?”
 
“Đương nhiên là tôi biết rồi! Chị tôi đã nói nếu có một ngày chị ấy chết, Yukiko cũng chết, nhất định là do Dương Tĩnh Vũ giết!”
 
“Tại sao?”
 
“Tôi…” Lưu Tĩnh đột nhiên nín thinh, cô ta cúi đầu nghịch móng tay giả của mình.
 
Lữ Huy quan sát cô ta, nói: “Tuy chị em các cô tàn nhẫn, nhưng Lý Hiền đối với cô rất tốt, Lý Hiền khai hết rồi, còn bàn điều kiện với chúng tôi, yêu cầu phóng thích cô.”
 
Lưu Tĩnh ngẩng đầu lên.
 
“Bây giờ Dương Tĩnh Vũ đã bị chúng tôi bắt, nếu cô muốn minh oan cho chị cô, bây giờ là thời cơ tốt nhất. Đồng thời cũng là cơ hội rất tốt để cô lập công, nếu cô biết chuyện gì thì nói ra đi!” Đội trưởng Thân nói.
 
Ánh mắt Lưu Tĩnh chợt lóe sáng: “Dương Tĩnh Vũ bị các người bắt rồi à? Ngay cả anh ta mà mấy người cũng dám bắt?”
 
“Cái gì gọi là ngay cả anh ta mà cũng dám bắt? Bây giờ chúng ta đang ở trong xã hội pháp trị, dưới pháp luật, ai cũng bình đẳng như ai! Lý Hiền đã khai ra Dương Tĩnh Vũ, Dương Tĩnh Vũ đã phạm pháp, đương nhiên chúng tôi phải bắt anh ta. Không chỉ bắt anh ta, mà còn phải kết án anh ta theo pháp luật!”
 
Lưu Tĩnh cắn môi dưới, nhìn trái ngó phải, móng tay giả cào vào mặt bàn: “… Tôi muốn uống cà phê.”
 
Một lúc sau, Ngô Phương đem vào một ly cà phê, Lưu Tĩnh uống một ngụm đã phun ra ngoài: “Đây là gì thế, nước rửa chân à!”
 
Lữ Huy và Thân Hoa cùng lặng lẽ nhìn về phía tấm kính một mặt, cuối cùng cũng có người nói ra tiếng lòng của họ.

Cục trưởng Quách ở sau tấm kính một mặt: “…” Kinh phí chỉ có như vậy, ông ấy đâu còn cách nào khác!
 
Lưu Tĩnh uống ly cà phê giống như nước rửa chân, lại quậy phá đòi nước suối súc miệng, dằn vặt hồi lâu, cô ta mới bình tĩnh lại. Cô ta lau miệng, chậm rãi nói: “Chị tôi muốn ngồi vào vị trí của vợ Dương Tĩnh Vũ, chị ấy đã chịu đủ sự bắt nạt của người khác, chị ấy muốn ngồi lên vị trí cao, như vậy mới không có ai bắt nạt chị ấy… Vì vậy chị ấy dùng trăm phương ngàn kế khiến Dương Tĩnh Vũ ly hôn và cưới chị ấy, nhưng vợ Dương Tĩnh Vũ từ lúc vừa chào đời đã là một đại tiểu thư, nhà vợ có tiền có thế. Dương Tĩnh Vũ hoàn toàn không thể ly hôn, nên hôm đó chị tôi muốn tìm thời cơ thích hợp, lấy bức hình đó uy hiếp anh ta, ép anh ta ly hôn.”
 
“Bức hình nào?” Lữ Huy hỏi.
 
Lưu Tĩnh lườm anh ta một cái: “Chính là bức hình các người hỏi tôi, tôi có.”
 
“Cái gì?” Giọng nói Lữ Huy run rẩy nhưng lập tức bình tĩnh lại: “Ở đâu?”
 
“Ở nghĩa trang Hạnh Phúc, tôi đã mua một ô vuông đặt trong hũ tro cốt, 600286, bức hình ở bên trong.”
 
Lữ Huy lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui