Một ông cụ lưng còng, tóc bạc từ trong nhà vệ sinh bước ra. Ông ấy ngẩng đầu, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nhà vệ sinh thì ngẩn người.
Các chú cảnh sát chờ ở bên ngoài cũng sững sờ.
Lưu Dương hét to một tiếng: “Ông nội, ông lại lén hút thuốc nữa rồi!”
Ông nội Lưu Dương vịn cửa, đôi mắt vẫn đang trừng to nhìn vào Đường Quân, trả lời theo vô thức: “Ông không có, ông chỉ ngửi thôi!”
Đường Quân thu tay lại, hiểu ra đây là ông nội của Lưu Dương: “Ông ơi, con trai Lưu Kiến Bằng của ông đâu? Ông ta đi đâu rồi?”
“Nó…”
“Ông nội!” Lưu Dương giãy khỏi Lữ Huy: “Không được nói!”
Lưu Dương chạy đến trước mặt ông nội, nhìn bọn người Đường Quân bằng ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ: “Các anh muốn làm gì?”
Đường Quân và Nghê Huân liếc mắt nhìn nhau: “Lưu Dương, bọn anh là cảnh sát, không phải người xấu, chỉ muốn tìm bố em hỏi chút chuyện.”
“Anh còn nói nhảm với em, vừa rồi các anh sắp rút súng rồi!” Lưu Dương cảm thấy mình đã bị lừa.
“Dương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người này là ai?” Trong đôi mắt đục ngầu của ông nội Lưu Dương có chút hoảng sợ, ông ấy là dân lành cả đời, chưa từng thấy cục diện như vậy.
Lưu Dương dìu ông nội ngồi xuống ghế sô pha, thuận tiện dập tắt thuốc vào trong gạt tàn: “Không sao, ông nội, họ không phải người xấu, hơn nữa sẽ đi ngay thôi.”
Lữ Huy hỏi: “Lưu Dương, bố em đâu?”
Lưu Dương nói bằng giọng lạnh lùng: “Em biết cũng không nói với anh đâu!”
Đường Quân nói: “Lưu Dương, bọn anh tìm bố em để tìm hiểu tình hình…”
“Ai tìm hiểu tình hình lại dẫn nhiều cảnh sát như vậy, còn mang theo súng nữa! Các anh nói xem, rốt cuộc bố em thế nào rồi?” Lưu Dương cắt ngang lời Đường Quân nói.
Nghê Huân nói: “Em đi vào phòng đi, bọn anh nói chuyện với ông nội em một chút.”
“Không được! Em cũng muốn nghe! Bọn anh từng nói lúc người lớn có mặt, em có thể nghe mà! Bây giờ ông nội em ở đây, bọn anh muốn nói gì thì nói với em ở trước mặt ông em đi!” Lưu Dương trừng to mắt, cậu ấy nói.
Ông nội Lưu Dương vừa nghe nói họ là cảnh sát, trong lòng rất lo lắng, đang yên đang lành sao có thể có cảnh sát đến nhà chứ? Chắc chắn là bố đứa bé xảy ra chuyện gì rồi.
Ông nội Lưu Dương cả đời thật thà yên phận, chưa từng tiếp xúc với cảnh sát. Lúc này, tay ông ấy run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Đồng chí cảnh sát, các cậu tìm bố Lưu Dương là có chuyện gì thế?"
“Ông, ông nói chúng tôi biết trước đã, con trai ông đi đâu rồi?” Đường Quân hỏi.
“Nó…”
“Ông nội, không thể nói!” Lưu Dương ngăn cản lần nữa: “Trừ phi các anh nói ra mục đích trước!”
Ông nội Lưu Dương lại không dám che giấu cảnh sát, ông ấy bảo Lưu Dương đi vào phòng, ông ấy nói: “Nó đi làm rồi, nó vốn dĩ ở nhà nghỉ ngơi, đột nhiên ông chủ của nó gọi một cuộc điện thoại cho nó. Hình như có chuyện gấp gì đó, lại kêu nó đi chở hàng rồi.”
“Ông ta làm việc ở đâu?”
“Cái này… Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc con trai tôi đã phạm tội gì? Nó không đụng chết người chứ?” Chơi dao có ngày đứt tay. Điều bố Lưu Dương vẫn luôn sợ nhất chính là Lưu Kiến Cường gặp tai nạn giao thông trên đường chở hàng.
Nghê Huân liếc Đường Quân một cái, rồi lại nhìn Lưu Dương. Cậu bé này cho dù bị bố tát một cái nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ tin tưởng và bảo vệ dành cho ông ta.
Anh ấy không hề muốn vạch trần hành vi phạm tội của nghi phạm trước mặt những người thân không biết chuyện. Nhưng việc phá hoại này cũng là công việc của anh ấy.
Nghê Huân bảo Lữ Huy lấy ra vài bức hình, từ trong đó chọn ra hai tấm đưa đến trước mặt hai người: “Ông cụ Lưu, Lưu Dương, hai người nhận ra bộ đồ này không?”
Lưu Dương giật lấy bức hình, tỉ mỉ đối chiếu hai bức hình, cậu ấy kinh ngạc ngẩng đầu: “Đây không phải áo của mẹ em sao? Anh tìm thấy ở đâu vậy?”
Đường Quân hỏi: “Em chắc chắn là áo của mẹ em à?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi!” Hai tay Lưu Dương cầm hai bức hình, đưa trước mặt mọi người. Tay trái cậu ấy cầm một tấm hình chỉnh thể chụp chiếc đầm đỏ, tấm bên tay phải là hình phóng to một bộ phận. Trên nền màu đỏ, có một con quái vật răng sắc nhọn được vẽ bằng bút nước xanh. “Các anh xem, quần áo mới mẹ em mua hôm đó chính là chiếc đầm này, lúc đó em nghịch ngợm phá phách, lén lút vẽ con quái vật này lên góc đầm của mẹ. Lúc mẹ em thử chiếc đầm này đã phát hiện, tức đến mức mắng em rất nhiều, bố em bảo vệ em, nên cãi nhau với mẹ. Sau đó hai người cãi nhau xong thì chuyển giọng, những chuyện này trước đây em đã nói với các anh rồi đấy. Mẹ em chính là… Em… Đều là lỗi của em!”
Lưu Dương nói xong thì hốc mắt đỏ lên, tuy lúc đó cậu ấy còn nhỏ, đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất chuyện này là cậu ấy nhớ rõ, giống như vừa xảy ra vào hôm qua. Bởi vì nếu không có con quái vật mà cậu ấy vẽ, bố mẹ cậu ấy cũng sẽ không cãi nhau. Bố sẽ không nghi ngờ mẹ có người khác ở bên ngoài, mẹ cũng sẽ không rời đi.
Mấy năm nay, suy nghĩ này vẫn luôn đè nén trong lòng Lưu Dương, khiến cậu ấy thường xuyên bị khó thở.
Đường Quân đã từng xem bản ghi chép của Lưu Dương, mới xác định thi thể nữ vô danh đó là mẹ của Lưu Dương. Bởi vì sự mất tích của mẹ Lưu Dương có một vài chỗ kỳ quặc, nên Đường Quân không ghi bà ấy vào hệ thống người mất tích. Vốn dĩ định hoàn thành xong việc trong tay mới nói chuyện với cảnh sát hình sự, không ngờ manh mối lại đột ngột xuất hiện trong vụ án lớn liên hoàn này.
Nhưng Lưu Kiến Cường và Dương Tĩnh Vũ lại có quan hệ như thế nào? Một người là con nhà giàu cao cao tại thượng, một người là người dân bình thường. Chắc hai người này không hề có liên quan với nhau, rốt cuộc vì sao lại liên hệ với nhau? Hay là họ vốn dĩ không có liên hệ? Chỉ là một sự trùng hợp mà thôi?
Nhưng thân là cảnh sát, từ trước đến nay, Đường Quân đều không tin vào sự trùng hợp.
“Các anh tìm thấy chiếc đầm này ở đâu? Vậy mẹ em đâu? Mẹ em ở đâu?”