Cảnh Nhu lặng lẽ nằm trên giường bệnh, hít thở một cách yếu ớt. Cô được xe cứu thương đưa thẳng đến bệnh viện Huệ Sơn ở Tây Kinh. Bây giờ trên vai và sau lưng cô đều quấn vải băng, trên vai còn dùng cái kẹp nhỏ cố định lại, xương cô đã bị một cú đá của Lưu Kiến Cường làm gãy.
Hoắc Bắc Thần ngồi cạnh giường, nhìn chăm chăm gương mặt nghiêng trắng bệch của cô, khó khăn lắm mới nuôi được một chút thịt, bây giờ lại mất rồi.
Hoắc Bắc Thần không ngờ cô gái ngốc này lại xông lên đó như thế, nhìn thấy đao không trốn, mà còn nhất quyết bảo vệ bố anh, đúng là không biết cô lấy đâu ra dũng cảm, rõ ràng là một cô gái nhỏ bé yếu đuối như thế. Lúc đó sao anh không chạy nhanh hơn một chút, cho dù bản thân anh bị thương cũng sẽ tốt hơn việc là thấy cô bị thương.
Hoắc Bắc Thần không biết đã phiền muộn bao nhiêu lần, mày anh chau lại không hề giãn ra. Anh nghiêng người vén tóc con trên trán Cảnh Nhu, in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Khỏe lại nhanh một chút đi, anh thật sự khó chịu.
“Để tôi ra ngoài thăm cô ấy đi.” Đại Hoác trầm giọng nói.
Hoắc Bắc Thần sờ sô cô la trong túi, đồng thời hỏi Đại Hoắc: Rốt cuộc Muội Muội nhà chúng ta làm gì ở tương lai, sao lại to gan như thế?
Đại Hoắc im lặng một hồi: “Cô ấy… làm cảnh sát.”
Hoắc Bắc Thần nhai sô cô la, anh sững sờ, cảnh sát?
Đại Hoắc ra ngoài, quỳ cạnh giường nhìn chăm chăm gương mặt nghiêng không dễ chịu lắm của Cảnh Nhu, đôi mắt lộ ra vẻ thương tiếc và quyến luyến cuộn trào. Anh dùng ngón tay cái chạm nhẹ lên đôi má trắng trẻo của cô, anh ấy nhìn chăm chăm cô hồi lâu, lẩm bẩm: “Quả nhiên em sẽ làm bậy, đồ ngốc, nếu em xảy ra chuyện, anh cũng đâu có dễ chịu gì?”
Trong phòng bệnh một người là một khung cảnh yên tĩnh, không ai trả lời. Đại Hoắc nghiêng người khẽ hôn lên khóe môi cô: “Từ đầu đến cuối trong lòng em đều có anh.”
“Ý gì vậy?” Hoắc Bắc Thần hỏi.
Cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ hai cái, sau đó bị đẩy ra, Hoắc Quân Ung và Dương Mai bước vào. Hoắc Quân Ung làm vệ sinh một lượt, thay quần áo, cánh tay được quấn vải gạt, nhưng tinh thần vẫn ổn. Dương Mai kéo cánh tay ông ấy, trong tay bà ấy còn xách một bình giữ nhiệt, bên trong là canh do đầu bếp trong nhà nấu cho Cảnh Nhu.
Dương Mai đặt bình giữ nhiệt ở cạnh giường, nhìn Cảnh Nhu đang ngủ say trên giường bệnh, khẽ giọng hỏi: “Tiểu Như thế nào rồi?”
Đại Hoắc đứng dậy: “Còn đang ngủ.”
“Để con bé nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hoắc Quân Ung gật đầu: “Bác sĩ đến xem lần nữa chưa?”
“Đã đến rồi, bố, bố thế nào?”
“Bố không sao.” Hoắc Quân Ung không lộ vẻ suy sụp hay lo lắng, chỉ là sắc mặt có chút mệt mỏi.
Đại Hoắc bước đến trước mặt Hoắc Quân Ung, đột nhiên giang tay ra, ôm lấy bố thật chặt.
Hoắc Quân Ung ôm lại con trai, vỗ lưng anh, cười nói an ủi: “Không sao, khiến con lo lắng rồi, cảm ơn con đã đi cứu bố.”
“Ừm.” Đại Hoắc cũng vỗ lưng bố, lúc đẩy ra thì nở một nụ cười, anh xoay người ôm lấy Dương Mai: “Mẹ.”
Dương Mai sờ đầu anh, dịu dàng nói: “Lần này bị dọa sợ rồi đúng không? Con làm rất tốt, con đã cứu bố con.”
Đại Hoắc vùi đầu lên vai Dương Mai, lắc đầu. Trong chốc lát, anh ngẩng đầu dậy, mở miệng lộ ra hai hàng răng trắng: “Được rồi, nhà họ Hoắc chúng ta đại nạn không chết, sau này sẽ sống thật tốt.”
“Nói đúng lắm, bố con cũng coi như đã mở mang tầm mắt rồi.” Hoắc Quân Ung cười xán lạn, ôm lấy vợ mỉm cười. Vốn dĩ Dương Mai còn vì em trai là tên đầu sỏ tội phạm mà cảm thấy hổ thẹn với chồng, bà ấy và ông ấy nhìn nhau, sau đó khóe môi cũng cong lên.
Cảnh Nhu tỉnh dậy, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, còn chưa mở mắt thì nước mắt đã chảy xuống trước.
Cô đã nằm mơ.
Mơ thấy Hoắc Quân Ung trên màn hình bị Lưu Kiến Cường che mặt lại, hành hạ đến chết bằng nhiều nhát dao. Còn Dương Mai tận mắt thấy chồng bị giày vò thê thảm, bà ấy cũng đau khổ mà chết, do kích thích quá độ, bệnh nặng không khỏi, bị Dương Thụ lén lút hạ độc vào trong nước thuốc, chết ở bệnh viện một cách thảm thương.
Cô không biết đây có phải là giấc mơ khi cô phản ứng quá độ không, hoặc là ký ức do cảm xúc dâng trào của Đại Nhu để lại.
Cô không muốn tin giấc mộng thảm khốc này, nhưng có một điều, cô không thể lừa gạt bản thân. Bố mẹ của Hoắc Bắc Thần chắc chắn sẽ chết ở kiếp của Đại Nhu.
Người chết ở kiếp sống của cô ấy cũng sẽ chết ở kiếp sống này.
Cô nên nói chuyện này với Hoắc Bắc Thần như thế nào đây!
“Cô nói với anh ấy chính là mở màn cho việc hai người chia tay.” Đại Nhu lặng lẽ nói.
Quả nhiên, họ đều đã chết. Nước mắt Cảnh Nhu chảy nhiều hơn.
“Ây da, sao Tiểu Nhu lại khóc?” Dương Mai đã phát hiện ra động tĩnh của Cảnh Nhu.
Đại Hoắc xoay người, thấy cô gái ngốc đó đang nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy từ sống mũi xuống gối. Anh vội bước lên phía trước, cẩn thận đỡ gương mặt cô: “Cảnh Nhu, thế nào rồi? Cảnh Nhu, không sao, bây giờ không sao nữa rồi.”
“Hoắc Bắc Thần…” Cảnh Nhu mở mắt ra, kêu nghẹn ngào giống như cún con.
“Anh ở đây.” Trái tim của Đại Hoắc cũng tan chảy, anh cầm giấy lau mặt cho cô, hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Thế nào rồi, bảo bối, không thoải mái ở đâu hả? Có phải vết thương bị đau không?”
Cảnh Nhu lắc đầu, nhắc đến vết thương, cô càng khó chịu hơn. Nước mắt vừa mới lau khô lại tuôn ra, cô không biết nên nói thế nào: “Em, em… Em đã mơ thấy ác mộng.”
Đại Hoắc không hề cười cợt cô, ngược lại vô cùng đau lòng: “Không sợ, không sợ nữa, không sao rồi. Anh ở đây mà, không ai dám làm em tổn thương nữa. Xin lỗi, không bảo vệ tốt cho em, đều là lỗi của anh.
Dương Mai và Hoắc Quân Ung cũng bước lên, an ủi cô một cách lo lắng: “Tiểu Nhu, đừng sợ, bác trai và bác gái đều ở đây mà.”
“Bọn bác đều ở bên cạnh cháu, bên ngoài còn có cảnh sát, họ đều có súng, kẻ xấu không dám đến nữa đâu.”
Một gia đình tốt như vậy, tại sao lại bị nhà tan cửa nát chứ? Chỉ vì những vật ngoài thân đó thôi! Bác trai Hoắc là một người lịch thiệp, bác gái Dương vừa rộng lượng lại hoà nhã. Cảnh Nhu thích họ, cô cũng hiểu rõ Hoắc Bắc Thần yêu bố mẹ anh đến thế nào. Vừa nghĩ đến việc sau khi anh biết sự thật sẽ đau buồn thì cô đã đau lòng trước, đến mức sắp ngạt thở rồi.