Nghê Huân vội gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại, ban đầu là tìm Mã Phi Bân nhưng không gọi được cho anh ta, tìm đến công ty anh ta, quầy lễ tân của công ty nói không biết ông chủ đã đi đâu, khó khăn lắm mới bức cung được điện thoại của thư ký anh ta, gọi cho thư ký anh ta lại nói anh ta đã ra nước ngoài leo núi tuyết đầu tiên trên thế giới rồi, có về được hay không cũng là một vấn đề. Sau đó Nghê Huân gọi cho Mạnh Tiểu Phi, sau bảy tám cuộc gọi Mạnh Tiểu Phi mới bắt máy nhưng anh ta nói anh ta cũng ở nước ngoài có chuyện làm ăn, không biết khi nào về nước. Nghê Huân định hỏi tình hình anh ta trong lúc gọi điện, đối phương “A lô” hai tiếng, khoa trương đến mức dường như muốn cả thế giới biết tín hiệu điện thoại anh ta rất tệ, hai giây sau trực tiếp cúp điện thoại rồi khóa máy.
Nghê Huân xổ một tràng câu chửi tục, kiên nhẫn tìm Đồ Ba, may mà Đồ Ba đang có họp báo phim mới ở Tây Kinh, nếu không Nghê Huân cũng chắc chắn anh ta cũng “ra nước ngoài” rồi.
Nghê Huân và Lưu Vân Nam của đội điều tra tội phạm kinh tế chạy đến sân vận động Đồ Ba tổ chức buổi họp báo, fan đã sớm vây đầy bên ngoài. Phim này được sản xuất riêng cho Đồ Ba, chỉ có một nam diễn viên nổi tiếng như anh ta, fan cũng vì anh ta mà xem, có thể thấy khắp nơi đều là poster và bảng đèn.
Bước vào trong hội trường, Nghê Huân trình ra thẻ cảnh sát, anh ấy vẫn không thể nhìn thấy Đồ Ba ngay. Trợ lý của Đồ Ba nói anh ta đang tiếp nhận phỏng vấn, cần đợi thêm một chút.
Bọn người Nghê Huân kiên nhẫn đợi nửa tiếng, đã có hai nhóm phóng viên bước vào, vẫn không thấy Đồ Ba ra ngoài, đợi đến khi phóng viên ra hết, trợ lý lại nói Đồ Ba phải mở họp báo ngay. Nếu không lập tức chuẩn bị, e là sẽ đắc tội với phía sản xuất và khán giả, kêu họ đợi buổi họp báo kết thúc rồi hỏi chuyện sau.
Nghê Huân dụi tắt điếu thuốc trên thùng rác bên cạnh, lấy ra còng tay xoay hai vòng trên ngón tay: “Cô xem thế này, nếu như không được thì chúng tôi trực tiếp còng tay anh ta đi ngay trong buổi họp báo, hai bên đều bớt việc, anh ta cũng không đắc tội người khác.”
Vẻ mặt lạnh lùng già dặn của trợ lý cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đồng chí cảnh sát thật hài hước, anh xem thế này, tôi đi thương lượng với phía tổ chức một chút, để họ hoãn lại 15 phút nữa. Không, nửa tiếng nữa mới bắt đầu, anh thấy được không?”
Nghê Huân và Lưu Vân Nam liếc mắt nhìn nhau, thu còng tay lại một cách tiếc nuối: “Như vậy… cũng được.”
Ba phút sau, chàng trai trẻ tuổi Đồ Ba mặc Âu phục trắng xuất hiện trước mặt bọn người Nghê Huân, anh ta đưa tay ra một cách nhiệt tình và chủ động: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, hai vị cảnh sát, để các anh đợi lâu rồi. Tôi vừa mới biết có đồng chí cảnh sát tìm tôi, nếu không tôi không phỏng vấn cũng phải ra đây.”
Thời gian góp vui lấy lệ đã lãng phí trong nửa tiếng chờ đợi, Nghê Huân trực tiếp hỏi: “Cậu có quen biết Dương Tĩnh Vũ không?”
Đồ Ba mắt chữ A mồm chữ O, lộ ra vẻ nghi ngờ. Chỉ đáng tiếc kỹ năng diễn xuất quá giả tạo, Nghê Huân đã gặp rất nhiều trong phim thần tượng cẩu huyết của vợ: “Quen không? Con trai của Dương Thụ tập đoàn Phong Lâm, Dương Tĩnh Vũ?”
“À à, cậu ấy à, quen, nhưng không thân lắm… Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Tháng 7 năm ngoái, Dương Tĩnh Vũ mở tiệc, cậu có tham gia không?”
Đồ Ba chau mày, ra vẻ khó xử: “Điều này… Mỗi ngày tôi đều rất bận, thường xuyên phải tham gia tiệc rượu lớn nhỏ, chuyện một năm trước, tôi thật sự không nhớ rõ lắm.”
Lưu Vân Nam nói: “Trong buổi tiệc đó có người chết, anh không có một chút ấn tượng nào sao?”
“Không có! Chuyện gì thế, sao lại có người chết?”
Nghê Huân híp mắt: “Nhưng thư ký của Dương Tĩnh Vũ là Lý Hiền, cô ta nói cậu đã đến đấy, còn nói cậu cũng nhìn thấy người chết.”
“Không phải cô ta đã chết…” Đồ Ba đột nhiên im lặng.
“Sao anh biết cô ta đã chết?” Lưu Vân Nam lập tức hỏi: “Có người gọi điện thoại nói với anh à?”
Đôi mắt Đồ Ba liếc trái ngó phải, lúc này kỹ năng diễn xuất của anh ta bị hạ xuống nhiều, xem ra anh ta thật sự hoảng sợ. Anh ta bảo trợ lý lấy nước chanh cho anh ta.
“Đồng chí cảnh sát, các người đang nói gì tôi thật sự không biết, tôi cũng không biết Lý Hiền thế nào rồi, dù sao tôi chưa từng đến đó…”
“Vừa rồi không phải cậu nói cậu không nhớ rõ sao, bây giờ sao lại chắc chắn chưa từng đến như vậy?”
Đồ Ba cứng họng, trợ lý biết tên nhóc này ngoài gương mặt ra thì chẳng có gì cả, định mở miệng trả lời giúp Đồ Ba, Nghê Huân đã ngăn cản cô ta trước: “Chúng tôi đang hỏi Đồ Ba, người không liên quan xin đừng nói chuyện.”
Đồ Ba oán giận trừng mắt Nghê Huân một cái, anh chính là đại minh tinh, sao anh ta dám đối đãi anh như vậy?
“Tôi phải gọi luật sư đến.”
“Người có tội mới gọi luật sư, bây giờ chúng tôi đang thẩm vấn nhân chứng chứng kiến sự việc, không cần luật sư ở đây, hay là… cậu có tội?” Nghê Huân hỏi.
Đồ Ba lo lắng: “Tôi không có tội! Tôi có thể có tội gì chứ! Dù sao tôi cũng chưa từng đến bữa tiệc đó, tôi cũng không thấy người chết nào.”
“Cậu nghĩ kỹ lại đi, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không đến đó, tôi không biết!”
“Leng keng…” Điện thoại Nghê Huân nhận được tin nhắn thông báo, Nghê Huân mở ra xem thử, ánh mắt trở nên rét lạnh, anh ấy đưa cho Lưu Vân Nam xem. Lưu Vân Nam vừa xem vừa lẩm bẩm: “Đồ Ba, tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ lại.”
Đồ Ba không biết cảnh sát đã có thêm chứng cứ gì, anh ta nuốt nước bọt: “Đồng chí cảnh sát, anh đừng ép tôi…”
Nghê Huân ngẩng đầu: “Bây giờ trong tay tôi có vài bức hình, là bức hình do Lý Hiền chụp hôm đó, cậu đoán xem… cậu có mặt trong đây không?”
Đồng tử Đồ Ba co lại trong nháy mắt.
Nghê Huân hét một tiếng: “Đồ Ba, bây giờ cậu khai ra, chúng tôi còn có thể xem như thái độ hợp tác của cậu tốt, là nhân chứng chứng kiến sự việc. Nếu cậu vẫn không phối hợp, chúng tôi phải xem cậu thành đồng phạm!”
“Là Dương Tĩnh Vũ, là Dương Tĩnh Vũ kêu cô gái đó uống nước có pha ma túy, không liên quan đến tôi! Lúc tôi nhìn thấy thì cô gái đó đã chết rồi!” Đồ Ba ôm đầu, nói ra hết tất cả.
Nghê Huân và Lưu Vân Nam liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
Trong bức hình Lữ Huy gửi đến, Triệu An An chảy máu đầy mặt và Dương Tĩnh Vũ dính máu đang gọi điện thoại. Trong hình, không có người khác.
Hai người hăng hái hỏi Đồ Ba một vài vấn đề chi tiết hôm đó, Đồ Ba… đều trả lời hết, quả nhiên Mã Phi Bân và Mạnh Tiểu Phi đều có mặt ở đó.
Nghê Huân giãn lông mày ra, thu lại bút ghi âm.
Trợ lý Đồ Ba thấy vậy, lập tức bước qua đó: “Đồng chí cảnh sát, anh xem Đồ Ba của chúng tôi phối hợp với công việc của các anh như vậy, có phải bây giờ có thể kết thúc rồi không? Anh ấy thật sự phải đi tham gia buổi họp báo rồi, mọi người đều đang đợi đấy!”
Nghê Huân đứng dậy, lấy còng tay ra lần nữa, nói một cách qua loa: “Vậy cô bảo họ giải tán đi, chúng tôi phải đưa Đồ Ba đi.”
Đồ Ba và trợ lý đều ngẩn người, Đồ Ba trừng mắt nhìn còng tay lắc lư trước mắt, anh ta hét lớn: “Tại sao, không phải tôi đã khai rồi sao?”
Lưu Vân Nam cũng đứng dậy: “Đúng, vừa rồi anh đã thừa nhận khai ra có một bữa tiệc ma túy và thác loạn, chúng tôi thuận đường, giúp đồng nghiệp ở cục cảnh sát điều tra tội phạm ma túy và mại dâm bắt anh về quy án.”
Trước mắt Đồ Ba đen kịt, anh ta ngã ngửa lên ghế.