Bạn trai cặn bã

Câu nói này của anh có quá nhiều điểm để phản bác lại, Cảnh Nhu cũng không biết bắt đầu phản bác lại từ đâu. Cô trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lại cười thầm. Anh muốn có tiếng nói chung với cô, ngày nào đó cô cũng chơi game anh thường chơi. Cho dù rất “gà” nhưng tốt xấu gì cũng biết được bình thường lúc anh chơi game sẽ gọi tên những thứ nào.
 
“Hôm nay đến Kim Tuệ ở đi, anh đọc sách xong rồi nên muốn thăm em.” Hoắc Bắc Thần nhỏ giọng bên tai cô, nói từng chữ một cách rất hàm súc.
 
Cả ngày, Hoắc Bắc Thần tìm cách dụ Cảnh Nhu đến nhà thuê ở, anh ăn một lần rồi cứ muốn ăn mãi, muốn ăn Cảnh Nhu từ chính diện, bên hông và đằng sau. Cảnh Nhu bị anh giày vò đến mức hơi sợ hãi, Hoắc Bắc Thần trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, thể lực kinh người, cô có chút…
 
Cảnh Nhu giả vờ không nghe thấy lời Hoắc Bắc Thần nói, hỏi anh: “Hôm nay anh về nhà có chuyện gì à?”
 
Hoắc Bắc Thần nhếch môi, anh không vui lắm về việc cô chuyển chủ đề khiến người ta vui sang chủ đề phiền lòng này nhưng anh vẫn trả lời cô: “Không có gì, chỉ là luật sư Vương nói trong tay cảnh sát có một tấm hình có thể xác định tội giết người của Dương Tĩnh Vũ. Mẹ anh tức đến mức suýt chút nữa là ngất đi…”
 
“Mẹ anh không sao chứ?” Cảnh Nhu vội hỏi.
 
“Không sao, bác sĩ đến khám, nói bà không bị gì cả, nghỉ ngơi một lúc là được.”
 
Lúc này, Cảnh Nhu mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Hoắc Bắc Thần bóp vai cô, tiếp tục nói: “Sau đó mẹ anh không để luật sư nhà anh quản chuyện này nữa, cậu anh nói mẹ anh đuổi cùng diệt tận, muốn tự mời luật sư, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.”
 
Cảnh Nhu không thèm quan tâm Dương Thụ có thái độ gì: “Nói như vậy… anh trai anh, Dương Tĩnh Vũ thật sự không ra ngoài được nữa?”
 
“Ừm, không còn hy vọng gì nữa.” Cho dù có lỗ hở anh cũng buộc phải lấp kín.
 
Dường như Cảnh Nhu đang suy nghĩ gì đó, cô gật đầu, không nói gì nữa.
 
Sự việc phát triển đến mức này, Cảnh Nhu cảm thấy cô đã không cần nhúng tay vào nữa. Dương Thụ vẫn chưa bị bắt nhưng tin chắc cảnh sát đã có phát hiện. Nếu họ tiếp tục điều tra, tin chắc có thể tìm thấy manh mối về ông ta. Điều Cảnh Nhu thấy tò mò là Đại Nhu, so với vẻ cấp bách trước đây, Đại Nhu dường như đột nhiên bình tĩnh lại, không chủ động hỏi thăm, cũng không nhắc thêm gì với cô, cứ như tất cả chuyện này đã không còn quan trọng đối với cô ấy.
 
Cảnh Nhu vẫn luôn nghi ngờ Đại Nhu gấp gáp xen vào chuyện này là có liên quan đến Hoắc Bắc Thần, nhưng bây giờ đột nhiên cô ấy lại bỏ mặc. Lẽ nào cô ấy cho rằng chuyện đã kết thúc, Dương Thụ có bị sa vào lưới hay không cũng không liên quan đến cô ấy nữa?
 
Cảnh Nhu nhớ ra Đại Nhu từng hứa đợi chuyện này kết thúc, cô ấy sẽ nói chuyện đã che giấu với cô…
 
“Vợ à?”
 
“Hửm?”
 
“Hay là chúng ta chia tay đi?”
 
Câu nói giống như bay từ trên trời xuống, khiến người vốn dĩ không tập trung như Cảnh Nhu giống như bị dội nước đá vào đầu, cả người lạnh run, dừng bước chân lại. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoắc Bắc Thần.
 
Lẽ nào lời tiên đoán của Đại Nhu cuối cùng cũng thành sự thật rồi sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi vẫn đang yên ổn mà, tại sao Hoắc Bắc Thần lại đột nhiên giống như kẻ tâm thần phân liệt, hay đây vốn dĩ chính là trò chơi của anh, có thể dừng lại giữa chừng vào bất kỳ lúc nào?
 
“Này này này, em đang nghĩ gì nghiêm túc vậy? Dừng lại, dừng lại hết cho anh!” Hoắc Bắc Thần lớn tiếng gào lên, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của Cảnh Nhu.
 
Ánh mắt Cảnh Nhu lộ ra vẻ nghi ngờ.
 
Hoắc Bắc Thần tức đến mức đau đầu, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ cô gái này lại suy nghĩ nghiêm túc đến vậy? Có phải cô vẫn muốn quậy phá đòi chia tay với anh không? Gần đây anh lại chọc giận cô chỗ nào rồi sao? Ngoài trên giường hơi hung dữ ra, để cô khóc nhiều hơn một chút thì cũng đâu còn gì nữa đâu!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui