Cảnh sát đang lắp thiết bị nghe lén ở sảnh phụ phòng khách, Dương Mai cùng người phụ trách vụ án Hách Hòa Bình và những người khác trao đổi về vụ án. Bọn người Hoắc Bắc Thần đến trước mặt họ, vừa định mở miệng thì Lữ Huy bước qua báo cáo tình hình: “Đội trưởng Hách, chúng tôi đã điều tra số điện thoại trong điện thoại bàn nhà họ Hoắc, là một số điện thoại dùng một lần. Bây giờ đã khóa máy nên không tra ra được, điện thoại của Hoắc Quân Ung cũng đã khóa máy. Cuối cùng căn cứ vào định vị IP, thì nằm ở khu lân cận đường cao tốc Hoàng Hậu Lăng.” Lữ Huy vừa nói vừa dẫn người bước về phía bàn trải bản đồ, chỉ vào đường cao tốc Hoàng Hậu Lăng: “Khu lân cận này đang khai phá khu công nghiệp, vàng thau lẫn lộn, có thể thấy nhà di động ở khắp nơi. Chúng tôi nghi ngờ ông ta đang trốn ở bên trong.”
Đường cao tốc Hoàng Hậu Lăng vừa vặn nằm ở trạm Lộ Khẩu đi về phía Tây Bắc, Hoắc Bắc Thần và Đại Nhu liếc mắt nhìn nhau, Đại Nhu gật đầu. Hoắc Bắc Thần xoay đầu nói với mọi người: “Lưu Kiến Cường sẽ không trốn ở bên trong đâu, ông ta và bố tôi ở vị trí đó, chắc là ở trên một chiếc xe chở hàng. Họ định ra khỏi thành phố đi về phía làng Liên Giáp huyện Thường Lạc, bởi vì quê của ông ta ở đó.”
“Cái gì?” Lữ Huy hơi kinh ngạc: “Nhưng chúng tôi từng điều tra hộ tịch của Lưu Kiến Cường, ông ta là người bản địa. Cho dù là bố ông ta thì cũng là người bản địa.”
“Đó là vì họ vốn là dân tộc thiểu số, khu dân cư đó ở trên núi lớn, ban đầu không có trong danh sách đăng ký, hơn nữa đã sớm giải tán không tồn tại nữa.” Kinh Kinh Dương nói: “Tôi cũng nghe Lưu Dương nói về nơi này, cảm thấy thú vị, kỳ nghỉ hè này cũng từng đến đó một lần. Nơi đó vô cùng hẻo lánh, không có người dẫn đường thì rất khó tìm được đường. Nếu Lưu Kiến Cường muốn trốn tránh sự truy bắt của cảnh sát, rất có khả năng đã trở về quê để ẩn mình.”
Đường Quân bước qua đó, anh nhìn thấy Kinh Kinh Dương ở đây cũng không cảm thấy kỳ lạ. Từ lúc cậu ấy dẫn Lưu Dương đến cục cảnh sát báo án, anh đã có dự cảm, Kinh Kinh Dương và bố con nhà họ Lưu nhất định có mối liên hệ dây mơ rễ má. Chỉ là bây giờ xem ra, mối liên hệ của Kinh Kinh Dương không chỉ có vậy.
Hoắc Bắc Thần nói: “Tôi đồng ý với cách nhìn của cậu ấy, bố tôi nhất định đã bị Lưu Kiến Cường dẫn đi rồi. Đội trưởng Hách, nhờ anh tổ chức nhân công tiến hành truy bắt ngay lập tức. Có lẽ bây giờ chúng ta vẫn có thể cản ông ta lại trên đường quốc lộ.”
“Cho dù không cản được, chúng ta cũng có thể trực tiếp đến nhà ông ta. Thời gian Lưu Kiến Cường hẹn là 12 giờ trưa mai, bây giờ chúng ta đuổi theo, căn bản sẽ kịp.” Cảnh Nhu cũng nói.
Hách Hòa Bình xoa cằm suy nghĩ. Nếu là vụ án bắt cóc đơn thuần, thời gian lại cấp bách như vậy, kẻ bắt cóc hoàn toàn không cần thiết phải chạy xa như thế. Nhưng nếu như thật sự do một tay Dương Thụ thao túng, định giết người cướp tài sản, vậy thì rất có khả năng xảy ra. Chỉ là cả sự việc đều toát lên một cảm giác không bình thường, giống như ở đằng sau có một bàn tay lớn vô hình đang đẩy họ ra. Theo lý vụ án lớn liên hoàn này sẽ rất khó để tìm thấy manh mối, thậm chí còn có thể phủ bụi nhiều năm chẳng thấy ánh mặt trời, nhưng đột nhiên ai cũng giống như phái phản diện bị thiểu năng trí tuệ trong phim truyền hình, ai cũng tự mình lộ mặt. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu, Đường Quân và Nghê Huân một trước một sau theo anh ấy ra ngoài. Ba người bước đến trước cửa lớn, mưa lớn vẫn rơi “ào ào”, ngay cả thuốc trong túi cũng bị ướt. Hách Hòa Bình chia cho hai người mỗi người một điếu, anh ấy dùng bật lửa châm hai lần mới châm được lửa. Anh ấy hít sâu một hơi, híp mắt lại hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Nghê Huân và Đường Quân liếc mắt nhìn nhau, Nghê Huân nói: “Lúc đầu vụ án cho vay thế chấp ảnh khỏa thân và vụ án người mẫu bán dâm đều do em gái Cảnh Nhu đó cung cấp nhiều manh mối vào thời khắc mấu chốt, chúng ta mới bắt được Dương Tĩnh Vũ.”
“Nếu không có Kinh Kinh Dương, tôi thấy Lưu Dương sẽ không đến báo cáo về sự mất tích của mẹ cậu ấy, cảm thấy ban đầu Kinh Kinh Dương đã biết Lưu Kiến Cường có mờ ám.” Đường Quân tiếp lời.
“Lưu Kiến Cường vừa bắt cóc Hoắc Quân Ung, Hoắc Bắc Thần biết ngay lập tức, còn nhanh chóng chỉ ra kẻ chỉ thị Dương Thụ, thuận lợi vạch trần vụ án chia dùng công khoản của Dương Thụ… Tất cả những chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không?” Hách Hòa Bình càng lúc càng cảm thấy không đúng.
“Mẹ nó, thật là trùng hợp, bây giờ ngay cả nơi bắt cóc cũng có thể tìm ra được, giống như họ biết dự đoán tương lai vậy.” Đường Quân nhìn vào bên trong.
Ba người Hoắc Bắc Thần, Cảnh Nhu và Kinh Kinh Dương đứng ở sau cửa sổ sát đất của sảnh phụ phòng khách, ai cũng mang tâm tư nhìn chăm chăm về phía họ.
Trong lòng Đường Quân hoảng sợ. Này này này, họ chỉ là ba sinh viên còn chưa tốt nghiệp Đại học, sao ai cũng có tâm cơ nặng như vậy chứ? Rốt cuộc trường học đã dạy những thứ gì?
“Chúng ta bị người ta lợi dụng rồi sao?” Nghê Huân hỏi.
“Cũng không thể nói là lợi dụng, những người này thật sự đã phạm pháp phạm tội, nhưng chắc chắn họ muốn để chúng ta diệt trừ những người này giúp họ.” Hách Hòa Bình nói.
“Tôi thấy Dương Mai hình như không biết chuyện này, rốt cuộc ba người họ làm sao biết được?
“Bây giờ thật sự không thể nói chắc được, việc khẩn cấp quan trọng nhất trước mắt là tìm thấy con tin đã.” Đường Quân nói.
Hách Hòa Bình gật đầu, Nghê Huân nói: “Vậy manh mối họ đưa, đáng tin không? Hay là chúng ta đi điều tra lần nữa?”
Hách Hòa Bình trầm ngâm một hồi: “Thứ họ nắm trong tay có thể nhiều hơn chúng ta, nếu ba người đã xác định ở đó, Hoắc Quân Ung lại là bố của Hoắc Bắc Thần, chắc cậu ấy sẽ không lấy tính mạng bố mình để đùa đâu. Chúng ta có thể tìm lại manh mối này, phái một bộ phận đến nơi họ nói, đồng thời kêu người điều tra tường tận về bối cảnh của Lưu Kiến Cường thêm lần nữa. Cũng vào lúc này, tôi sẽ thẩm vấn Dương Thụ kĩ càng thêm lần nữa, xem thử có thể có được tin tức có ích nào không.”
“Được.”
“Cứ như vậy đi, Nghê Huân, cậu và Đường Quân dẫn người đến huyện Thường Lạc. Tôi ở đây đợi, có chuyện gì lập tức liên hệ, áo chống đạn và súng đã chuẩn bị sẵn, chú ý an toàn!”
“Đã rõ!”