“Rất hợp, ngay cả người mẫu cũng không đẹp bằng cô.”
“Thật không?” La Mỹ Liên tạo dáng bằng tay trái rồi đổi sang tay phải: “Nó rất hợp với chị.”
Nhân viên tiếp thị tinh mắt đã sớm phát hiện túi La Mỹ Liên đang dùng cũng là túi hiệu CoCo, cô ấy đúng lúc nói: “Nó còn đẹp hơn cả người nổi tiếng mà chúng tôi mời.”
“Mấy người đều gạt chị.” Tuy La Mỹ Liên nói như vậy nhưng môi càng ngày càng nâng lên cao.
“Không không không, chiếc túi này chúng tôi bán rất chạy, tôi đã thấy rất nhiều khách hàng đeo nó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đeo nó lên mà đẹp xuất sắc như vậy.”
Nhân viên tiếp thị cũng thật biết ăn nói. Đeo lên rất đặc sắc... Có lẽ là mọi khách hàng đều thích hợp, hơn nữa cô ấy không hề nói dối.
“Đúng vậy, đàn chị, mua đi!”
“Thật sự nhìn rất đẹp, nếu mua thì cho em mượn một ngày nhé!”
“Vậy thì mua nhé?” La Mỹ Liên vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Cảnh Nhu nhìn về phía La Mỹ Liên, đứng sau lưng cô ấy không tiếng động nhón chân lên.
Cô thấy La Mỹ Liên mở app ngân hàng nào đó ra, cô cẩn thận nhìn kỹ vào số dư trên đó, 55.205 tệ.
Hiển nhiên La Mỹ Liên cũng thấy rõ, sắc mặt cô ấy thay đổi.
“Ối, có điện thoại gọi đến, tôi ra ngoài nhận điện thoại trước đã.” La Mỹ Liên cười cười, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cảnh Nhu không thấy có cuộc gọi đến.
“Đi theo cô ấy ra ngoài nghe xem cô ấy gọi điện thoại cho ai.” Đại Nhu nói.
Hả? Nghe lén người ta nói chuyện không tốt lắm đâu?
“Trên cơ bản cảnh sát chính là làm mấy cái này.”
Cảnh Nhu: ...
Có phải cô ấy có hiểu lầm gì với nghề cảnh sát không?
“Vậy cô cho rằng tội phạm sẽ tự động tiết lộ thông tin cho cảnh sát à?”
Cũng đúng.
“Tớ đi toilet.” Cảnh Nhu nói.
Cảnh Nhu bước ra khỏi cửa hàng CoCo, nhìn xung quanh thấy La Mỹ Liên đang đứng dưới tấm biển quảng cáo rất lớn quay lưng về phía cô để gọi điện thoại. Cô ấy áp chặt điện thoại vào tai, ngón trỏ không ngừng gõ lên hạt cườm dạng pha lê đính đầy trên mặt ốp điện thoại. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhu làm chuyện nghe lén thế này, rõ ràng tố chất tâm lý của cô không đủ. Cô gần như là nín thở, thật cẩn thận đi đến phía sau La Mỹ Liên.
“Alô... Chị Lý à? Em muốn vay thêm tiền... Ừ, đã dùng hết rồi... Em biết là đã quá hạn rồi, nhưng em cũng đã bảo đảm như thế rồi, chị còn sợ rằng em sẽ không trả được sao... Chị đừng nói đùa nữa, hiện tại em phải dùng tiền gấp, chị có cách nào không, video nào?... Không phải lần trước đã quay sao?... Được được được, em biết rồi, buổi tối em quay cho chị, chị mau giúp em gom tiền, ngay lập tức, ngay bây giờ!”
Cảnh Nhu nghe cô ấy nói chuyện gần xong, nhanh chân chạy vài bước theo hướng ngược lại.
Thì ra là cho vay, không phải được bao nuôi. Cảnh Nhu nhẹ nhàng thở ra.
“So với bao nuôi còn tệ hơn.” Giọng nói Đại Nhu vang lên có vẻ thật nghiêm túc: “Có thể La Mỹ Liên đã vay khỏa thân trong trường* rồi.”
*vay khỏa thân trong trường: là một bức ảnh chụp khỏa thân và cầm CMND của người vay khi thực hiện một khoản vay. Khi vỡ nợ, người cho vay dùng ảnh khỏa thân công khai và liên hệ với cha mẹ người vay để ép người vay trả nợ.
Vay khỏa thân trong trường ư? Là cái gì?
“Đúng rồi, cô mới năm hai, lúc chúng ta năm hai thì hỗ trợ vay vốn sinh viên chưa được biết đến rộng rãi, đến hai ba năm sau nạn nhân liên tiếp xảy ra, vay khỏa thân trong trường mới trồi lên mặt nước.”
Nạn nhân hả?
Cảnh Nhu chờ câu trả lời, nhưng âm thanh trong đầu lại chậm chạp không đáp lại.
Lại biến mất nữa rồi. Cảnh Nhu không còn cách nào khác, cô mở điện thoại ra, trên giao diện tìm kiếm gõ lên mấy chữ “Cho vay khỏa thân trong trường” nhưng không có tin tức gì, lại hiện ra một đống lớn các loại quảng cáo cho vay.
Vay khỏa thân không phải là vay không cần thế chấp sao? Tại sao Đại Nhu lại lo lắng như vậy?
Cảnh Nhu nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng được, nhưng trong lòng luôn có chút lo sợ bất an.
Hai chữ “nạn nhân” là câu cửa miệng của cảnh sát, hay tính chất của chuyện này thật sự nghiêm trọng?
Cảnh Nhu dạo một vòng bên ngoài sau đó trở lại trong tiệm CoCo. La Mỹ Liên đã vào trong, đang hăng hái bảo nhân viên tiếp thị gói chiếc túi vỏ sò cho cô ấy.
Vương Trân cùng với Đồng Bình cực kỳ hâm mộ nhìn không chớp mắt, thậm chí cả biểu hiện của Mễ Dương cũng có chút kỳ quái.
Cảnh Nhu bước tới: “Mỹ Liên, cậu thật sự định mua cái túi đó sao? Tớ cảm thấy nó không hợp với cậu mấy, cậu muốn suy nghĩ lại hay không?”
Bị Cảnh Nhu nói như vậy, vốn dĩ La Mỹ Liên đang giơ cao khóe môi cười ngay lập tức xụ xuống.
“Sao lại không hợp, chỗ nào không hợp, tôi cảm thấy rất là hợp!” Vương Trân lập tức nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đồng Bình che miệng, kề tai La Mỹ Liên nói nhỏ.
Cảnh Nhu lờ mờ nghe thấy hai chữ “quả nho”.
Sau khi La Mỹ Liên nghe xong lời thì thầm của Đồng Bình, nụ cười lại trở về trên môi: “Tôi cảm thấy cái túi này khá xinh đẹp, Cảnh Nhu, có lẽ là ánh mắt của mỗi người sẽ khác nhau! Hơn nữa, nếu tôi thật sự cảm thấy cái túi này không đẹp, thì đổi một cái khác là được.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Tuy rằng không biết rốt cuộc cô ấy đã vay tiền ở đâu, nhưng dùng tiền vay để mua những thứ không thiết yếu như vậy, Cảnh Nhu vẫn cho rằng nó không đáng.
“Tiền nhiều cũng không nên tiêu hoang như vậy, đi thôi đi thôi. Chúng ta chỉ mới đến đây, còn chưa đến mấy chỗ khác xem có cái túi nào đẹp nữa không. Nếu thật sự không được thì chúng ta lại quay về mua.”
Hiếm khi Cảnh Nhu mạnh mẽ, kéo La Mỹ Liên ra khỏi cửa hàng CoCo.
Tất cả mọi người có chút bối rối. Đặc biệt là Mễ Dương, cô chưa bao giờ thấy Cảnh Nhu lo lắng giống bà ngoại như vậy.
Trong lòng cô thấy có chút không cân bằng, ra ngoài giận dữ với Cảnh Nhu: “Sao cậu không khuyên tớ đừng mua, có phải cậu không còn thương tớ nữa không?”
Cảnh Nhu cạn lời: “Tớ thương cậu mà, cậu chỉ tiêu tiền bình thường thôi, còn cần tớ khuyên cậu làm gì?”
“Ý cậu là La Mỹ Liên không phải tiêu tiền bình thường sao?”
Cảnh Nhu nhìn về phía sau: “Tớ nghe nói hình như cô ấy đi vay.”
“Đi vay? Sinh viên chúng ta, một là không có tiền lương, hai là không có bất động sản, ai sẽ cho chúng ta vay?” Trong nhà Mễ Dương làm buôn bán, có đôi khi nghe bố mẹ sẽ lấy nhà cửa ra làm tài sản thế chấp, cho nên cô hiểu biết một chút về phương diện này.
“Không biết, trở về hỏi lại vậy.”
Mễ Dương hỏi: “Nhưng sao cậu quan tâm chuyện của La Mỹ Liên nhiều thế?”
“Có sao, không có mà.” Cảnh Nhu miễn cưỡng giả vờ hồ đồ.
Từ lúc Cảnh Nhu mạnh mẽ lôi La Mỹ Liên đi ra, cái nhóm ba người đồng hương kia ai cũng có chút uể oải, giữa trưa cả đám mua một nồi lẩu xiên que giá rẻ. Đồ ăn cũng khá là ngon, chỉ là hình như hai người đồng hương của La Mỹ Liên có vẻ như soi mói Cảnh Nhu đủ thứ.
Cảnh Nhu nghe thấy, nhưng cô giả vờ như không biết gì hết.
Cô ăn no tám phần thì đặt đũa xuống. Điện thoại đặt trên mặt bàn rung lên một tiếng, cô mở ra xem, Hoắc Bắc Thần gửi tới một bức ảnh.
Cảnh Nhu vừa ấn vào đã thấy, một bức ảnh chụp màn hình của một đoạn đối thoại.
Nói đúng hơn thì là đối phương tự nói chuyện một mình.
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Chào đàn anh, em là Đạt Đạt ạ!]
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Đàn anh đàn anh, anh thật là đẹp trai]
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Đàn anh, chào buổi sáng!]
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Đàn anh, ngủ ngon, chúc anh có một giấc mơ đẹp]
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Đàn anh, anh có bạn gái chưa, em làm bạn gái anh được không?]
[Cá mập nhỏ Đại Vương: Em có 36D nha]
Cảnh Nhu: “...”
Ý gì đây? Cảnh Nhu thoát ra khỏi ảnh chụp hình, sau đó lại không thấy tấm ảnh nữa, có lẽ Hoắc Bắc Thần đã thu hồi lại tin nhắn.
Chẳng lẽ Hoắc Bắc Thần muốn đổi bạn gái mới, nhưng ngại nói thẳng với cô, cho nên lựa chọn cái biện pháp khéo léo này?
Thật ra anh có thể nói thẳng, để cô dễ hiểu một chút.
Nhưng mà theo đạo lý, chắc ý anh ta là như vậy, cô có nên trả lời đồng ý hay không? Hay là vẫy tay tạm biệt?
Cảnh Nhu nghĩ ngợi, trả lời lại: “Được”.
Cách này của cô vừa không tỏ ra nóng lòng, vừa thể hiện đúng trọng tâm sự mong muốn của mình.
Rất tốt. Cảnh Nhu đặt điện thoại xuống.
“Reng reng”.
Còn chưa kịp cầm chiếc đũa lên, tin nhắn lại đến.
[Em được cái gì?]
Cảnh Nhu hơi nhíu mày, không phải trong lòng ông lớn này tự ngầm hiểu à, tại sao còn muốn cô nói thẳng ra?
Mễ Dương hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hoắc Bắc Thần gửi đến một tin nhắn kỳ lạ, không biết trả lời như thế nào.”
“Anh ta thu hồi tin về rồi.”
Cảnh Nhu còn đang nói chuyện, Hoắc Bắc Thần lại gửi một tin nhắn đến: [Tôi hỏi em được cái gì]
Cảnh Nhu nghiêng đầu: [Chính là đồng ý thoái vị nhường hiền* đó]
*thoái vị nhường hiền: nhường vị trí của mình lại cho người có tài, tốt hơn mình
Tin nhắn gần như vừa mới gửi đi, Hoắc Bắc Thần đã gọi điện thoại tới.
Tiệm lẩu ồn ào, Cảnh Nhu đi ra bên ngoài nhận điện thoại. Vừa mới nhấn nút trả lời màu xanh, tiếng gầm của Hoắc Bắc Thần đã truyền đến: “Cảnh Nhu!”
Cảnh Nhu còn chưa đưa điện thoại đến bên tai, âm lượng của đối phương truyền đến như thể cô đang bật loa ngoài. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Cảnh Nhu luôn cảm thấy gương mặt kia của Hoắc Bắc Thần ở trên người anh thật sự rất lãng phí. Vô cùng thô lỗ.
“Làm sao?”
“Thoái vị nhường hiền là có ý gì?” Hoắc Bắc Thần chậm rãi nói, giống như đang ăn cái gì đó.
“Chính là ý trên mặt chữ.” Nói xong Cảnh Nhu nhớ lại, Hoắc Bắc Thần chưa từng thi đạt điểm tiêu chuẩn, không biết câu thành ngữ này anh ta có biết không? Tương lai ra ngoài xã hội sẽ bị xem thường đó.
Cảnh Nhu bắt đầu lo cho anh, nhưng vẫn giải thích một cách tốt bụng: “Thoái vị nhường hiền chính là có ý lấy vương vị nhường cho người có tài...”
“Mẹ nó, đương nhiên tôi biết nó có ý gì!” Giọng nói như Thần Sấm của Hoắc Bắc Thần gần như muốn chấn động màng nhĩ Cảnh Nhu: “Tôi đang hỏi em, em thoái vị cái gì nhường hiền cái gì!”
“Chính anh gửi hình ảnh tới, không phải để ám chỉ cái này sao?”
“Tôi ám chỉ... Sao em có thể thông minh như vậy chứ!”
“Cũng tạm, miễn cưỡng chấp nhận được.” Rốt cuộc thì anh đang ăn cái gì, hàm răng cứ kêu lên cót két, giống như nghiến răng.
“Em đi xuống dưới cho tôi.”
“Tôi đi xuống đâu?”
“Em không có ở ký túc xá à?”
“Tôi đang ở ngoài dạo phố.”
“Ha ha ha, em còn có tâm tư đi dạo phố, tốt lắm, Cảnh Nhu, tốt lắm.”
“Anh nói quái gở cái gì chứ?”
“Em về ngay cho tôi.”
Cần phải nói chuyện trực tiếp sao? Sẽ không phải là ba người chứ? “Không nhanh như vậy được.”
“Bây giờ, ngay lập tức, quay về cho tôi.”
Cảnh Nhu suy nghĩ một lúc: “Không thể được.”
Đối phương hít một hơi thật dài.
Đoán chừng là ăn cá cơm cay. Cảnh Nhu đưa ra kết luận.
“Em ở đâu, tôi đi tìm em.”
“Tôi đi dạo với bọn Mễ Dương, anh tới làm gì?”
Lại hít một hơi thật dài: “Vậy, thì, lúc, nào, em, trở, về?”
“Một lát nữa, trước bữa tối.”
“Quay về thì gọi điện thoại cho tôi.” Hoắc Bắc Thần nói xong, một phút cũng không chờ được nhanh chóng cúp điện thoại. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Ghét bỏ như vậy thì cần gì phải gặp mặt?
Cảnh Nhu khó hiểu nghiêng đầu, xoay người quay lại tiệm lẩu.
Vừa thấy cô bước vào, La Mỹ Liên liền nói: “Cảnh Nhu, buổi chiều các cậu làm gì?”
“Hả, không phải là đi dạo phố sao?”
“Ừm, vậy các cậu đi dạo đi, tôi với hai đàn em của tôi còn có chút việc, buổi chiều không đi cùng các cậu được.”
Cảnh Nhu im lặng một chút: “Mỹ Liên, cái túi kia thật sự không thích hợp với cậu, đúng không, Mễ Dương?” Ở dưới bàn, cô đá chân chị cả ký túc xá của mình một cái.
Nhận được ám thị, Mễ Dương ừ ừ hai tiếng: “Cũng không đẹp lắm, quá lớn!”
La Mỹ Liên cười: “Các cậu nói gì đấy, không phải tôi vẫn chưa mua sao?”
“Tôi thấy cái túi hiện tại của cậu khá đẹp, dây xích vẫn chưa phai màu. Cái túi kia của Mễ Dương là do cậu ấy không yêu quý, vứt lung tung khắp nơi, cho dù phần cứng có tốt đến đâu cũng sẽ phai màu. Cậu chỉ cần chú ý một chút thì không có vấn đề gì đâu.”
Mễ Dương giận, cô vứt lung tung khi nào?
Cảnh Nhu lại ở bên dưới đá cô nàng thêm cái nữa.
“Tôi biết rồi, chúng tôi đi trước đây, trở về tôi trả tiền lại cho các cậu.”
“Đàn chị, chị cộng lại đưa trước, rồi chúng em trả lại cho chị!”
“Đứa ngốc này, đi ra ngoài với chị còn cần mấy đứa trả tiền sao?”
“Wow, đàn chị, thả tim.”
Chờ La Mỹ Liên cùng với đàn em của cô ấy đi mất, Mễ Dương nói: “Cậu cứ chờ xem, chắc chắn tối nay La Mỹ Liên sẽ lấy cái túi vỏ sò kia về ký túc xá.”