“Cái gì?” Cảnh Nhu chợt quay đầu lại, vô thức làm ảnh hưởng đến vết thương, cô thở hổn hển một tiếng. Hoắc Bắc Thần vội điều chỉnh vị trí của cô để vỗ về cô, đồng thời liếc Lữ Huy bằng ánh mắt sắc bén: “Sao anh ta có thể chạy thoát được?”
Lữ Huy có chút rụt rè, anh ấy hơi kiêng dè công tử bột chưa ra ngoài xã hội này, lần đó thấy ánh mắt tàn khốc anh đánh Lưu Kiến Cường, anh ấy không hề nghi ngờ rằng anh muốn giết ông ta. Lữ Huy giải thích một cách khô khan: “Khoảng thời gian này mưa quá lớn, phía trạm giam đã không chống đỡ nổi nên ngập úng nữa rồi, cả hệ thống vận chuyển cũng không thông, phía trên lập tức quyết định chuyển toàn bộ người đến trạm giam đường sắt. Ai ngờ nửa đường, trong ba chiếc xe chở tội phạm thì ngay chiếc xe chở anh ta bị thủng lốp, người ở bên trong không tiện sửa, mưa lại lớn, lúc kêu người xuống thì có chút hỗn loạn. Sau đó khi kiểm lại số người, Dương Tĩnh Vũ đã biến mất rồi.
“Ha ha.” Hoắc Bắc Thần mỉm cười một cách thất thần, xoay đầu cầm điện thoại gọi điện cho bố mẹ anh.
Lữ Huy vội nói: “Chúng tôi đã thông báo cho bố mẹ anh rồi, cũng phái người qua đó rồi. Đội trưởng Hách lo lắng Dương Tĩnh Vũ sẽ đến bệnh viện trả thù hai người, nên bảo tôi đến thông báo hai người một tiếng. Lát nữa đồng nghiệp khác của tôi sẽ đến đây, chúng tôi cùng canh chừng ở đây, hai người không cần sợ hãi.”
Hoắc Bắc Thần cười lạnh: “Tôi sợ anh ta sao? Tôi ước gì anh ta tự chui đầu vào lưới.”
“Vậy Dương Thụ và Lưu Kiến Cường thì sao?” Kinh Kinh Dương hỏi.
“Chúng tôi đang thẩm vấn hai người này, nên nhốt họ trong cục của chúng tôi, họ không sao!”
“Có manh mối của Dương Tĩnh Vũ không?”
Lữ Huy nói: “Tạm thời vẫn chưa có, không bài trừ đây là kế hoạch cướp người có mưu tính trước, lốp xe bị đinh đâm thủng, cạnh đường chính là đường nhỏ, xe mô tô có thể đi được. Rất dễ dàng ẩn náu tiếp ứng… Trận mưa quỷ quái này thực sự quá lớn, mẹ nó!”
Dương Mai nhận cuộc gọi của Hoắc Bắc Thần, rõ ràng bà đã biết chuyện này rồi. Bà không chỉ đồng ý cho cảnh sát qua đây, còn sắp xếp vệ sĩ riêng canh chừng ở trong nhà, hơn nữa còn gọi mấy vệ sĩ đến bệnh viện. Hoắc Bắc Thần không từ chối, anh không lo lắng cho mình, chỉ sợ Cảnh Nhu lại bị thương lần nữa.
“Công ty vận chuyển hàng hóa Chim Sẻ thì sao? Cảnh sát Lữ, các anh điều tra thế nào rồi?” Tuy trên người Cảnh Nhu bị thương, nhưng tư duy vẫn rất sáng suốt. Cô cho rằng người giúp Dương Tĩnh Vũ chạy thoát chắc là cùng một bọn với Lưu Kiến Cường và người lần trước muốn bắt cóc Ngũ Chân. Nếu công ty thương mại Phương Viên đã có bối cảnh phạm pháp, vậy đương nhiên là có hiềm nghi lớn nhất.
“Chúng tôi đã đi điều tra công ty đó, đưa hết tất cả nhân viên về cục cảnh sát hỏi một lượt, nhưng số người không khớp với số người trong danh sách lương của họ, ít hơn mấy chục người. Vừa hỏi xong thì tất cả đã chạy ra ngoài đi chở hàng rồi.” Rõ ràng họ lại chậm một bước nữa rồi!
Biểu cảm của Hoắc Bắc Thần u ám, nhưng anh vẫn đút Cảnh Nhu ăn cháo với tốc độ vừa phải. Cảnh Nhu hiểu rõ cho dù hôm nay không muốn ăn thì cũng phải bổ sung thể lực, nhanh chóng khỏe lại. Vì vậy cô miễn cưỡng nuốt thêm vài ngụm cháo, thực sự không ăn nổi nữa mới thôi.
Hoắc Bắc Thần lại đút Cảnh Nhu uống nước, đỡ cô nhẹ nhàng nằm xuống, hôn lên trán cô: “Anh ra ngoài có chút chuyện, em ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Anh làm gì vậy?” Cảnh Nhu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Hoắc Bắc Thần nắm ngược lại tay cô chặt hơn: “Anh đến cục cảnh sát quan sát tình hình, Kinh Kinh Dương và cảnh sát Lữ ở đây với em, không sao đâu, hửm?”
Cảnh Nhu đột nhiên có dự cảm không tốt: “Muộn vậy rồi, mưa lại lớn như vậy, đừng đi nữa.”
“Không sao đâu, lát nữa anh sẽ về ngay.” Hoắc Bắc Thần nói.
Khoảnh khắc Hoắc Bắc Thần đứng dậy, dường như Cảnh Nhu có thể nhìn thấy hơi thở âm u toát ra trên người anh. Nhưng cô không thể ngăn cản anh, thấp giọng nói vài câu với Kinh Kinh Dương, sau đó Hoắc Bắc Thần ra ngoài.
Y tá đến đút thuốc và thay thuốc cho Cảnh Nhu, bị giày vò một trận, Cảnh Nhu yếu ớt, không thể chống lại thuốc, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lưu Dương nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà trong khung cảnh tối mờ, điện thoại được vứt trên tay cậu ấy, đang cắm dây sạc pin.
Cậu cũng không biết mình đang đợi cuộc gọi của ai, cảnh sát nói họ đã truy bắt bố quy án vào lúc ông ấy muốn bắt cóc giết người. Bố của cậu không chỉ là hung thủ giết mẹ cậu, hơn nữa là một tội phạm bắt cóc. Cả ngày hôm nay, Lưu Dương vẫn không thể nào tin những gì mình nghe thấy, cậu cảm thấy đây là một cơn ác mộng…
“Ầm ầm ầm…” Tiếng gõ cửa nặng nề, giống như lúc bố không mang chìa khóa theo nên gõ cửa. Lưu Dương ngồi bật dậy, còn chưa kịp mang giày thì đã chạy về phía cửa để mở cửa. Nhất định là bố cậu đã trở về, mọi chuyện đều là hiểu lầm, bố cậu được phóng thích rồi!
Lưu Dương chợt mở cửa ra, ánh mắt tràn đầy hy vọng dập tắt vào khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đến. Không phải là bố cậu.
“Lưu Dương à?” Ba người đứng ngoài cửa, người hỏi chuyện là chàng trai nho nhã đứng ở phía trước. Chỉ là không biết có phải quan hệ mờ ám bên ngoài hay không, gương mặt chàng trai hơi u ám.
“Tôi là… Các người là…”
Lưu Dương còn chưa nói xong, chàng trai đã đấm một cái lên mặt cậu, đánh cậu ngã xuống đất một cách nặng nề.