Vẻ mặt của bọn người Cảnh Nhu không thay đổi, Cảnh Nhu khẽ chau mày: “Ý ông là ‘tôi’ không phải tôi sao?”
“Đương nhiên là cô rồi, nhưng là một phiên bản khác trên thế giới.” Tần Quốc Lập uống sạch sữa, liếm môi: “Ý thức trong cơ thể các người có ký ức riêng của nó, nói cách khác những gì họ trải qua, từng đau khổ, từng tồn tại, thậm chí vẫn còn tồn tại đến bây giờ, rồi tiếp tục đau khổ. Và những gì cô trải qua đã không còn là ký ức trước đây của họ, là hai sự tồn tại khác nhau. Có hai sự tồn tại, vậy đương nhiên là có hai dòng thời gian rồi!”
Một phiên bản khác của bản thân ở trên thế giới sao? Cảnh Nhu hơi hoảng hốt, nhưng cũng hiểu được một chút.
“... Các người có từng nghe nói đến một giả thiết chưa? Giả thiết rằng cô có một cây súng lục, nhưng cây súng này là lượng tử. Lần nào cô cũng có tỉ lệ một phần sáu tự sát thành công, mỗi sự kiện tự sát đều là độc nhất. Vậy thì mỗi lần cô muốn tự sát, đều khiến cô bước vào vũ trụ song song hoặc sống hoặc chết, ở trên mạng lưới thế giới phức tạp này luôn có một phiên bản khác của cô ở giữa vũ trụ song song là còn sống. Nói từ góc độ nguyên lý vị nhân, chỉ khi ở trong vũ trụ mà cô còn sống, cô mới có thể có được ý thức, mới có thể giải thích thí nghiệm này.”
“Ý ông là xuyên đến thời gian tương lai, trở thành một lựa chọn mới, vì vậy đã sinh ra dòng thời gian mới à?” Hoắc Bắc Thần nói.
“Đúng, chính là như vậy, không ngờ lại là vậy, nên tôi thất bại rồi!” Tiến sĩ Tần thở hồng hộc nói: “Ôi, cũng do tôi nghĩ quá đơn giản, trên thế giới này không có cá thể độc lập, cái gọi là rút dây động rừng, chỉ thay đổi dòng thời gian của hai người là điều tuyệt đối không thể! Có lẽ cũng vì vậy, nên mới sinh ra dòng thời gian mới, đi ngược với suy nghĩ của tôi!”
Cảnh Nhu hỏi: “Vậy ông mong đợi trở lại quá khứ một cách hoàn mỹ là trạng thái gì?”
“Hảo hán không nhắc lại sự dũng cảm năm xưa, dù sao ban đầu tôi đã biết đây là một lần du lịch thời gian thất bại...”
“Ban đầu đã biết à?”
Một tia chớp tuyệt đẹp xẹt qua bầu trời phía xa trong nháy mắt, vài giây sau là sấm chớp rung trời, đèn trong phòng thí nghiệm nửa chớp nửa tắt.
Một nữ nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng với mái tóc đuôi ngựa nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng thí nghiệm của Tần Quốc Lập, giọng nói vui mừng truyền qua máy đối thoại: “Tiến sĩ Tần, tiến sĩ Tần, ông mau qua đây xem thử, chúng tôi căn cứ vào chỉ thị trước đây của ông, cuộc thí nghiệm đã có tiến triển mới rồi!”
Tần Quốc Lập nghe vậy thì lập tức nhảy lên, chạy ra ngoài giống như mông bị lửa đốt: “Tiến triển mới gì vậy, mau dừng lại, dừng lại!”
Tần Quốc Lập đi nhanh như một cơn gió, để lại ba người khách ở trong phòng thí nghiệm. Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói chuyện. Cảnh Nhu thầm thở dài, vốn dĩ là đến tìm cách để bố mẹ Hoắc Bắc Thần thoát khỏi cái chết, không ngờ lại nghe thấy kết luận thế này. Nếu điều tiến sĩ Tần nói là thật, vậy bọn người Đại Nhu…
“Cô hỏi họ thử, rốt cuộc tôi thế nào?” Đại Nhu nói.
Cảnh Nhu hỏi theo, Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương đều im lặng một lúc, Hoắc Bắc Thần chợt mở to mắt: “Cậu nói gì?”
Kinh Kinh Dương rũ mắt nói: “Em trúng một phát súng, đạn từ huyệt thái dương bên trái xuyên qua huyệt thái dương bên phải của em. Hy vọng sống sau khi trúng phát súng này rất mong manh, sau đó anh và Hoắc Bắc Thần đã mời thầy thuốc chuyên gia đẳng cấp nhất ở nước ngoài đến phẫu thuật cho em. Chỉ riêng phẫu thuật đã làm tới ba lần, may mà em vẫn còn sống! Chỉ là em cứ hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói có thể em sẽ là người thực vật suốt đời...”
“Ồ.” Đại Nhu đã có dự tính xấu nhất, nên không quá buồn bã.
“Sau đó Hoắc Bắc Thần nhân lúc anh không ở đó, cướp em khỏi bệnh viện, hai người cùng nhau mất tích. Anh không biết cậu ấy muốn làm gì, tưởng cậu ấy lại có suy nghĩ điên rồ gì đó, nên dùng hết mọi cách để tìm cậu ấy. Sau đó anh mới gặp đươc tiến sĩ Tần Quốc Lập, biết được em và cậu ấy đã trở về. Thế là anh cũng yêu cầu ông ấy, xin ông ấy đưa anh trở về đây.” Kinh Kinh Dương vừa nghe lời Đại Kinh nói, vừa thuật lại cho hai người nghe.
Hoắc Bắc Thần nắm chặt tay nắm phía sau xe lăn, anh không thể tưởng tượng được lúc Cảnh Nhu bị một phát súng bắn xuyên đầu đau đớn đến thế nào, lúc nằm trên giường bệnh bất lực biết bao nhiêu.
“Đều là lỗi của tôi.” Đại Hoắc nói: “Cậu đừng đi con đường cũ của tôi, con đường này không có gì cả.”
Phòng thí nghiệm chìm vào im lặng, ba người đều mang tâm tư riêng, nhất thời không nói chuyện. Một lúc sau, Tần Quốc Lập vẫn chưa trở lại, Cảnh Nhu nói: “Đi xem thử tiến sĩ Tần đi đâu rồi.”
Hoắc Bắc Thần bèn đẩy Cảnh Nhu ra khỏi phòng thí nghiệm, tòa nhà có hình cầu, rất dễ nhìn thấy phía đối diện là đám người tiêu điểm mặc áo blouse trắng, hình như Tần Quốc Lập đang tranh chấp gì đó với người ta. Ba người đi men theo hành lang, cuộc đối thoại càng lúc càng rõ ràng: “Tiến sĩ, tại sao không để chúng tôi tiếp tục, suy nghĩ của chúng tôi rõ ràng là đúng mà! Cứ tiếp tục như vậy, ít nhất chúng tôi có thể đẩy nhanh tiến trình lên ba năm, không, năm năm!”
“Học vị tiến sĩ của ông là ai cho ông thế? Thầy tiểu học của ông à? Vừa rồi tôi đã nói câu nào khiến ông không hiểu được à? Tôi nói lập tức dừng lại, ngay, bây giờ!”
“Nhưng tiến sĩ Tần, ông nên cho chúng tôi một lý do chứ, tính toán của chúng tôi có vấn đề ở chỗ nào sao?”
“Sét đánh rồi ông nghe thấy chưa, sấm chớp rồi, mưa lớn rồi!” Tần Quốc Lập lớn tiếng thở dài.
Các nghiên cứu viên mang học vị tiến sĩ ngây người ra.
Sét đánh, sấm chớp, mưa lớn... Không phải nên lấy quần áo vào sao?
Thế thì có liên quan gì với làm nghiên cứu khoa học? Họ cũng đâu có nghiên cứu năng lượng mặt trời đâu!
Cảnh Nhu cũng không hiểu hai việc này có liên quan gì với nhau, lẽ nào có liên quan đến tương lai sao?
Tần Quốc Lập gãi đầu một cách bực bội, đảo mắt thấy bọn người Cảnh Nhu, ông vuốt mặt, rồi vẫy tay với các nghiên cứu viên: “Dù sao tôi nói dừng thì phải dừng, ai muốn tiếp tục thì cút xéo đi!”
Đám nghiên cứu viên hậm hực giải tán, Tần Quốc Lập dẫn ba người trở về phòng thí nghiệm. Ông rót một ly nước ấm cho mình, nhìn chăm chăm ba người, rồi cầm ba cái ly dùng một lần rót thành ba ly nước, sau đó khom lưng cầm một hũ bột sữa ở dưới bàn lên, múc hai thìa vào ly nước ấm của mình, trộn đều vài cái. Sau đó múc một thìa vào mỗi ly dùng một lần, trộn đều vài cái: “Các người tự lấy đi.”
Hoắc Bắc Thần không uống sữa, anh lấy cho Cảnh Nhu một ly, còn đưa đến cạnh miệng cô kêu cô uống. Kinh Kinh Dương nói cảm ơn, cầm lấy một cách tượng trưng, nhưng lại để trên tay không uống.
Tần Quốc Lập uống một ngụm lớn, than thở một tiếng giống như đã hài lòng, mới hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Nói đến hảo hán không nhắc lại sự dũng cảm năm xưa.” Kinh Kinh Dương tiếp nhận ý hay của người khác rất nhanh.