Đường Quân từ hành lang bên ngoài bước vào, mặc áo mưa có mũ, mang ủng đi mưa, trong tay còn cầm ô. Cho dù đã trang bị như vậy, đầu của anh ấy cũng giống như mới gội, trên mặt là một lớp nước, mái tóc cũng đang nhỏ nước.
“Người tốt à, cậu còn quần áo ở đây không, nếu có thì đem ra đổi với tôi đi!”
“Cậu không mặc áo mưa à?” Hách Hòa Bình vừa phản bác lại vừa đi tìm áo sơ mi tuần trước anh ấy vứt ở đây.
“Mưa lớn như vậy, mặc áo mưa thì có tác dụng gì chứ! Chiếc ô của tôi che ở trên đầu còn bị thấm nước đây này! Mẹ nó, cứ vào thời tiết xấu như vậy lại có nhiều vụ án!” Khoảng thời gian này, nhóm Đường Quân bận đến mức đầu tắt mặt tối, hai cô gái mất tích vẫn chưa được tìm thấy, phía Nam và phía Bắc thành phố của khu trực thuộc lần lượt xảy ra vụ án học sinh tiểu học mất tích. Tuy đã tìm thêm chi viện, nhưng Đường Quân và thuộc hạ của mình vẫn làm việc suốt ngày đêm. Cuối cùng phát hiện vụ án ở phía Nam thành phố là đứa trẻ nghịch ngợm ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn ngắm bầu trời, cảm thấy mỗi ngày mình ăn uống no nê vẫn đau khổ muốn chết. Cậu bé tự bỏ nhà ra đi, nhận một thanh niên lưu manh làm “anh hai” và ở nhà cậu ta mấy ngày, ngày nào cũng trộm tiền của bố mẹ đưa cho “anh hai” lên mạng.
Nhưng tình hình bên còn lại thì hoàn toàn khác biệt. Cậu bé mất tích bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không có khả năng bỏ nhà ra đi, nhưng thời tiết quá tệ, mọi người chỉ biết cắm mặt đi đường, ô che tầm mắt, người mở cửa hàng cũng chỉ biết quét nước, tầm nhìn trong màn mưa cũng bị thu hẹp lại. Điều này rõ ràng đã tăng thêm khó khăn cho việc điều tra, bọn người Đường Quân thậm chí còn chẳng biết sau khi cậu bé rời khỏi trường học thì đã đi đâu. Sau đó Đường Quân điều tra hoàn cảnh gia đình của cậu bé. Bố mẹ cậu ấy đã ly hôn từ lâu, cậu ấy theo bố. Năm nay bố lại ở cùng đối tượng khác, vẫn chưa kết hôn, theo lời cô của cậu bé nói, đối tượng mới của anh trai đối với cháu trai không tệ, nhưng cũng không tốt, chính là kiểu tạm ổn.
Chỉ là nghe nói hình như cô ta đã mang thai, sau đó lúc Đường Quân hỏi đối tượng mới của bố cậu bé, phát hiện ánh mắt cô ta luôn do dự, lời nói cũng hơi khô khan, hình như rất lo lắng. Cuối cùng bọn người Đường Quân đã điều tra một vòng, gắn mác nghi phạm lên người đối tượng mới này. Sau đó đối tượng mới đã lỡ miệng nói một câu, Đường Quân nhân cơ hội bức cung nghiêm ngặt, đối tượng mới bị dọa sợ khai ra tất cả.
Cô ta vốn dĩ muốn gả cho người đàn ông này, người đàn ông này lại không muốn kết hôn. Cô ta nghĩ rằng mình mang thai đứa con của người đàn ông, đợi đến lúc con trai lớn của ông ta biến mất, ông ta tự nhiên sẽ muốn rước cô ta vào nhà nối dõi tông đường. Vì vậy cô ta đến trường học đón cậu bé, lừa dẫn cậu ấy đi ăn đồ ăn ngon, sau đó dẫn đến nơi hẻo lánh rồi giết cậu ấy.
Đường Quân vừa mới áp giải người phụ nữ đó đi xác nhận hiện trường, đội mưa lớn tìm đứa trẻ đáng thương đã sớm ngừng thở từ trong đống rác hôi thối. Lúc đó anh ấy hận không thể nổ một phát súng xử lý người phụ nữ đó.
Vừa trở về, Đường Quân còn chẳng thể ngồi vào phòng làm việc của mình, anh ấy vòng qua chỗ cảnh sát hình sự, mượn quần áo chỉ là thứ yếu, chủ yếu là muốn hỏi tình hình của Châu Nhụy và một cô gái mất tích khác: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, Dương Tĩnh Vũ đã khai chưa?”
Hách Hòa Bình đưa quần áo cho anh ấy: “Chưa.”
“Khai cái quái gì, tên rác rưởi chết tiệt đó.” Lữ Huy hừ một tiếng.
Đường Quân thấy xung quanh tạm thời không có đồng nghiệp nữ, lập tức thay đồ: “Vậy thi thể được đào lên sau đó thì sao, có manh mối chưa?”
“Không có, vân tay hay tóc gì đó đều không có, trong mạng nội bộ cũng không tìm thấy người mất tích ăn khớp.”
“Nghe nói là chuyện của bảy tám năm trước rồi, lúc đó cả nước vẫn chưa có internet, quản lý hồ sơ cũng không hợp quy tắc… Cậu đem đến đây cho tôi xem thử.”
Đường Quân đưa tay ra, Lữ Huy rút ra một cái cặp kẹp tài liệu màu xanh trên bàn làm việc của mình, hai tay chắp lại đưa cho Đường Quân: “Ông chủ Đường, phát huy hỏa nhãn kim tinh của cậu đi, vừa nhìn thì đã nhìn thấu yêu ma quỷ quái bên trong!”
“Sao cậu lại xem tôi thành khỉ thế, đồ ranh con.” Đường Quân cười, mắng một câu rồi nhận lấy cặp tài liệu kia.
Lương Tĩnh Huyên trở về, lập tức lẻn vào nhà vệ sinh nữ, lấy ra máy sấy tóc cô ấy lén lút đem vào cục cảnh sát, cắm điện thổi “vù vù” tóc và quần áo của mình. Thời tiết như vậy, không có máy sấy tóc thật sự không thể ra ngoài. Sau khi cô ấy làm khô cơ thể xong thì nhét máy sấy vào trong túi, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trở về phòng làm việc, bỗng nhiên có một người ngồi trước bàn làm việc của cô ấy, tấm lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, nhưng đầu cúi xuống, giống như đang nghĩ chuyện gì đó. Lương Tĩnh Huyên nhìn chăm chú, là cậu bé trước đây đến báo án - Lưu Dương. Nhớ đến khoảng thời gian này họ cũng bận việc khác, không có thời gian đi điều tra mẹ của Lưu Dương, hơn nữa ông chủ nói vụ án này có chút kỳ quặc.
“Bạn học Lưu Dương.” Lương Tĩnh Huyên gọi một tiếng vô cùng thân thiết: “Em qua đây có chuyện gì sao?”
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra tiếng nói, ánh mắt Lương Tĩnh Huyên chợt thay đổi. Đôi mắt của cậu bé này đỏ rực, lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra được năm dấu tay trên má phải, cậu ấy đã bị ai đánh sao?
“Chị cảnh sát, chào chị, em đến… là muốn huỷ bỏ việc báo án mẹ em mất tích.” Lưu Dương đứng dậy, nói rõ nguyên nhân đến đây bằng giọng khàn khàn.
Lương Tĩnh Huyên kêu cậu ấy ngồi xuống và rót ly nước nóng cho cậu ấy: “Tại sao, mẹ em đã trở về rồi à?”
Lưu Dương lắc đầu, cậu ấy cúi đầu xuống một cách ủ rũ, nói bằng giọng khàn khàn: “Bà ấy vẫn chưa về, em không muốn tìm nữa.”
“Tại sao? Không phải em muốn gặp mẹ em sao?”
Bàn tay Lưu Dương đặt trên đầu gối nắm thành nắm đấm, hồi lâu sau, cậu ấy nói: “… Em không muốn nữa, nếu bà ấy đã không muốn gặp em, em cũng không tìm bà ấy nữa.”
Suy cho cùng Lưu Dương chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ thật thà, Lương Tĩnh Huyên có thể nghe ra được nỗi khổ không nói nên lời của cậu ấy. Cô ấy nhìn chăm chăm gò má đang sưng đỏ của Lưu Dương, cẩn thận nói: “Lưu Dương, nếu em có nỗi khổ gì, có thể nói với chị, có lẽ chị có thể nghĩ cách giúp em.”
Cơ thể Lưu Dương run lên, cậu ấy vội nói: “Em không có, em không có nỗi khổ gì cả! Em chỉ không muốn tìm bà ấy nữa! Chị ơi, chị giúp em hủy bỏ là được rồi, cảm ơn chị, em đi đây.” Lưu Dương nói rồi đứng dậy định đi, Lương Tĩnh Huyên vội kéo cậu ấy lại: “Đợi đã, Lưu Dương, được được được, chị biết rồi, nhưng hủy bỏ vụ án là chuyện lớn, chị phải xin chỉ thị của đội trưởng bọn chị. Em ngồi ở đây một lúc, chị gọi đội trưởng bọn chị đến, em nói rõ tình hình với anh ấy, được không?”
Lưu Dương do dự liếc nhìn Lương Tĩnh Huyên hai cái, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lương Tĩnh Huyên nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy đội trưởng nhà mình đâu, lấy điện thoại bàn gọi điện thoại cho Đường Quân một cách thành thạo. Chẳng mấy chốc, Đường Quân đã trở về, Lương Tĩnh Huyên vẫy tay với anh ấy, trong chớp mắt, anh Nghê của đội cảnh sát hình sự và Lữ Huy theo sau bước vào. Lương Tĩnh Huyên thầm nghĩ chắc họ đến nghiên cứu vụ án lớn đó nên cũng không để ý lắm, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt với Đường Quân, bảo anh ấy đến xem gương mặt của Lưu Dương.