Bạn trai cặn bã

Lúc Cảnh Nhu tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm của ngày hôm sau rồi, bầu trời xám xịt, mưa vẫn đang rơi. Không biết là mấy giờ, chỉ biết lưng rất ngứa, cô muốn đưa tay gãi, lại quên vai mình cũng bị thương, cô động đậy một cái, cơn đau khoét tim lập tức len lỏi vào từng nơi trên cơ thể. Cảnh Nhu bèn hít vào một hơi.
 
“Sao vậy?” Giọng nói hơi khàn của Kinh Kinh Dương vang lên, bóng mờ che trước mắt Cảnh Nhu, Kinh Kinh Dương đưa lưng về phía ánh sáng, kiểm tra tình hình của cô.
 
“Không sao, chỉ là sau lưng có chút không thoải mái.” Cảnh Nhu nói.
 
“Em bôi thuốc và còn băng vải nữa, chắc chắn có chút không thoải mái rồi, ráng chịu đựng một chút.” Kinh Kinh Dương đưa tay cầm một tờ báo, hé chăn của cô ra, quạt lưng cho cô.
 
“Tôi không sao, tôi không cần quạt… Hoắc Bắc Thần đâu?” Cảnh Nhu nằm đến mức phát chán, muốn ngồi dậy, nhưng không nhìn thấy bạn trai mình đâu cả.
 
Kinh Kinh Dương nói: “Cậu ấy vẫn chưa về, có phải em muốn ngồi dậy không? Anh giúp em.”
 
Cảnh Nhu do dự một lúc, rồi gật đầu. Kinh Kinh Dương đặt báo xuống, hai tay cẩn thận xuyên qua nách cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Môi của Cảnh Nhu không cẩn thận chạm vào tai anh ấy, Kinh Kinh Dương sững sờ, thở dài một tiếng rất nhỏ.
 
“Suốt đêm anh không nghỉ ngơi à?” Cảnh Nhu hỏi.
 
“Chỉ chợp mắt một lúc.” Một tay Kinh Kinh Dương đỡ Cảnh Nhu, tay còn lại cầm bình giữ nhiệt rót nước cho cô.
 
“Cảm ơn anh, phiền anh rồi.” Đêm qua Cảnh Nhu vốn dĩ kêu Kinh Kinh Dương đi về, nhưng Kinh Kinh Dương không nghe.
 
“Em không cần khách sáo với anh như vậy.” Kinh Kinh Dương đưa nước ấm cạnh miệng cô.
 
Cảnh Nhu liếc nhìn anh ấy một cái, cúi đầu uống hết nước trong ly.
 
Lữ Huy đang ngáy trên sô pha chợt bị điện thoại làm tỉnh giấc, anh ấy kinh ngạc bật dậy nghe điện thoại: “Sếp! Tình huống gì vậy!... Không sao, phía bác sĩ không sao!.... Cái gì, Lưu Kiến Cường khai hết rồi à? Sắp phải thẩm vấn Dương Thụ à? Cậu ấy khiến ông ta mở miệng như thế nào thế?... Được được, tôi biết rồi, anh tìm người thay ca, tôi lập tức trở về!”
 
Lữ Huy thu điện thoại lại, gọi đồng đội luân phiên theo dõi ở bên ngoài vào trong, đang muốn nói rõ tình hình với họ thì cửa phòng bệnh chợt bị mở ra. Hai cảnh sát vô thức đưa tay bên hông, vừa nhìn thì đã nhận ra là Hoắc Bắc Thần.
 
Hoắc Bắc Thần đội mưa ướt sũng bước vào, hai vệ sĩ ở bên ngoài không vào trong. Anh vừa nhìn thì đã thấy Cảnh Nhu ngồi dậy, anh mỉm cười bước qua đó, đưa tay thay thế vị trí của Kinh Kinh Dương, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Tỉnh rồi à? Đêm qua vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
 
Khí lạnh trên người anh khiến Cảnh Nhu hắt xì một cái: “Em không sao, anh đi đâu vậy, sao lâu vậy mới trở về?”
 
“Đúng vậy! Tên nhóc như cậu làm thế nào khiến Lưu Kiến Cường mở miệng thế? Tôi nghe nói ông ta đã khai hết rồi!” Lữ Huy vén tóc xoăn của mình chạy qua đó.
 
Hoắc Bắc Thần rút khăn giấy lau mũi cho Cảnh Nhu: “Tôi cũng không nói gì cả, chỉ dạy dỗ ông ta làm người phải biết tám điều vinh và tám điều nhục. Ông ta cảm động, rồi cảm thấy có lỗi với các bô lão Giang Đông, chảy nước mắt nước mũi mà nói thật.”
 
“Chỉ vậy thôi sao?” Lữ Huy liếc anh một cách nghi ngờ.
 
“Chỉ vậy thôi.”
 
Lý do này nói ra đương nhiên rất khó tin, nhưng vẻ mặt vô tội của Hoắc Bắc Thần giống như nói một cách vô cùng chân thành, không ngờ Lữ Huy thật sự đã có chút dao động.
 
Sau khi bọn người Lữ Huy rời đi, Cảnh Nhu dựa vào người Hoắc Bắc Thần hỏi anh: “Rốt cuộc là thế nào? Anh đã thuyết phục Lưu Kiến Cường khai ra như thế nào?”
 
“Cũng không có gì, chỉ để ông ta xem mấy bức hình thôi.”
 
“Hình gì?”
 
Hoắc Bắc Thần không nói gì, trực tiếp móc điện thoại ra cho Cảnh Nhu xem, Cảnh Nhu vừa xem xong thì sắc mặt biến đổi rõ rệt, không ngờ lại là Lưu Dương với gương mặt bầm tím!
 
“Anh đã làm gì?” Chẳng phải anh nói không động thủ với Lưu Dương sao?
 
“Không làm gì cả, chỉ đánh Lưu Dương một trận, lấy hình cho Lưu Kiến Cường xem thôi.” Hoắc Bắc Thần nói một cách qua loa.
 
Cảnh Nhu ngồi thẳng lưng, lập tức đau đến mức cuộn tròn, thở “phù phù” hai tiếng, Hoắc Bắc Thần hoảng sợ: “Em kích động cái gì chứ, có phải rất đau không, có cần gọi bác sĩ không?”
 
Cảnh Nhu lắc đầu, gương mặt trắng bệch, nắm lấy tay anh nói: “Anh đã nói là không động thủ với Lưu Dương, em ấy chỉ là một đứa trẻ, cũng không làm gì sai cả…”
 
“Vậy bố anh cũng đâu có làm gì sai, em thì làm sai gì chứ? Dựa vào cái gì mà Lưu Kiến Cường muốn bắt cóc thì bắt cóc, muốn chém thì chém chứ!” Hoắc Bắc Thần tăng âm lượng lên: “Anh như vậy đã là mềm lòng rồi, chỉ đánh nó vài cái, không để nó đứt tay đứt chân cho Lưu Kiến Cường xem thì đã rất nhân từ rồi!” Hoắc Bắc Thần vẫn luôn nén một nỗi phiền muộn.
 
“Lưu Kiến Cường xấu xa, anh cũng muốn xấu xa như ông ta sao?” Cảnh Nhu cũng tăng âm lượng lên.
 
“Ông ta rắp tâm mưu sát, anh thế này là đang phòng vệ chính đáng! Hơn nữa, nếu anh không cho Lưu Kiến Cường một chút áp lực, ông ta có thể khai ra Dương Thụ sao?” Hoắc Bắc Thần không muốn vì điều này mà cãi nhau với Cảnh Nhu, cô vốn dĩ đã mềm lòng, nhưng anh không làm sai.
 
Kinh Kinh Dương cũng tức giận: “Vốn dĩ Lưu Dương là nạn nhân, cậu còn đánh em ấy một trận, vậy sao được chứ?”
 
“Cũng không thể nói nó hoàn toàn là nạn nhân đươc.” Hoắc Bắc Thần cười lạnh: “Lưu Kiến Cường bí quá hóa liều, bắt cóc bố tôi, suy đến cùng còn chẳng phải do Dương Thụ nói sau khi hoàn thành sẽ đưa Lưu Dương ra nước ngoài và sẽ cho Lưu Dương một khoản tiền lớn sao? Nó là người được lợi!”
 
Hóa ra là vậy! Cảnh Nhu vốn dĩ nghĩ không thông tại sao Lưu Kiến Cường phải làm chuyện này, hóa ra mọi thứ đều là vì con trai của ông ta. Nhưng vì tiền đồ của con trai mà giết người thật sự khiến người ta không thể đồng cảm.
 
“Cho dù là như vậy, cũng không phải Lưu Dương tự nguyện, anh đối xử với em ấy như vậy là hai lần tổn thương đấy!”
 
“Được được được, anh sai rồi, lần sau anh không làm nữa, như vậy có được chưa!” Dù sao chuyện nên làm thì cũng đã làm rồi, anh còn quan tâm thằng nhóc đó chết hay sống làm gì. Hoắc Bắc Thần không tranh cãi với Cảnh Nhu nữa: “Em đói không, muốn ăn gì nào?”
 
“Em…” Dáng vẻ vô cùng cố chấp khiến Cảnh Nhu tức giận, cô dùng tay trái không bị thương đánh anh, bị Hoắc Bắc Thần vội cản lại: “Dùng sức sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đợi khỏe lại rồi cho em đánh sau, cho em đánh thoải mái luôn!”
 
Kinh Kinh Dương quạt một cái sau gáy anh, Hoắc Bắc Thần lập tức trừng mắt anh ấy, xoay đầu lại ôm đầu kêu to “ây da” với Cảnh Nhu một cách oan ức.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui