Tiếng chuông tan tiết thứ tư vang vọng khắp khuôn viên trường, buổi chiều không có tiết học, Cảnh Nhu ngồi trong phòng học lớn tự học, nghe thấy tiếng chuông bèn ngẩng đầu dậy, xoay cổ bóp vai.
Khai giảng đã được vài ngày, lúc này cô mới có thể an tâm ngồi xuống học một lúc. Tâm trí cô cứ treo lơ lửng ở cục cảnh sát, Đại Nhu nói nếu không có chứng cứ xác thực, rất có thể sẽ không bắt được Dương Tĩnh Vũ nhưng hôm qua Lữ Huy đã khéo léo nói với cô một câu. Họ đã có được chứng cứ rất lớn, như vậy, chắc chắn họ đã thông qua con đường nào đó để có được bức hình, rất có khả năng là có được từ Yukiko.
Đêm hôm đó, gấu trúc nhỏ đã lịch sử tin nhắn của Lý Hiền và một người có tên thân mật là “Dương Dương thân yêu”. Ban đầu, Cảnh Nhu bị dọa sợ một phen, suýt chút nữa tưởng hồn ma của Lý Hiền tác quái, gửi tin nhắn từ địa ngục lên kêu người trả thù. Sau đó cô mới phản ứng lại, điện thoại của Lý Hiền đã bị Dương Thụ lấy mất, vậy chắc chắn do Dương Thụ giả mạo Lý Hiền gửi tin nhắn cho người đó.
Trước đây dường như Dương Thụ gọi điện thoại nhưng không có ai bắt máy, ông ta chuyển sang nhắn tin, bảo người đó nhìn thấy tin nhắn thì đừng trả lời bất kỳ cuộc gọi nào, lập tức về Tây Kinh có chuyện quan trọng tìm cô ta. Mấy tiếng sau đối phương mới trả lời tin nhắn của “Lý Hiền”, nói là đang quay phim kiểu khép kín ở vùng khác, điện thoại đã bị đạo diễn tịch thu, nên cô ta phải lén lấy điện thoại của trợ lý vào phần mềm nhắn tin mới nhìn thấy tin nhắn của cô ta. Dương Thụ trả lời rất nhanh, hỏi cô ta đồ cô ta đang giữ vẫn còn hay không, đối phương hỏi có phải là cái USB đó không? Dương Thụ không trả lời phải hay không, chỉ bảo người đó lập tức ngồi chuyến bay gần nhất trở về và còn gửi một khoản tiền đi máy bay nữa.
Nửa tiếng sau, “Dương Dương thân yêu” gửi hình đã xác nhận chuyến bay cho “Lý Hiền”, họ tên là Oshima Yukiko.
Cảnh Nhu bàn bạc với Đại Nhu, nói tin tức quan trọng này với Lữ Huy. Lữ Huy hỏi làm sao cô có được, Cảnh Nhu băn khoăn, chỉ nói thông qua người quen, may mà Lữ Huy không truy vấn.
Hôm sau, cô chỉ hỏi một câu đã tìm thấy chưa, Lữ Huy nói với cô là tìm thấy rồi. Còn những thứ khác Cảnh Nhu không hỏi, Đại Nhu nói cô ấy hỏi Lữ Huy cũng không trả lời.
Cảnh Nhu âm thầm chờ đợi kết quả, cuối cùng có được một câu nói chuẩn xác, buổi trưa Hoắc Bắc Thần bị gọi trở về, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này.
Dương Tĩnh Vũ bị bắt rồi chăng?
Cảnh Nhu có cảm giác trút được cơn giận, chắc sẽ có manh mối về hai cô gái mất tích đó nhanh thôi nhỉ? Hy vọng vẫn chưa chết… Còn Dương Thụ ra vẻ đạo mạo đó nữa, cảnh sát có biết ông ta cũng chen vào một chân không? Hay là vì chứng cứ không đủ nên không dám manh động?
“Ôi mẹ ơi, chỉ mới mấy tháng thôi, nhà bọn tớ đã có tuyết rơi!”
Cô gái ngồi ở vị trí trước Cảnh Nhu hai hàng kinh ngạc kêu một tiếng, bảo bạn đi cùng xem story của cô ấy.
“Chắc nhà cậu bị oan gì đó, ông trời cũng chướng mắt luôn rồi.” Bạn đi cùng cô ấy bình tĩnh nói một câu, xoay đầu lại tiếp tục đọc sách.
“Vậy chắc là nỗi oan thế kỷ rồi, nhà tớ mùa đông cũng không có tuyết rơi!”
Cảnh Nhu đang nghe thì bỗng nhiên má trái bị người ta dùng ngón tay chọc một cái, cô quay qua bên trái, không thấy ai, rồi lại quay qua bên phải vẫn không thấy ai. Tiếng cười đắc ý truyền đến từ phía sau, khóe môi Cảnh Nhu hơi cong lên, ngửa đầu nhìn ra phía sau. Hoắc Bắc Thần ở sau lưng cô, nhìn cô cười bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
“Về rồi à?”
“Ừm.”
Tiếng chuông vào tiết học vang lên, Cảnh Nhu giữ kỷ luật trong lớp nên không nói thêm gì, xua tay bảo Hoắc Bắc Thần ngồi bên cạnh cô. Cô học tiết tự học, Hoắc Bắc Thần ở bên cạnh ngủ. Cảnh Nhu đọc sách một lúc, rồi nhìn anh một lúc. Anh ngủ rất say, Cảnh Nhu còn định vẽ ria mèo lên mặt anh.
May mà thiên sứ lương thiện trong lòng cô đã ngăn cản ác ma tà ác.
Lúc gần tan tiết thứ tư, học sinh học tiết thứ năm lần lượt đến đây, Cảnh Nhu thu dọn đồ định đi, thì lại nhìn thấy hai người quen… Ba Đắc Nhĩ và Kinh Kinh Dương. Hai người nhìn thấy họ cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
“Sao hai người lại ở đây?” Ba Đắc Nhĩ bước đến, nhỏ tiếng hỏi.
“Tớ ở đây học tiết tự học.” Cảnh Nhu trả lời.
Kinh Kinh Dương nhìn cô, rồi nhìn Hoắc Bắc Thần đang ngủ say như chết ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Chuông tan học đã vang lên, giọng nói Cảnh Nhu lớn hơn: “Sao hai người lại ở đây?”
Ba Đắc Nhĩ nói: “Bọn tớ có môn học trong tiết này.”
Có nghĩa là Hoắc Bắc Thần cũng có tiết học ư?
Hoắc Bắc Thần bị tiếng chuông làm tỉnh dậy, ngồi dậy lau khóe miệng, anh vẫn chưa mở mắt ra: “Tan học rồi, chúng ta đi thôi?”
Cảnh Nhu, Ba Đắc Nhĩ và Kinh Kinh Dương: “…”
“Anh hai, nếu anh đã ở đây rồi thì ráng chịu uất ức ở lại một lúc đi, giáo sư này có điểm danh đấy.” Ba Đắc Nhĩ mỉm cười vỗ vai Hoắc Bắc Thần.
Hoắc Bắc Thần nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của mình thì hiểu ra tiết này có môn học của khoa họ. Anh lướt qua hai người, tầm mắt dừng trên gương mặt Kinh Kinh Dương một giây, sau đó chuyển lên mặt Cảnh Nhu: “Đi thôi?”
Cảnh Nhu bất đắc dĩ: “Sao anh không học tiết của mình? Là sinh viên thì phải đi học chứ, chúng ta không cần học bổng nhưng tốt xấu gì cũng phải đạt được điểm tiêu chuẩn.”
Hoắc Bắc Thần hoàn toàn không có hứng thú với việc hoàn thành nghĩa vụ của sinh viên nhưng Cảnh Nhu đã hứa là sẽ bên cạnh anh, anh cũng cố mà làm, anh xua tay đuổi bạn cùng phòng: “Đi chỗ khác ngồi, đừng làm phiền chúng tôi.”
Ba Đắc Nhĩ có mắt quan sát, anh ta kéo Kinh Kinh Dương đi, Kinh Kinh Dương hừ lạnh một tiếng đối với hành động của anh ta, Ba Đắc Nhĩ tận tình khuyên bảo: “Cậu xem điều kiện của cậu kìa, tìm bạn gái thế nào mà chả có, sao lại nhìn trúng vợ của người khác thế?”
Kinh Kinh Dương trừng mắt anh ta: “Ai là vợ ai còn chưa nói chắc được.”
Thôi đi, tên này tẩu hỏa nhập ma rồi.
Hoắc Bắc Thần đồng ý ở lại, anh vùi đầu ngủ tiếp. Đây là tiết học của hai lớp, rất nhanh sinh viên đã vào phòng học khá đông đủ. Giáo sư già bước vào, nhìn sinh viên ngồi ở dưới bằng đôi mắt sáng, ước lượng số người không đủ, ông ta bèn chậm rãi lấy danh sách ra bắt đầu điểm danh.
“Hách Bình.”
“Có.”
“Lưu Dương.”
“Có.”
“Hoắc Bắc Thần.”
Cảnh Nhu thấy điểm danh đến bạn trai, bèn dùng khuỷu tay gọi anh.
“Hoắc Bắc Thần?”
“Có...” Hoắc Bắc Thần uể oải.
Cả phòng học ồ lên, tất cả đều nhìn về phía phát ra giọng nói, đợi nhìn rõ thật sự là Hoắc Bắc Thần, tiếng ồ càng lớn hơn. Nói một cách không khoa trương thì giống như đã nhìn thấy khỉ đột quý hiếm.
Mặt Hoắc Bắc Thần đen lại, Cảnh Nhu muốn cười nhưng không dám cười.
Đây là tiết đầu tiên giáo sư già dạy họ, thấy tình hình như vậy thì cảm thấy kỳ lạ: “Sao, cậu ấy không phải Hoắc Bắc Thần à?”
“Phải ạ~~.” Hai lớp giống như hợp xướng, đồng nhất hô to.
Mặt Hoắc Bắc Thần càng đen hơn, Cảnh Nhu thật sự không chịu nổi nữa, úp mặt xuống bàn, vai không ngừng run lên.
Khó khăn lắm mới học xong hai tiết, Hoắc Bắc Thần không thể ngủ dưới sự giám sát của Cảnh Nhu. Anh cảm thấy bị hao tổn rất nhiều nguyên khí, nên kéo Cảnh Nhu ra khỏi trưởng đi ăn món ăn ngon, nói là muốn tẩm bổ. Hai người đến quán thịt dê, ăn uống no nê rồi trở về, tản bộ trong khuôn viên trường. Cảnh Nhu phải về ký túc xá, Hoắc Bắc Thần lại nói muốn đến thư viện. Cảnh Nhu tò mò nhìn anh, trong đôi mắt cười lộ ra vẻ thích thú. Hoắc Bắc Thần ôm vai cô, kéo vào lòng mình: “Đành chịu thôi, ai bảo anh có một người vợ trẻ tuổi có văn nghệ như vậy, không đọc sách nhiều một chút, lỡ như một ngày nào đó em lại tỏ tình mà anh nghe không hiểu, vậy chẳng phải lãng phí nỗi khổ tâm của em sao? Này, lần sau em tỏ tình dùng quyển sách nào thì giới thiệu trước một chút được không?”