Bạn trai cặn bã

“Không phải anh muốn chia tay với em sao?” Là anh tự nói vậy mà, nhưng sao trông sắc mặt anh giống như cô “thất tín bội nghĩa” thế?
 
Lúc họ đang giao tiếp có chỗ nào nhầm lẫn rồi sao? Nhưng bây giờ đang nói chuyện trực tiếp, trừ phi vừa rồi cô bị lãng tai rồi.
 
“Anh hỏi em có muốn giả vờ chia tay không!” Đây là trò đùa đáng lo! Hoắc Bắc Thần véo má cô.
 
“Giả vờ chia tay?” Cảnh Nhu cảm thấy khó hiểu.
 
“Đúng vậy, nghe rõ đây, là giả, vờ, chia, tay!”
 
“Tại sao đang yên ổn lại giả vờ chia tay?” Cảnh Nhu hỏi.
 
“Anh nghĩ cho em đấy!” Hoắc Bắc Thần không nhịn được véo má cô thêm một cái: “Đợi mấy ngày nữa chuyện của Dương Tĩnh Vũ bị lộ ra ngoài, có lẽ nhà anh sẽ trở nên hot, người cảm thấy chướng mắt trong mấy chuyện làm ăn sẽ thừa cơ hãm hại. Có lẽ cảnh sát cũng sẽ dây dưa không buông, đặc biệt là bọn phóng viên chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. Đến lúc đó e là ngay cả anh cũng sẽ bị họ lôi ra gây rối, anh sợ em không vui vì bị liên lụy, nên muốn hỏi ý em thôi… Bỏ đi bỏ đi, xem như anh chưa hỏi.”
 
Mẹ nó, loạn trong giặc ngoài, không ngờ tên này đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, bên ngoài còn có Kinh Kinh Dương ngắm vào, anh sợ buông tay một chút thôi thì vợ sẽ không còn nữa.
 
Hóa ra là như vậy, Cảnh Nhu gật đầu, cô qua loa nói một câu: “Giả vờ chia tay làm gì, muốn chia tay thì chia tay thật đi.”
 
Cô đang trả thù lại sự sợ hãi vừa rồi anh gây ra cho cô.
 
“Không chia tay!”
 
“Chia tay đi.”
 
“Không chia tay!”
 
“Chia tay đi.”
 
Hoắc Bắc Thần kéo cô, cắn một cái thật mạnh lên môi cô: “Còn nói nữa sẽ cắn chết em.”
 
Cảnh Nhu không kịp đề phòng, bị anh cắn như vậy ở trên đường lớn đông người qua lại, gương mặt lập tức đỏ lên. May mà không ai nhìn thấy, cô vỗ mạnh lên cánh tay anh: “Nơi đông người, phát bệnh cái gì đấy.”
 
Hoắc Bắc Thần hừ hai tiếng, động đậy đôi vai bị cô đánh như gãi ngứa, kéo cô tiếp tục bước về phía trước.
 
Cảnh Nhu bị anh kéo, cô nhìn chăm chăm gáy của anh một lúc: “Này, Hoắc Bắc Thần.”
 
“Gì thế?”
 
“Anh nói nếu chúng ta chia tay thật thì sẽ vì nguyên nhân gì?”
 
“Nằm mơ đi!” Hoắc Bắc Thần nói một cách không vui.
 
Vốn dĩ đã là cái gai nghiêm túc trong lòng, bị một câu nói vô cùng trôi chảy của Hoắc Bắc Thần kéo ra ngoài. Cảnh Nhu bật cười khanh khách, một lúc sau, cô lại lắc cánh tay anh: “Hoắc Bắc Thần?”
 
“Hửm?”
 
“Tại sao anh thích em?”
 
Hoắc Bắc Thần không quay đầu, hỏi ngược lại cô: “Tại sao em thích anh?”
 
“Em hỏi anh trước mà.”
 
“Em nói trước đi.”
 
“Em không nói.”
 
Hoắc Bắc Thần quay đầu nhìn cô một cái, Cảnh Nhu như cười như không nhìn lại anh. Hoắc Bắc Thần hắng giọng: “Bọn con gái tụi em thật lắm trò, thích thì thích thôi, còn có lý do gì nữa?” Anh dừng một lúc: “… Chính là lúc nhìn em, tim đập nhanh hơn một chút.”
 
“Vậy, sau này nếu tim anh không đập nhanh nữa thì sao?”
 
“Vậy chẳng phải anh đã chết rồi sao?” Hoắc Bắc Thần trừng mắt cô: “Còn em, sao lại thích anh?”
 
Cảnh Nhu hiểu ra câu nói trước đó của anh, Hoắc Bắc Thần lại hỏi cô: “Hỏi em đấy, đừng giả vờ với anh, nói mau.” Ban đầu cô không thích anh, sau đó sao lại bị anh làm cho mê mệt thế nhỉ?
 
Cảnh Nhu nghiêng đầu, nói: “Thì cảm thấy anh hơi ngốc, nên thích thôi.” Lúc đó cô đã ghét bỏ như thế rồi, anh còn ngốc lên ngốc xuống một lòng một dạ đối xử tốt với cô, không phải ngốc thì là gì?
 
Hoắc Bắc Thần xoay đầu nhìn cô với gương mặt không chút biểu cảm, thầm nghĩ ưu điểm của ông đây có tới hàng ngàn hàng vạn thứ, ít nhất cũng có hai chữ “đẹp trai”. Cô sinh ra với đôi mắt đẹp đến thế để làm gì, để nhìn thấy anh “ngốc” sao?
 
Cảnh Nhu cười “hơ hơ” với anh nhưng Hoắc Bắc Thần không muốn cười lại, anh kéo Cảnh Nhu vào sân vận động đen kịt ở bên cạnh.
 
Anh muốn cắn chết cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui