“Cô nói cái gì, nơi vứt xác sao? Bác trai Hoắc thật sự đã chết sao?”
Đại Nhu thấy mình đã lỡ miệng, cô ấy cắn răng.
“Này, cô nói với tôi một câu chính xác đi, bác trai Hoắc thật sự đã chết sao?” Cảnh Nhu truy vấn sát sao.
Đại Nhu nhắm mắt làm ngơ, nói với Dương Mai: “Bác gái, có thể cho con một căn phòng…”
Điện thoại Cảnh Nhu đột nhiên vang lên, Đại Nhu cầm lên xem thử, là Lữ Huy, cô ấy vội bắt máy: “Anh Lữ, thế nào rồi?”
“Nơi em bảo anh điều tra không có ống kính, nhưng camera trên đường gần đó anh đã tra ra được một chút. Có hai chiếc ô tô và một chiếc mô tô rất đáng nghi, còn hai chiếc ô tô khác anh đã gọi điện thoại hỏi chủ nhân rồi, tạm thời chưa phát hiện chỗ khả nghi. Người đàn ông lái xe mô tô màu đen đó hình như chở một người ở phía sau, đều được che bởi áo mưa, nhưng thời gian và phương hướng đều ăn khớp với nhau. Người đàn ông lái xe mô tô lái thẳng về phía đường Trung Vũ. Để anh gửi em xem thử.”
Đại Nhu cúp máy, rất nhanh đã nhận được một đoạn video ngắn. Dưới ống kính mờ mịt, một người đàn ông mặc áo mưa màu sẫm lái xe mô tô có thể thấy ở mọi nơi trên phố đi ngang qua đèn giao thông. Đằng sau ông ta phồng lên một khối lớn, trên lưng không có đầu, nhưng phía dưới lờ mờ có thể thấy một chiếc quần Tây và giày da. Đại Nhu nhấn tạm dừng, đưa cho Hoắc Bắc Thần xem. Hoắc Bắc Thần nhìn kĩ bằng ánh mắt nghiêm túc: “Giống bố anh, đôi giày đó là quà anh tặng cho ông ấy nhân ngày của bố.”
“Cái gì?” Dương Mai cướp lấy điện thoại, bà ấy trừng to mắt nhìn chăm chăm màn hình: “Là Quân Ung, đồ ông ấy mặc hôm nay chính là thế này! Tiểu Nhu, đây là video của ai gửi đến thế?”
“Bác gái, là anh Lữ, một cảnh sát hình sự của cục cảnh sát Vương Thành mà con quen biết, Lữ Huy gửi đến đấy. Vừa rồi con nhờ anh ấy điều tra giúp nhân vật đáng nghi lúc bác trai Hoắc mất tích.” Đại Nhu nói.
Sao con bé lại quen biết cảnh sát? Dương Mai lóe lên vẻ nghi ngờ, không chỉ con bé, mà con trai mình cũng kỳ lạ, tại sao lại phái người đi theo bố nó?
“Không được báo cảnh sát! Nghe thấy chưa, báo cảnh sát thì Hoắc Quân Ung chỉ có con đường chết!” Vẻ mặt Dương Thụ trở nên hung dữ.
“Bác gái, không thể tin lời của ông ta được, chúng ta nên tin vào năng lực của cảnh sát thì hơn.” Đại Nhu nói một cách nghiêm túc.
Dương Mai không nói gì, bà ấy đang suy nghĩ.
“Mẹ, thỏa hiệp với ông ta chi bằng bức cung sẽ nhanh hơn. Người cậu này của con là người thế nào chứ, da mỏng thịt non. Có lẽ bẻ gãy hai ngón tay của ông ta, một ngón thôi thì ông ta sẽ khai ra ngay.” Hoắc Bắc Thần nói.
“Các người động một cọng lông của tôi thì Hoắc Quân Ung phải chết!” Dương Thụ đưa tay cầm bình hoa trên bàn: “Ai dám động vào tôi, đừng trách tôi thủ hạ vô tình.”
Đại Nhu không quan tâm loại người phát tởm này, cô chỉ nhìn chăm chăm Dương Mai.
Dương Mai càng quyết định sách lược thì càng mạnh mẽ cứng rắn, bà ấy chỉ im lặng một lúc, bèn gật đầu: “Tiểu Nhu, con nói chuyện này với cảnh sát Lữ, nhờ cậu ấy tiếp tục điều tra hành tung của họ. Bắc Thần, liên lạc với bác Lạc, bảo ông ấy giúp đỡ nhanh chóng lập án. Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải nắm bắt thật tốt, nhưng Bắc Thần, đầu tiên con trói tên súc vật này lại đã, mẹ phải thẩm vấn nó kĩ càng!”
Hoắc Bắc Thần không đợi Dương Mai nói xong thì đã bước nhanh về phía trước, Đại Nhu từ phía khác vòng qua đó. Dương Thụ cầm bình hoa che trái che phải một cách hoảng loạn, miệng cứ kêu gào, còn học cách tìm người yếu để ra tay trước, cầm bình hoa đập lên người Đại Nhu. Đại Nhu đẩy ra một cách mất kiên nhẫn, một tay trói tay của ông ta ra phía trước. Dương Thụ đau đến mức kêu “ôi a”, Hoắc Bắc Thần bước lên vặn ngược tay còn lại của Dương Thụ, gộp lại trói sau lưng ông ta. Dương Mai đi tìm một sợi dây bằng nhựa, Hoắc Bắc Thần đẩy Dương Thụ lên ghế, cột bốn chân lại.
Đại Nhu gọi điện thoại cho Lữ Huy, hỏi anh ấy: “Anh Lữ, có camera nào rõ hơn một chút, có thể nhìn thấy tướng mạo của chủ xe mô tô không?”
“Ông ta đeo khẩu trang và còn mặc áo mưa, trời lại mưa lớn như vậy, không dễ nhận ra!” Lữ Huy nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, em nói ai bị nghi là đã mất tích?”
“Anh Lữ, anh cảm thấy ông ta có giống Lưu Kiến Cường không?”
“Ai, Lưu Kiến Cường mất tích rồi à?”
“Không phải, là người lái xe mô tô đó.”
Dương Thụ bị trói trên ghế, vẫn không ngừng giãy giụa, nghe vậy thì chợt ngẩng đầu dậy, liếc Cảnh Nhu một cách không thể tưởng tượng nổi. Mẹ nó, cô là yêu nữ chăng?
“Lưu Kiến Cường à? Lưu Kiến Cường là ai?” Dương Mai sững sờ, sao ngay cả người bắt cóc chồng bà ấy mà Tiểu Nhu cũng khoanh vùng được nghi phạm thế?
“Một tội phạm bị truy nã.” Hoắc Bắc Thần chau mày, anh nhìn về phía Cảnh Nhu một cách nặng nề. Người này tuyệt đối không phải Cảnh Nhu của anh, ít nhất, không phải Cảnh Nhu của hiện tại.
Lữ Huy kinh ngạc ở đầu dây bên kia: “Cái gì, người lái mô tô đó sao? Lưu Kiến Cường ấy hả?”
“Đúng vậy, chính là ông ta, anh thấy giống không?”
Lữ Huy im lặng một lúc, Đại Nhu nghe thấy tiếng chuột máy tính, giống như đang phóng to bức hình, một lúc sau: “… Em nói vậy thật sự cũng có chút giống, để anh tìm thêm video khác… Chỉ là ông ta đến đó làm gì? Vào lúc này rồi mà còn dám bắt cóc người khác sao?” Ông ta đã trở thành tội phạm bị truy nã rồi, vậy mà còn dám đi ngược gió để gây án sao?
“Đúng vậy, tụi em có lý do nghi ngờ, ông ta bắt cóc giáo sư Hoắc Quân Ung, ông ấy là bố của Hoắc Bắc Thần. Vợ của ông ấy là Dương Mai của tập đoàn Phong Lâm.”
“Em nói cái gì…!”
Lúc Cảnh Nhu gọi điện thoại, Hoắc Bắc Thần cũng móc điện thoại ra muốn gọi cho cục trưởng Lạc, Dương Mai cản anh: “Cuộc gọi này để mẹ gọi, trước tiên chúng ta không để bác Lạc của con biết Dương Thụ chính là người bắt cóc bố con.”
“Nhưng mà mẹ, nếu không nói họ biết, có thể họ sẽ không có cách nào triển khai điều tra triệt để, phương hướng cũng sẽ không đúng.”
Dương Thụ nghe vậy thì nhếch mép: “Chị, chị hà tất làm vậy, chị sợ Hoắc Quân Ung chết thì chị làm theo những gì tôi nói là được rồi. Đưa tiền cho tôi, thả tôi ra, Hoắc Quân Ung sẽ có thể trở về đây.”
Dương Mai liếc ông ta một cách lạnh lùng: “Tôi chỉ không muốn để cậu đi ngồi tù, hời cho cậu như vậy. Nếu Quân Ung không trở về, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
“Chậc chậc chậc, quả nhiên đều là người nhà họ Dương, chị còn nhẫn tâm hơn cả tôi nữa cơ!” Dương Thụ hồi hộp trong lòng, ngoài mặt thì vẫn mang dáng vẻ ung dung.
Dương Mai nhìn dáng vẻ này của em trai thì cảm thấy hơi buồn nôn. Bà ấy nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa lớn như vậy, đúng là có mắt không tròng! Nếu chồng bà không thể bình an trở về, cả đời bà cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Đại Hoắc bảo Hoắc Bắc Thần gọi điện thoại cho Kinh Kinh Dương.
Đã đến lúc này rồi, gọi điện thoại cho anh ấy làm gì? Hoắc Bắc Thần không hiểu.
“Kinh Kinh Dương tiếp cận Lưu Dương không phải ngẫu nhiên, cậu ấy có mục đích, có lẽ cậu ấy biết được vài thứ.” Đại Hoắc nói.
Kinh Kinh Dương cố ý tiếp cận Lưu Dương ư? Tại sao cậu ấy… Lẽ nào, ngay từ đầu cậu ấy đã biết Lưu Kiến Cường sẽ bắt cóc bố tôi sao? Tròng mắt Hoắc Bắc Thần chuyển động, lẽ nào cậu ấy cũng đến từ tương lai? Nhưng cậu ấy biết, tại sao cậu không biết? Nếu cậu nói sớm với tôi, tôi đã sớm chỉnh Lưu Kiến Cường đến chết, chẳng phải sẽ không còn chuyện gì nữa sao?
“Tôi… Tôi không chú ý.” Giọng Đại Hoắc có chút đè nén.
Sao cậu lại không thiết thực như vậy chứ! Hoắc Bắc Thần chặc lưỡi một tiếng, lập tức mở điện thoại ra gọi điện thoại cho Kinh Kinh Dương. Điện thoại vang hai tiếng thì được đối phương bắt máy: “Chuyện gì? Mời tôi ăn cơm thì không rảnh đâu nhé.”