Có bức hình Lưu Tĩnh cung cấp và lời khai của bọn người Đồ Ba, sự thật Dương Tĩnh Vũ giết người chôn xác đã xác thực nhưng Dương Tĩnh Vũ vẫn kiên quyết nói cái chết của Triệu An An là ngoài ý muốn. Cảnh sát hỏi anh ta là ai chôn xác giúp anh ta, anh ta im lặng không nói. Tuy tội giết người của Dương Tĩnh Vũ có thể lập án giao cho viện kiểm sát nhưng trong tay anh ta còn có ảnh khỏa thân, cưỡng ép người mẫu bán dâm. Thậm chí có thể dính líu đến một băng nhóm buôn người. Cục trưởng Quách đã hạ lệnh điều tra triệt để.
Lúc này, phòng làm việc Bảo Lợi vắng bóng người, bên trong không còn tài liệu gì. Ngay cả bảng hiệu bên ngoài cũng đã bị tháo dỡ, giống như chưa từng tồn tại.
Phía cảnh sát phát lệnh truy nã, treo thưởng hai người đàn ông trước đây đã bắt Ngũ Chân.
Trong lòng đội trưởng Hách hiểu rõ, Dương Tĩnh Vũ là nhân vật mấu chốt gây ra tất cả những chuyện này.
Hách Hòa Bình cố ý để luật sư Vương nhìn thấy bức hình, trên mặt luật sư Vương không có biểu hiện nhưng bên ngoài vẫn khoác lên vẻ "đã liệu trước trong lòng".
“Luật sư Vương, tôi đưa chứng cứ cho Lưu Kiểm xem rồi, anh ấy nói đủ để định tội mưu sát cấp một và tội cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành viên, anh thấy thế nào?” Hách Hòa Bình hỏi.
Luật sư Vương nói: “Những chứng cứ này không nói rõ được điều gì, nếu như tôi ra hầu tòa, có thể để thân chủ của tôi được trắng án.”
Hách Hòa Bình mỉm cười: “Luật sư Vương cứ nói đùa, nhưng đùa thì đùa, tôi đề nghị anh nói tình hình với gia đình nghi phạm, lỡ như họ quyết định hy sinh người thân vì nghĩa lớn thì sao? Suy cho cùng một người là nữ cường nhân nổi tiếng trên thế giới, một người là nhân vật từ thiện thường làm việc tốt, biết con mình còn chẳng bằng cầm thú như vậy, chắc họ sẽ không giúp người xấu làm điều ác đâu nhỉ?”
Luật sư Vương nói: “Đây chỉ là một tai nạn bất ngờ.”
Ra khỏi cục cảnh sát, luật sư Vương thầm chửi tục một câu.
Dương Mai và Hoắc Quân Ung ở nhà nghe luật sư Vương nói rõ tình hình, Dương Mai đập ly thủy tinh xuống đất vỡ tan tành. Dương Thụ cúi đầu, thõng hai tay ngồi ở một bên, ông ta không dám thở mạnh.
Dương Mai vốn dĩ có tính tình nóng nảy, lúc trẻ không ít lần đánh mắng Dương Thụ. Cho dù thành lập công ty làm bà chủ, tính tình của bà ấy cũng không thay đổi chút nào, không thể đánh người thì sẽ đập vỡ ly. Cho đến khi kết hôn với Hoắc Quân Ung, tính tình bà ấy mới ôn hòa hơn nhiều và chưa từng thể hiện mặt nóng nảy như vậy ở trước mặt Hoắc Quân Ung.
Nhưng bây giờ, Hoắc Quân Ung ở ngay bên cạnh, bà ấy lại đập vỡ ly, sau khi đập xong thì cả người run rẩy, có thể thấy rằng bà ấy rất tức giận.
Hoắc Quân Ung ôm vợ vào lòng, vỗ vai bà ấy an ủi.
“Bức hình không phải là ghép sao?” Dương Mai tựa vào vai chồng, hít một hơi thật sâu chất vấn.
Luật sư Vương nói: “Đội trưởng Hách nói họ đã bảo ban kỹ thuật kiểm tra rồi, không phải ghép nhưng chúng tôi cũng có thể để đơn vị giám định kiểm tra tỉ mỉ lại lần nữa. Chỉ là anh Dương Tĩnh Vũ nói… đó là một tai nạn.”
Dương Thụ vỗ đùi: “Hồ đồ! Sao nó có thể nói như vậy? Không phải anh ở bên cạnh sao? Sao không cản nó lại?”
Luật sư Vương nói: “Cảnh sát nói cậu ấy cố ý giết người, lúc đó cảm xúc của anh Dương Tĩnh Vũ rất kích động, tôi đã ngăn cản rồi, nhưng anh Dương Tĩnh Vũ không nghe tôi.”
Dương Mai lạnh lùng liếc em trai: “Chuyện mà nó hồ đồ là chuyện này sao?”
Cho dù Dương Thụ đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn sợ sự uy nghiêm của chị gái, nghe giọng điệu của chị không tốt, ông đành phải rụt cổ lại.
“Tĩnh Vũ đúng là đồ khốn kiếp mà, em làm cha mà không hề hay biết gì sao?” Trong lòng Dương Mai rối ren, từ lúc Dương Tĩnh Vũ còn nhỏ bà ấy đã dạy dỗ anh ta rằng đừng đi vào con đường xấu xa, học tập thật tốt, làm việc thật tốt và hưởng thụ cuộc sống. Dương Tĩnh Vũ vẫn luôn đồng ý nghe theo, cũng thể hiện rất tốt trước mặt bà ấy, không ngờ lại… Ngoại tình! Kết giao bừa bãi! Cưỡng bức! Giết người!
Từ trước đến nay, Dương Mai luôn xem cháu trai là đứa con trai đầu tiên, không thể nói tình yêu dành cho anh ta nhiều hơn nhưng chắc chắn không ít hơn Hoắc Bắc Thần. Bây giờ Dương Tĩnh Vũ lại sa đọa như vậy ở những nơi bà ấy không nhìn thấy, Dương Mai đau lòng đến mức khó thở.
“Chị, em thường xuyên không ở nhà, Tĩnh Vũ mười tám tuổi thì đã dọn ra ngoài ở rồi, nó làm gì ở bên ngoài, em đâu có biết!” Dương Thụ vội nói: “Hơn nữa, chắc chắn chuyện này có vấn đề, chắc Tĩnh Vũ nó bị người ta hãm hại…”
“Ôi trời, sao đột nhiên mưa lớn thế này!” Hoắc Bắc Thần ướt sũng bước vào, lớn tiếng cắt đứt lời Dương Thụ nói.
Thấy con trai bước vào, sắc mặt Dương Mai dịu đi một chút: “Sao lại dầm mưa ướt thế này, mau đi thay đồ đi.”
Hoắc Bắc Thần cởi đồ, để trần cánh tay rồi lau tóc: “Con không sao… Anh trai con thế nào rồi?”
“Anh con không sao, con mau lên đó đi!” Dương Thụ đè nén sự mất kiên nhẫn của mình, ông ta xua tay.
“Nó thế này mà bảo không sao ư? Luật sư Vương, kể lại một lượt tình hình ông biết cho Hoắc Bắc Thần nghe đi!” Dương Mai nói bằng giọng lạnh lùng.
“Chị, chị đang làm gì thế, để con cái biết những chuyện này làm gì?”
“Biết những chuyện nào? Biết anh trai nó là một tên khốn kiếp à?”
Hoắc Bắc Thần xông lên hỏi ba anh tình hình vào lúc hai chị em đang tranh chấp, Hoắc Quân Ung đẩy mắt kính, kể lại một lượt lời luật sư Vương nói. Hoắc Bắc Thần nghe xong thì kinh ngạc kêu lên: “Thật sự là anh trai con làm sao? Đúng là không phải người nữa rồi!”
“Con nói cái gì, ai không phải người? Hoắc Bắc Thần, con lớn như vậy rồi sao còn ăn nói không kiêng dè thế?” Dương Thụ trừng mắt anh.
“Nó nói sai câu nào? Những chuyện này thật sự không giống con người làm.” Hoắc Quân Ung nhìn vào mắt Dương Thụ, đôi mắt đen dưới cặp mắt kính lộ ra vẻ lạnh lùng.
Dương Thụ nắm chặt nắm đấm, quả nhiên, quả nhiên là vậy! Thằng nhóc này vẫn luôn đợi ngày này! Đợi nhà họ xảy ra chuyện, nó liền thừa cơ hãm hại!
“Chị, Tĩnh Vũ là cháu trai ruột của chị, chị phải tin nó chứ. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, có lẽ là nó bị cảnh sát ép quá nên hồ đồ, căn bản không biết đang nói gì!”
Dương Mai liếc nhìn Dương Thụ, hồi lâu sau, bà ấy cười lạnh lùng rồi lắc đầu. Sau đó bà ấy đứng dậy, nói một câu với Dương Thụ: “Em đợi đấy”, rồi xoay người lên lầu.