Bạn trai cặn bã

Dương Thụ nhìn bóng lưng Dương Mai lên lầu, phiền não trong lòng tăng lên. Ông ta ngồi xuống vặn tay, tận tình giải thích chắc chắn là Dương Tĩnh Vũ đã trúng tà, gặp phải tiểu nhân, tất cả mọi thứ đều có âm mưu và kế hoạch, bảo họ nhất định phải tin con người của Dương Tĩnh Vũ, vân vân…
 
Dương Mai từ trên lầu bước xuống, trong tay có thêm một cái cặp tài liệu. Dương Mai ném lên người Dương Thụ: “Em tự xem đi!”
 
Dương Thụ nhìn chị gái, nghi ngờ mở cặp tài liệu ra. Bên trong là hai bảng báo cáo tài chính, hàng đầu tiên viết công ty người mẫu Vũ Trụ, Dương Thụ cảm thấy lo lắng, vội vàng lật xem mấy trang, tất cả chữ số đều trở thành ký tự mã hóa, Dương Thụ không xem được, ngẩng đầu hỏi: “Chị, chị bảo em xem cái gì?”
 
“Chị bảo em xem sổ sách của công ty Tĩnh Vũ!”
 
Sắc mặt Dương Thụ biến đổi: “Chị, chị đi tra sổ sách của nó từ lúc nào thế?
 
“Sao, chị là cổ đông của công ty này, chị không thể tra sổ sách của nó à?”
 
“Đương nhiên có thể, chỉ là em không hiểu chị đi tra sổ sách vào giờ phút quan trọng như vậy, lẽ nào ban đầu chị không tin Tĩnh Vũ sao?”
 
“Chị rất muốn tin nó nhưng những gì nó làm buộc chị không thể tin được nữa! Em xem cho kĩ, đây là ghi chép Tĩnh Vũ báo cáo với chị và ghi chép thực tế do chị phái người đi tra, em tự xem đi, bên trong có bao nhiêu chỗ không khớp! Không nói chuyện khác, chị hỏi nó tiền mỗi tháng cấp cho phòng làm việc Bảo Lợi đi đâu cả rồi, thì nó nói là phí đào tạo nhưng toàn công ty không có người mẫu nào nghe đến phòng làm việc Bảo Lợi, giống như phòng làm việc này chỉ xuất hiện trong sổ sách!”
 
“Đó không phải là do Lý Hiền giở trò sau lưng Tĩnh Vũ sao?”
 
“Câu này em nói với cảnh sát thì được, chị còn không biết nó sao? Một khoản tiền như vậy chạy đi đâu mất, nó có thể không biết, nó có thể không hỏi sao? Nếu Lý Hiền không được sự đồng ý ngầm của nó, sao cô ta có thể rút được khoản tiền này!”
 
“Chuyện… Chuyện này em cũng không biết. Sổ sách của nó em không rõ, nhưng mà chị, chị yên tâm, đợi nó trở về, nhất định sẽ cho người cô như chị một lời giải thích vừa lòng!”
 
“Chị không cần nó giải thích, tự chị tra hướng đi của khoản tiền này! Dương Thụ à Dương Thụ, nếu để chị biết, khoản tiền lớn chị đầu tư cho Dương Tĩnh Vũ, toàn bộ đều bị nó biến thành khoản tiền dơ bẩn của việc cho vay thế chấp ảnh khỏa thân và kinh doanh phòng làm việc Bảo Lợi giống như kĩ viện đó, chị sẽ…” Dương Mai cắn răng cắn lợi, hận đến mức nói không ra lời. Tuy về mặt tình cảm vẫn còn một chút kháng cự nhưng về mặt lý trí, Dương Mai biết chắc chắn Dương Tĩnh Vũ đã làm rất nhiều chuyện dơ bẩn đằng sau bà ấy.
 
Uổng công bà thông cảm cho cháu trai lập nghiệp gian khổ, chủ động đầu tư cho nó, không ngờ tiền của mình có khả năng trở thành tiền đẩy người khác vào chỗ chết! 
 
Dương Tĩnh Vũ, nó thật sự to gan!
 
Dương Thụ vội nói: “Chị, những chuyện này sau này từ từ bàn bạc lại! Chị lấy bao nhiêu, em bù lại cho chị là được. Bây giờ điều quan trọng nhất là cứu Tĩnh Vũ ra ngoài, nếu không, nếu nó thật sự bị kết tội cố ý giết người, đó chính là tội chết đấy!”
 
“Không chắc,” Hoắc Bắc Thần nói: “Cũng có khả năng là phạt tù chung thân.”
 
Dương Thụ tức đến mức muốn xơ vữa động mạch.
 
Nói ra sự thật để làm gì cơ chứ!
 
Dương Mai nhìn em trai mình thế này thì cũng đủ hiểu Dương Thụ biết những gì Dương Tĩnh Vũ làm, có phải ông ta cũng tham gia vào những chuyện đó không? Nếu như ông ta cũng có phần, vậy cảnh sát không thể nào chỉ bắt một mình Dương Tĩnh Vũ, hoặc là Dương Thụ chỉ để Dương Tĩnh Vũ lộ diện, còn ông ta thì ẩn náu ở đằng sau…
 
Bà đang nghĩ gì? Bà đang nghi ngờ em trai của mình sao? Bỗng nhiên, cả người Dương Mai đổ mồ hôi lạnh, nếu nói Dương Thụ, người mà một tay bà nuôi lớn cũng không đáng tin, vậy còn ai đáng tin nữa?
 
Có lẽ Dương Tĩnh Vũ đã kết giao bạn xấu ở bên ngoài, đi vào con đường tà ác nhưng bây giờ Dương Thụ có tên tuổi và có tiền, không có lý do làm những chuyện này. Chắc sau khi em dâu mất, nó được bố chiều chuộng nên sinh hư, mới gây ra những hậu quả xấu này.
 
Dương Mai che giấu tâm tư, bà ấy hỏi: “Sau khi Tĩnh Vũ gây họa, cuộc gọi đó gọi cho ai thế?”
 
“Cuộc gọi nào… Em không biết, em thật sự không biết. Đừng nói chị tưởng nó gọi cho em nhé?” Dương Thụ nói: “Hơn nữa, có phải chuyện này là thật hay không còn phải…”
 
Dương Mai hít sâu một hơi, giơ tay cắt đứt lời của ông ta: “Luật sư Vương, anh đi hỏi Tĩnh Vũ, hỏi cho rõ sự việc, nếu tình hình là thật… hãy để nó khai đi, cố gắng xử lý rộng lượng hết mức có thể.”
 
Dương Thụ nhìn Dương Mai như thấy ma: “Khai à? Khai gì cơ? Nó khai rồi thì là tội chết đấy! Chị, chị tốt của em! Chị đang muốn cháu trai ruột duy nhất của mình chết à?”
 
“Vậy lúc ban đầu nó làm những chuyện này thì nên nghĩ đến hậu quả! Mạng của nó là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao? Cô gái Triệu An An đó chết rồi, là do con trai cậu giết chết đấy!” Dương Mai càng nghĩ càng hận, bà ấy tự nhận chưa từng để Dương Tĩnh Vũ ăn mặc thiếu thốn, luôn dành cho anh ta những thứ tốt nhất, cũng không lơ là dạy dỗ nhưng vẫn biến thành như vậy!
 
“Con trai em đã hại chết ai? Cho dù Tĩnh Vũ đi nhầm đường, tham gia những bữa tiệc đó là không đúng nhưng cô gái trong đó có thể là người tốt sao? Toàn bộ đều là tình nguyện sa đọa! Nói không chừng trước đây cô ấy đã hít ma túy, hôm đó tự hít nhiều thôi! Lý Hiền là cái thá gì, ăn nói lung tung bậy bạ, lời cô ta nói có thể tin sao?”
 
“Vậy sao Dương Tĩnh Vũ lại cùng một giuộc với những người này? Không cần nói nhiều, tội lỗi nó tạo ra cứ để nó gánh chịu đi!” Dương Mai nói bằng giọng sắc lạnh: “Luật sư Vương, không cần quan tâm tên súc sinh đó nữa đâu!”
 
Dương Thụ bật dậy: “Chị thế này là giết cùng diệt tận!”
 
Bà giết cùng diệt tận sao? Dương Mai chỉ ra ngoài cửa: “Cút đi!”     
 
Dương Thụ cũng nổi giận: “Cút thì cút! Chị sợ cổ phiếu của Phong Lâm rớt giá, muốn bảo vệ bản thân một cách khôn ngoan thì có! Dù sao con trai tôi chỉ có một mình tôi thương, cho dù tôi đi chết cũng sẽ không để Tĩnh Vũ chịu tội giết người! Các người bỏ mặc thì tôi tự mời luật sư!”
 
Dương Thụ hất tay áo rời đi, Dương Mai tức đến mức xanh mặt, nhũn chân ngồi xuống ghế sô pha.
 
Hoắc Quân Ung và Hoắc Bắc Thần cùng kinh ngạc, một trái một sau đỡ lấy bà ấy: “Vợ!”, “Mẹ!”
 
“Em không sao.”
 
Bình thường Dương Mai chú trọng dưỡng sinh, tình trạng sức khỏe vẫn rất tốt, lúc này bị chọc tức thành thế này, có thể thấy bà ấy đau lòng thế nào. Hoắc Quân Ung liên hệ với bác sĩ gia đình, để Hoắc Bắc Thần đỡ Dương Mai lên lầu nghỉ ngơi.
 
Dương Mai mệt mỏi nằm trên giường, nắm lấy tay Hoắc Bắc Thần nói: “Hoắc Bắc Thần, nếu con làm chuyện xấu, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con.”
 
Hoắc Bắc Thần đắp chăn cho bà: “Yên tâm đi, con không thích làm những việc này đâu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui