Cảnh Nhu vùi đầu xuống gối, ngại ngùng để Kinh Kinh Dương nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên mặt cô, đồng thời cũng đè thấp hơi thở của mình.
“Bệnh viện là nơi công cộng, tôi muốn đến thì sẽ đến.” Kinh Kinh Dương phớt lờ Hoắc Bắc Thần, đặt mấy cái túi xách trong tay lên bàn: “Cảnh Nhu, anh mua mấy bộ đồ cho em, đều là khoét lưng, em mặc sẽ tiện hơn.”
“Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho anh.” Cảnh Nhu chỉ lộ một mắt ra bên ngoài, cô nhìn rồi nói một cách cảm kích.
“Không cần…”
“Không cần em chuyển, để anh chuyển, bao nhiêu tiền? Bỏ đi, cho cậu con số chẵn.” Một tay Hoắc Bắc Thần thao tác, lập tức chuyển tiền cho Kinh Kinh Dương, giống như thêm một giây cũng là lợi dụng người khác. Điện thoại Kinh Kinh Dương vang lên chuông thông báo, anh ấy liếc nhìn, chẵn mười ngàn tệ.
… Anh đoán mò hay là đôi mắt quá sắc bén, sao mà biết mấy bộ đồ này cộng lại hơn chín ngàn tệ?
Kinh Kinh Dương liếc anh một cách ý vị sâu xa, không bấm nhận.
“Cậu nhận đi, khách sáo gì chứ.” Hoắc Bắc Thần bước đến, đành phải bấm thay anh ấy. Muốn mua đồ cho Cảnh Nhu à, không có cửa đâu!
Muốn cướp Cảnh Nhu đi từ trên nay tên này à, thật sự không phải một chuyện dễ dàng. Kinh Kinh Dương nghiến răng. Đầu tiên phải không biết xấu hổ giống như anh đã.
Kinh Kinh Dương hít một hơi, không muốn thừa nhận mình đã thua một trận, xoay lại hỏi Hoắc Bắc Thần: “Bác trai và bác gái đâu?”
Mấy ngày nay Hoắc Quân Ung và Dương Mai ngày nào cũng ở đây canh chừng, ai không biết còn tưởng người bị thương là con gái ruột của họ. Ngay cả người thân hai nhà Hoắc Dương cũng có vài người bạn biết chuyện này, tất cả đều chạy về thăm hỏi. Bởi vì ngày nào hai vợ chồng cũng ở trong bệnh viện, những người đó cũng chỉ có thể trực tiếp chạy đến bệnh viện. Phòng bệnh này rất nóng bức, hai ngày nay Cảnh Nhu cũng đã gặp tám đến mười người thân của nhà Hoắc Bắc Thần, chỉ còn thiếu ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc là không thấy đâu.
“Tôi chê họ ở đây dư thừa, Cảnh Nhu cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, nên bảo họ cứ bận việc của mình đi.”
Cảnh Nhu sững sờ, cô còn tưởng họ ra ngoài có việc. Nếu đã không có ở đây, thì chuyện cô giấu kín mấy ngày nay có cần hỏi Hoắc Bắc Thần không? Trông trạng thái của anh không giống như đã biết…
“Đừng nói.” Đại Nhu cắt ngang cô.
Tại sao?
“Nếu cô muốn sống yên ổn cả đời này với Hoắc Bắc Thần, thì hãy coi như không biết gì cả. Trong thế giới của tôi, lúc bác gái ăn Tết, nói với Dương Thụ chuyện thay đổi di chúc, thế là Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ đã lên kế hoạch bắt cóc. Vì vậy, nếu bác trai và bác gái chết đột ngột, cũng phải đợi đến năm sau, đến lúc đó, không ai liên hệ chuyện này với cái chết của họ, cô cũng đừng nói với Hoắc Bắc Thần.”
Ý cô là nếu bọn tôi suy đoán không sai, thì Hoắc Bắc Thần chỉ còn nửa năm để ở cùng bố mẹ thôi sao? Hoặc là bác trai và bác gái sẽ chết đột ngột vào một ngày nào đó không chừng? Đã đến lúc này rồi, cô còn không để tôi nói sao?
Đại Nhu im lặng một hồi, cô ấy chậm rãi nói: “Đây là cách duy nhất rồi, cô nói ra chính là khởi đầu cho kết cục của cô và Hoắc Bắc Thần.”
Trong lòng Cảnh Nhu hồi hộp, tại sao lại nói vậy?
Cảnh Nhu biết cho dù chuyện Hoắc Bắc Thần vì tình đầu mà vứt bỏ cô, bảo cô phá thai là giả, nhưng có một chuyện là thật, đó là cô và Hoắc Bắc Thần chia tay. Vậy thì chắc chắn có một lý do thật sự.
Đại Nhu im lặng.
Rõ ràng Hoắc Bắc Thần không biết chuyện này, nếu tôi không nói anh ấy biết… Không được, tôi nhất định phải nói anh ấy biết. Trái tim Cảnh Nhu đau nhói, cô có thể đoán trước Hoắc Bắc Thần sẽ đau lòng và buồn khổ, nhưng nếu không nói, có lẽ Hoắc Bắc Thần sẽ bỏ lỡ thời gian nửa năm quý giá này.
Có lẽ anh chỉ tưởng nửa năm này là một khoảng thời gian ngắn ngủi không đáng kể trong cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng ai ngờ lại là nửa năm cuối cùng ở bên bố mẹ chứ? Nếu anh bỏ lỡ, có lẽ sẽ ôm nuối tiếc suốt cả cuộc đời!
Cảnh Nhu nói: Tôi buộc phải nói.
“Cô nói rồi thì chắc chắn sẽ chia tay với Hoắc Bắc Thần!” Đại Nhu nói một cách kiên quyết: “Lần này tôi hoàn toàn không gạt cô!”
Bàn tay dưới tấm chăn mỏng của Cảnh Nhu nắm thành nắm đấm, cô đột nhiên hét lên: “Hoắc Bắc Thần!”
“Hả?” Hoắc Bắc Thần lập tức xoay đầu lại: “Sao vậy, không thoải mái à?”
“Em hỏi anh, anh của tương lai đã nói gì với anh? Chúng ta là quan hệ gì?”
“Em là vợ của anh! Quan hệ gì, còn có thể là quan hệ gì chứ? Cậu ấy trở về ngăn cản Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ chiếm đoạt tài sản nhà anh, không có lý do khác. Đúng rồi, cậu ấy nói sau khi chúng ta tốt nghiệp thì sẽ kết hôn, em nói chúng ta có cần kết hôn ngay bây giờ luôn không?”
Kinh Kinh Dương trợn mắt há hốc mồm, anh ấy đưa tay ra để lên vai Hoắc Bắc Thần, mỉm cười lấy lệ: “Người anh em, anh cầm nhầm kịch bản rồi à?”
Đôi mắt sáng của Cảnh Nhu cũng trừng to, điều này… sao lại thành một màn kịch buồn và một màn kịch vui vậy chứ? Một màn kịch không thể có hai kịch bản mà.
“Tôi cầm nhầm kịch bản gì chứ?” Hoắc Bắc Thần liếc Kinh Kinh Dương một cách lạnh lùng. Chắc chắn anh ấy đang đố kỵ!
“Kinh Kinh Dương, anh của tương lai nói thế nào?”
“Tôi của tương lai nói em là vợ chưa cưới của tôi…”
“Cậu nằm mơ đi.” Vừa ngẩng đầu lên, Hoắc Bắc Thần đã cắt ngang anh ấy một cách vô tình: “Cảnh Nhu là vợ tôi.”
“Là vợ chưa cưới của tôi, cậu đã chia tay với cô ấy rồi.”
“Bịa, cậu bịa tiếp đi!” Hoắc Bắc Thần trừng mắt anh ấy: “Người cũng đã ở đây rồi, mẹ nó, cậu có biết xấu hổ không vậy?” Cảnh Nhu là vợ chưa cưới của cậu ấy sao? Vậy mà cậu ấy cũng thốt ra được!
Sắc mặt Kinh Kinh Dương u ám: “Ai không biết xấu hổ, cậu chia tay với Cảnh Nhu rồi, bây giờ còn nói khoác cô ấy là vợ cậu mà không biết ngượng.” Mẹ nó, cậu ấy của bây giờ và tương lai đều không biết xấu hổ.
“Ai chia tay với cô ấy chứ? Tại sao tôi lại chia tay với cô ấy?” Hoắc Bắc Thần thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cậu ấy đang kể chuyện à? Nói một cách lưu loát như vậy, sao cậu ấy lại có thể tung tin đồn… về anh!
“Ồ, đúng, cậu không chia tay với cô ấy.” Kinh Kinh Dương thản nhiên đẩy mắt kính: “Cậu đã bị cô ấy đá.”
“Hả?” Lần này ngay cả Cảnh Nhu cũng kinh ngạc. Là cô, là Đại Nhu đã đá Hoắc Bắc Thần sao? Không phải cô… yêu anh sao?
“Cảnh, Nhu!” Hoắc Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi xoay về phía Cảnh Nhu, Cảnh Nhu hoảng sợ: “Em không biết!”
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cảnh Nhu hỏi Đại Nhu, Đại Nhu giả chết không trả lời.
Hoắc Bắc Thần lại xoay về phía Kinh Kinh Dương.
“Bây giờ đương nhiên vẫn chưa biết được, là chuyện của sau này mà.” Trong lòng Kinh Kinh Dương đã có dự tính trước.
Hoắc Bắc Thần cười lạnh: “Ý cậu là Cảnh Nhu đã thích cậu nên đá tôi chứ gì.”
“Không, cô ấy đá cậu trước, thích tôi sau.” Kinh Kinh Dương dừng một lúc: “Ồ, tôi của tương lai còn nói chuyện này ồn ào lắm, người dân cả nước đều biết hết.”
Tình huống gì thế này? Cả nước đều biết Đại Nhu đã đá Hoắc Bắc Thần sao?