Đường Quân nhận được ám thị, dừng hai giây trên gương mặt Lưu Dương, sau đó anh ấy bước đến trước mặt Lưu Dương, mỉm cười nói: “Bạn học Lưu Dương, tình hình của em, Tiểu Lương đã nói với anh rồi. Là thế này, bọn anh đã điều tra vụ án của mẹ em, phát hiện bên trong có một vài điều kỳ lạ. Có thể mẹ em không phải cố ý không liên hệ với bọn em, mà có khi là có một vài nỗi khổ.”
“Nỗi khổ gì?” Lưu Dương lập tức truy vấn.
Đường Quân nhìn Nghê Huân, xoay đầu nói với Lưu Dương: “Tình hình bên trong khá phức tạp, tuổi của em còn quá nhỏ, có vài câu nói bọn anh không thể nói trước mặt em được. Anh phải tìm bố em để nói chuyện, nếu em thật sự muốn nghe, buộc phải có ông ta ở đây… Bây giờ bố em đang ở đâu? Ở nhà sao?”
“Ở… Nhưng muốn nói gì, bọn anh trực tiếp nói với em đi! Em sắp mười sáu tuổi rồi, có thể tự làm chủ rồi!” Lưu Dương nói.
“Mười sáu tuổi, ở đất nước chúng ta vẫn coi như vị thành niên, vẫn chưa thể làm chủ được.” Lữ Huy nói.
Lữ Huy an ủi vỗ vai Lưu Dương: “Thực ra bọn anh tra ra được có lẽ mẹ em không phải vì chạy theo người khác mới mất tích, mà có nguyên nhân khác ở trong.”
Mắt Lưu Dương sáng lên: “Ý anh là mẹ em không ngoại tình?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện, Lưu Dương lại vui đến mức sắp nhảy lên. Mẹ cậu ấy không ngoại tình, bà ấy không có lỗi với bố cậu ấy. Có lẽ người bố biết sự thật này thì sẽ không ngăn cản cậu ấy tìm mẹ, nút thắt nhiều năm trong lòng cậu ấy cũng có thể tháo gỡ rồi.
“Bố em ở nhà, em dẫn các anh đến nhà em!” Lưu Dương thay đổi vẻ ủ rũ cúi đầu vừa rồi, giống như đã sống lại một cách tràn đầy nhiệt huyết.
“Được, vậy đừng chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta đi.”
Lương Tĩnh Huyên vội đi lấy quyển sổ ghi chép của mình, Đường Quân đến trước bàn làm việc của mình, cong lưng tìm một món đồ ở trong ngăn kéo cài ngang hông. Lương Tĩnh Huyên sững sờ, đó là súng mà?!
Đội trưởng Đường Quân ra ngoài không thích đem theo súng, anh ấy sợ nhất là viết báo cáo, nếu không đến mức bất đắc dĩ, anh ấy tuyệt đối sẽ không đem theo súng. Hôm nay chẳng phải nói chỉ đến thăm hỏi gia đình người mất tích để dò la tình hình sao? Tại sao đội trưởng lại đem theo súng?
“Tiểu Lương, trời mưa lớn thế này, cô đừng đi, chờ ở phòng làm việc đi, để tiếp đãi mọi người.” Đường Quân dặn dò một tiếng lúc đi ngang qua Lương Tĩnh Huyên.
Lương Tĩnh Huyên đồng ý, đột nhiên cảm thấy bất an.
Đường Quân, Nghê Huân và Lữ Huy dẫn Lưu Dương đi, Lương Tĩnh Huyên chạy đến trước cửa sổ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mấy người xông ra từ trong cơn mưa lớn, chui vào trong hai chiếc xe cảnh sát, xông ra màn mưa, ra khỏi cục cảnh sát.
Một tia chớp mạnh mẽ xẹt qua bầu trời, sau đó, tiếng sấm nặng nề chợt vang lên.
Lương Tĩnh Huyên bị dọa sợ đến mức lùi về sau một bước.
Trận mưa lớn trăm năm mới có một lần khiến giao thông bình thường đông đúc ở Tây Kinh trở nên thông thoáng, chủ yếu là người đi đường càng lúc càng ít. Xe cảnh sát không lãng phí thời gian đi đường, lái đến phía sau cửa Tây của Đại học Tây Kinh. Nhà thuê của Lưu gia ở phía sau chỗ bán hàng, ở trong một khu dân cư rất bình thường. Đường Quân dẫn các chú cảnh sát lên lầu ba, móc chìa khóa ra cúi đầu mở cửa. Đường Quân vứt áo mưa xuống hành lang, nhìn bọn người Nghê Huân. Mọi người đều nhìn vào mắt anh ấy, gật đầu rồi sờ súng bên hông.
Lưu Dương mở cửa ra, nghiêng người mời các chú cảnh sát vào nhà. Bọn người Đường Quân hoàn toàn không khách sáo, giày cũng không thay mà nối đuôi nhau xông vào nhà. Lưu Dương có chút ngẩn người, cậu ấy vội vào theo.
Nhà của Lưu gia có ba phòng, một phòng khách và một nhà vệ sinh, không có lầu, liếc qua là thấy ngay. Trong phòng khách không có người, một điếu thuốc gác trên gạt tàn của bàn nhỏ uống trà. Không biết chủ nhân đã đi đâu, mấy người họ phân công, một người một phòng nhanh chóng xem một lượt, tất cả đều trống không. Đột nhiên trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng bơm nước, ánh mắt bọn người Đường Quân chợt thay đổi, toàn bộ đều chặn ở trước cửa nhà vệ sinh.
“Chú cảnh sát…” Lưu Dương cảm thấy không đúng, cậu ấy muốn kêu người, Lữ Huy kéo cậu ấy sang một bên, làm động tác im lặng.
Lưu Dương trừng to mắt, tim cậu ấy chợt đập rất nhanh.
Cửa nhà vệ sinh “lách cách” một tiếng bị mở ra, Đường Quân để tay lên hông, móc súng ngắn ra.