Bạn trai cặn bã

Tình huống gì vậy? Cả nước đều biết là Đại Nhu đã đá Hoắc Bắc Thần sao?
 
Cảnh Nhu cảm thấy thế giới quan bị đảo lộn. Ban đầu, Đại Nhu nói cô ấy đáng thương như thế, kết quả là cô ấy đã đá anh? Không chỉ đá, còn làm lớn chuyện đến mức người dân cả nước đều biết hết ư?
 
Hoắc Bắc Thần cười lạnh ba tiếng, nói giống như thật: “Cảnh Nhu, em của tương lai nói với em như thế nào, nói cậu ấy nghe đi!”
 
Người xưa nói rất hay, sự thật vẫn hơn hùng biện!
 
Cảnh Nhu bị gọi tên trả lời, cô ngây người trong nháy mắt. Cô vốn dĩ muốn biết được sự thật của sự việc từ lời nói của hai người, nhưng không ngờ, mỗi người một kịch bản khác nhau và còn trái ngược hoàn toàn, giống như không diễn cùng một vở kịch.
 
Hơn nữa kịch bản của Kinh Kinh Dương có chút chênh lệch với của cô, Đại Nhu nói anh ấy là chồng cô ấy, anh ấy lại nói là chồng chưa cưới của cô ấy?
 
Rốt cuộc… có thể nói thật với mình hay không!
 
Đừng nói sự tin tưởng giữa người với người, ngay cả sự tin tưởng của bản thân đối với bản thân cũng không có! Thế giới này có để người ta sống yên ổn không chứ?
 
“Cảnh Nhu? Làm gì vậy, mau nói chuyện đi, đừng ngại nữa.” Hoắc Bắc Thần thúc giục.
 
Muốn cô nói gì đây? Nói Đại Nhu luôn mắng anh là một tên đàn ông cặn bã, từ đầu đến cuối đều đòi chia tay với cô. Tình huống thế này, dù nhìn thế nào cũng không giống đôi vợ chồng! Cảnh Nhu sợ vừa nói ra, anh sẽ tung bàn lật ghế mất.
 
“Đừng ép cô ấy nữa, điều Kinh Kinh Dương nói là sự thật.” Đại Hoắc nghiến răng nghiến lợi. Trước kia còn cảm kích Kinh Kinh Dương đã cứu bố anh, bây giờ lại muốn đánh cậu ấy về tương lai. Lúc đó cậu ấy giành vẫn chưa đủ, bây giờ còn giành nữa!
 
“Cậu nói cái gì!” Hoắc Bắc Thần cứng đờ tại chỗ. Anh và Cảnh Nhu đã chia tay, là thật sao? Cảnh Nhu trở thành vợ chưa cưới của Kinh Kinh Dương, là thật sao?
 
Đầu óc Hoắc Bắc Thần đột nhiên trống rỗng. Anh chưa từng nghĩ có một ngày Cảnh Nhu sẽ rời khỏi anh và còn yêu người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này còn là anh em tốt của anh. Điều này sao có thể chứ, anh yêu Cảnh Nhu mà! Từ khi có Cảnh Nhu, định nghĩa anh đối với con gái biến thành hai kiểu: Một là Cảnh Nhu, hai là những cô gái ngoài Cảnh Nhu ra. Anh phân biệt rất rõ ràng! Muốn anh buông tay chi bằng kêu anh đi chết đi!
 
“Là chúng ta, là tôi đã làm chuyện khiến Cảnh Nhu không chịu nổi, cho nên cô ấy không cần tôi nữa.” Đại Hoắc trầm giọng, chất chứa sự cô đơn dày đặc.
 
Kinh Kinh Dương nghe ra được câu nói đó của Hoắc Bắc Thần không phải nói với họ: “Sao, có phải anh em tương lai của cậu đã nói sự thật với cậu không?”
 
“Anh đã làm gì?” Hoắc Bắc Thần hỏi bằng giọng lạnh lùng. Anh xoay đầu nhìn Cảnh Nhu, ánh mắt trao đổi của hai người đều rất phức tạp.
 
“Em không biết.” Cảnh Nhu lắc đầu: “Đại Nhu không nói em biết nguyên nhân.”
 
“Đại Nhu à?”
 
“Ừm, bản thân tương lai của em.” Cảnh Nhu xoay đầu nhìn Kinh Kinh Dương: “Kinh Kinh Dương, anh biết cả sự việc không?”
 
Kinh Kinh Dương im lặng trong giây lát: “Tôi biết.” Hóa ra hai người họ đều không biết, hai người của tương lai đã hao tổn tâm huyết rồi.
 
Đại Kinh nói: “Suy cho cùng người hiểu rõ nhất là bản thân mình.”
 
Nói họ biết không?
 
Đại Kinh thở dài một hơi: “Họ không nói thật với bản thân mình, chúng ta hà tất phải mở miệng. Hơn nữa, chúng ta lựa chọn giúp Hoắc Bắc Thần, thì buộc phải gánh chịu nguy cơ mất đi Cảnh Nhu.”
 
Kinh Kinh Dương gật đầu, con đường này là do anh chọn, không sai. Thế là anh nói: “Mâu thuẫn bên trong bản thân các người, tự các người đi giải quyết, tôi không nói nhiều. Dù sao sự việc đã kết thúc rồi, quỹ đạo cuộc sống của chúng ta đã thay đổi…”
 
“Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc mà!” Cảnh Nhu buộc miệng nói ra một cách kích động: “Hoắc Bắc Thần, bố mẹ của anh, có lẽ vẫn sẽ chết!”
 
Hoắc Bắc Thần còn chưa bình thường lại từ sự thật anh sẽ bị Cảnh Nhu đá, lại nghe thấy Cảnh Nhu nói một câu kinh động như vậy, anh nhất thời sững sờ.
 
“Cảnh Nhu cô ấy… nói gì?” Giọng của Đại Hoắc nghe có vẻ như đang run rẩy.
 
“Cảnh Nhu, tại sao em lại nói như vậy?” Kinh Kinh Dương cũng kinh ngạc: “Em sợ Dương Tĩnh Vũ ngóc đầu dậy giở trò lần nữa sao?”
 
Cảnh Nhu lắc đầu: “Không phải anh ta…” Cô nên nói thế nào đây? Cảnh Nhu chau mày, sắp xếp lại lời nói, nhưng vẫn còn chút lắp bắp: “Lý Hiền, chuyện chị ta đột nhiên chết trong cục cảnh sát các anh có biết không? Còn Ngũ Chân, cô ấy vốn dĩ đã được Đại Nhu cứu, sau đó lại chết một cách kỳ lạ ở khách sạn Phong Lâm. Và còn một người nữa, La Mỹ Liên, cậu ấy vì vay thế chấp ảnh khỏa thân không trả nổi tiền nên phải nhảy lầu, bị Hoắc Bắc Thần mắng kêu cậu ấy đi về, nhưng ngày hôm sau, ngày hôm sau, cậu ấy đã chết trên giường ký túc xá.”
 
Trong phòng bệnh là một sự yên tĩnh tựa cái chết.
 
Đều là người thông minh, Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương đã nghe hiểu thông tin quan trọng trong những lời nói có vẻ như không liên quan của Cảnh Nhu.
 
Là người vốn dĩ sẽ chết trong tương lai, bây giờ cho dù đã được cứu, cũng không sống nổi. Nói cách khác, Hoắc Quân Ung và Dương Mai vẫn sẽ chết. Bởi vì họ đã chết ở tương lai rồi, bị hai cha con điên rồ là Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ giết chết.
 
Từ lúc Hoắc Bắc Thần cứu bố trở về, anh vẫn chưa hỏi thăm chuyện tương lai của Đại Hoắc, bởi vì anh không muốn tận tai nghe thấy sự thật có lẽ bố mẹ mình bị mưu hại, tóm lại đã hóa nguy thành an là được rồi. Còn về Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ, với những người tham gia vào chuyện này, anh sẽ từ từ tính món nợ này rõ ràng.
 
Nhưng Cảnh Nhu lại nói với anh, bố mẹ anh vẫn sẽ chết sao?
 
Một góc bóng tối ở sâu tận đáy lòng bắt đầu sụp đổ, u ám và rét lạnh, quấn lấy từng tế bào của Hoắc Bắc Thần như con rắn độc.
 
“Cảnh Nhu, em chắc không? Chắc chắn nguyên nhân cái chết của những người này… có liên quan đến tương lai không?” Kinh Kinh Dương bất an nhìn sắc mặt Hoắc Bắc Thần càng lúc càng u ám.
 
“Em không chắc chắn! Chỉ là có ba ví dụ như vậy, em không biết có phải số trời không thể làm trái, hay là có nguyên nhân gì khác không. Có lẽ chúng ta tìm ra được nguyên nhân, bác trai và bác gái…”
 
“Anh ra ngoài một lát.” Hoắc Bắc Thần bỗng cắt ngang Cảnh Nhu, Cảnh Nhu còn chưa phản ứng lại, Hoắc Bắc Thần đã biến mất ở phía cửa lớn.
 
“Hoắc Bắc Thần, Hoắc Bắc Thần!” Dưới tình huống cấp bách, Cảnh Nhu đã quên đi vết thương trên người mình, chống người muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau khoét tim lập tức lan ra khắp tứ chi và toàn cơ thể, cô ngã xuống gối với sắc mặt trắng bệch.
 
“Cảnh Nhu!”
 
“Tôi không sao, anh đuổi theo Hoắc Bắc Thần được không, tôi sợ anh ấy có chuyện.” Cảnh Nhu hối hận, cô không nên nói với anh một cách lỗ mãng như vậy, hơn nữa còn vào lúc mình hành động bất tiện, cô thật ngốc mà. Cô sợ sau khi mình biết được sự thật phải chia tay, thì sẽ ích kỷ không nói chuyện này với Hoắc Bắc Thần, nên cô mới kích động nói ra như thế.
 
Rõ ràng, Kinh Kinh Dương cũng lo lắng cho Hoắc Bắc Thần, anh ấy chắc chắn Cảnh Nhu không có gì nghiêm trọng, mới nhấn chuông đầu giường rồi chạy nhanh ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui