Bạn trai cặn bã

“Tại sao nói là lời cảnh giác dành cho ông?”
 
“Bời vì tôi đã tiếp nhận bí mật của cỗ máy thời gian vượt thời đại! Vốn dĩ bí mật này chỉ tồn tại vào mười mấy năm sau, có thể sẽ lâu hơn, mà nói một cách không khoa trương, bí mật này có tính đảo lộn đối với thế giới. Có lẽ nếu chúng ta tiếp tục, hoặc là ‘tôi’ tiếp tục nghiên cứu nó, dòng thời gian này sẽ vì thiên tai mà sụp đổ cũng không chừng!” Tần Quốc Lập nói một cách ủ rũ: “Vì vậy, bất luận chúng ta trở về dòng thời gian nào, thì chỉ có thể làm một người quan sát ở bên cạnh, chứ không được nhúng tay vào trật tự của thế giới này.”
 
“Vậy nếu đã nhúng tay vào thì sao?” Cảnh Nhu hỏi một cách căng thẳng.
 
“Vậy thì đợi bị sửa chữa thôi, hoặc là giống như tôi, có khi ra ngoài sẽ bị sét đánh chết!”
 
“Không có cách giải quyết sao?”
 
“Cho dù có, tôi cũng không biết, nếu không tôi đã sớm khiến thời tiết quỷ quái này dừng lại rồi!” Tần Quốc Lập mở hai bàn tay ra: “Nhưng tại sao các người... À, đúng rồi.”
 
Rõ ràng Tần Quốc Lập cũng nghe bản thân ở tương lai, không, một phiên bản khác của ông ở thế giới từng nói, chỉ là ông ấy không quan tâm mà thôi.
 
“Chuyện của các người giải quyết rồi à?”
 
Cảnh Nhu nhìn Hoắc Bắc Thần, rồi nói trọng điểm với Tần Quốc Lập, Tần Quốc Lập nghe xong thì trợn to mắt: “Ý cô là, người vốn dĩ không nên chết cũng đã chết rồi sao?”
 
“Không phải vốn dĩ không chết, mà là vốn dĩ đã chết nhưng sau đó không chết, cuối cùng thì lại chết rồi.” Cảnh Nhu nói liên tục như vè đọc nhịu*, nhưng Tần Quốc Lập lại hiểu, ông ấy sờ đầu lẩm bẩm: “Đây cũng là một kiểu sửa chữa sao?”
 
Vè đọc nhịu*: là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị được tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, để tạo thành những từ có nghĩa, yêu cầu khi đọc phải đọc nhanh, vậy nên lúc đọc lên cảm thấy tiết tấu mạnh và rất thú vị.
 
“Có cách giải quyết không?” Hoắc Bắc Thần hỏi.
 
Tần Quốc Lập nghĩ ngợi hồi lâu, ông lắc đầu: “Tôi không nghĩ ra. Nếu đây thật sự là sửa chữa, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, nói thật thì giống như sự trừng phạt của thần, sao chúng ta chống cự với trời được? Thời tiết quỷ quái này, cũng không biết có chứa đựng lời cảnh cáo của các người không.”
 
“Có lẽ thời tiết trùng hợp thôi.” Kinh Kinh Dương nói.
 
“Mong là vậy, nên tôi quyết định tạm thời dừng thí nghiệm trong tay, để nhận định rốt cuộc hai thứ này có liên quan với nhau không. Các người ở đây cũng vô dụng, đi về đi, hai ngày sau rồi xem tình hình sau, để tôi nghĩ thử xem.” Tần Quốc Lập thở dài một hơi: “Để tôi nghĩ đã.”
 
Tay không trở về, cho dù đã nghe thấy sự kiện kỳ lạ như vậy, Cảnh Nhu cũng không suy nghĩ được gì, cô khiếp đảm bất an, bởi vì vẻ u ám trong đôi mắt Hoắc Bắc Thần càng lúc càng hiện rõ, giống như thứ gì đó không tốt sắp chui từ dưới đất lên. Trong lúc Kinh Kinh Dương lái xe, cũng hay nhìn ra phía sau, có thể thấy anh ấy cũng rất lo lắng cho anh.
 
Xe chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Hoắc Bắc Thần lấy xe lăn của Cảnh Nhu ra khỏi cốp xe rồi dựng xuống, dùng cái ôm công chúa ôm cô lên xe lăn, Kinh Kinh Dương đóng cửa xe lại, trả chìa khóa cho Hoắc Bắc Thần.
 
Điện thoại trong túi vang lên, Hoắc Bắc Thần lấy ra xem thử, im lặng nhấc máy: “A lô... Ừm... Được, tôi biết rồi.”
 
Anh cúp điện thoại, sắc mặt vẫn như cũ, anh nói với Kinh Kinh Dương: “Tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chút, cậu giúp tôi đưa Cảnh Nhu lên đó đi.”
 
Cảnh Nhu hỏi anh: “Ai gọi điện đến vậy?”
 
Hoắc Bắc Thần sững sờ: “Một người anh em thôi, cậu ấy bị bạn gái đá rồi, kêu anh ra ngoài uống rượu với cậu ấy.”
 
“Người anh em nào, tên gì?” Cảnh Nhu truy vấn.
 
“Người anh em này em không quen, lần sau dẫn em gặp mặt. Hôm nay em trở về ngoan ngoãn ngủ đi, hửm?”
 
“Hoắc Bắc Thần, anh lấy điện thoại ra cho em xem thử, em nghi ngờ là một người nữ gọi điện cho anh, có phải anh làm bậy chuyện gì sau lưng em không?” Cảnh Nhu đưa tay ra.
 
Hoắc Bắc Thần buồn cười, bước xuống hôn cô một cái: “Sao đột nhiên lại ghen đến vậy, chỉ có em thôi, không có người khác!”
 
“Anh lấy ra cho em xem thử, em mới tin!”
 
Hoắc Bắc Thần ra sức vò tóc của cô: “Đừng quậy nữa, thật sự có chuyện, muộn chút anh sẽ về.” Anh đứng dậy, bước nhanh về phía xe địa hình.
 
Cảnh Nhu lo lắng: “Hoắc Bắc Thần, em không cho phép anh đi!” Chắc chắn là anh đi tìm Dương Tĩnh Vũ!
 
Kinh Kinh Dương cũng chặn trước cửa xe của anh, Hoắc Bắc Thần lạnh giọng nói: “Tránh ra.”
 
“Hoắc Bắc Thần, cậu còn như thế là thua tôi đấy.” Kinh Kinh Dương nói: “Mẹ nó, cậu cứ không chịu trách nhiệm như vậy, cậu dựa vào gì kêu tôi đưa bạn gái cậu lên đó. Tôi nói cậu biết, tôi đưa lên đó thì chính là bạn gái của tôi.”
 
Hoắc Bắc Thần dùng sức kéo cửa xe ra: “Cậu đừng hy vọng hão huyền, Cảnh Nhu là của tôi.”
 
Cảnh Nhu nôn nóng đứng dậy, động tác quá nhanh khiến cơn đau khoét tim sau lưng truyền đến, mặt cô trắng bệch, co người khom lưng.
 
“Cảnh Nhu!”
 
Sắc mặt Hoắc Bắc Thần lập tức thay đổi, muốn bước lên phía trước nhưng lại miễn cưỡng dừng lại, Kinh Kinh Dương bước lên đỡ Cảnh Nhu ngồi xuống xe lăn, máy phát động sau lưng “ầm ầm ầm” vang to, hai người ngẩng đầu, Hoắc Bắc Thần đã ngồi vào ghế lái.
 
“Hoắc Bắc Thần, anh hứa với em làm một người tốt, anh từng hứa mà!” Cảnh Nhu nhịn đau hét to.
 
Hoắc Bắc Thần thò đầu ra, đôi mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn: “Cảnh Nhu, nếu chuyện này anh cũng có thể nhịn, thì anh không phải đàn ông!”
 
“Hoắc Bắc Thần!” Cảnh Nhu và Kinh Kinh Dương cùng lúc hét to.
 
Nhưng Hoắc Bắc Thần đã đạp cửa ga, xông ra khỏi bãi đỗ xe như một mũi tên đã rời cung tên.
 
Hoắc Bắc Thần phóng xe với vận tốc 140 trong cơn mưa lớn. Nhưng chân ga của anh vẫn đang đè xuống.
 
Người gọi điện cho anh trước đó là ông chủ của Bảo Tiêu Kim Thuẫn, Hình Minh. Hoắc Bắc Thần để họ bảo vệ Hoắc Quân Ung nhưng họ chưa tận lực, nên anh uy hiếp họ phải tìm thấy Dương Tĩnh Vũ trước khi cảnh sát có manh mối. Nếu không sẽ khiến họ để lại tiếng xấu muôn đời trong ngành. Làm bảo tiêu quan trọng nhất chính là danh dự, đặc biệt là vụ án lớn của Hoắc Quân Ung, nếu không xử lý kịp thời, đến khi tin tức truyền ra ngoài, Kim Thuẫn lập tức xong đời.
 
Vào thời khắc then chốt một mất một còn thế này, trên dưới Kim Thuẫn huy động toàn bộ lực lượng để hành động, lợi dụng tất cả mạng lưới quan hệ để dò la hành tung của Dương Tĩnh Vũ. Hoắc Bắc Thần cũng cho họ manh mối: “Rất có thể Dương Tĩnh Vũ ẩn núp ở địa bàn của Phương Đức Hiền, tuy Dương Tĩnh Vũ không có tình cảm với vợ, nhưng anh ta thật lòng yêu thương con gái Dương Quan Quan. Nếu anh ta ra ngoài, có lẽ sẽ đến nhà trẻ tìm con gái.
 
Kim Thuẫn là vị trí đứng đầu trong giới bảo tiêu, đương nhiên hai con đường trắng đen đều có lối đi, không giống như cảnh sát chỉ có thể đi con đường chính phái, cửa sau hoặc cửa bí mật gì họ đều có thể chui qua. Có một người cậu của khách hàng trước đây là bạn hợp tác của Phương Đức Hiền, bị ông ta gạt ngồi tù 10 năm, ra ngoài vẫn luôn đòi giết chết ông ta. Từ lời nói của ông ta biết được phía dưới Phương Đức Hiền có hai trợ thủ thân cận, một người là cháu trai Phương Cương, một người là tài xế trước nay đều đi theo ông ta, lão Dương.
 
Tuy lão Dương trông có vẻ bé nhỏ hèn mọn, giống như là nhân vật nhỏ luôn lái xe cho Phương Đức Hiền, nhưng dưới tên ông ta đã có vài căn nhà, dưới tên con trai còn có hai ba chiếc xe sang, đương nhiên không phải loại mà lương của tài xế đơn thuần có thể trả nổi. Nhưng nếu phải tra những khoản chi tiêu của công ty Phương Đức Hiền, ông ta luôn lấy một khoản lương cứng của công ty. Kim Thuẫn điều tra bất động sản của lão Dương và người nhà ông ta, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng của Dương Tĩnh Vũ từ ngôi nhà thương mại mới mua của con rể ông ta. Trước khi bắt ông ta, Dương Tĩnh Vũ cứ đòi đi thăm con gái Quan Quan, thương lượng với người ở đầu dây bên kia rất lâu, Dương Tĩnh Vũ đeo kính đen, khẩu trang và đội nón, ra ngoài cùng hai trợ thủ. Người của Kim Thuẫn đã ra tay trên đường họ đến nhà trẻ, sau khi đánh ngất hai trợ thủ thì bắt lấy Dương Tĩnh Vũ.
 
Địa điểm Hình Minh “giao hàng” ở trong nhà thờ đã bỏ hoang đường Nghị Vũ khu Trường Ninh. Cả con đường Nghị Vũ đều là những khu dân cư cũ, trước sau đều phá bỏ và dời đi nơi khác, đã sớm không một bóng người, nhưng chỉ có nhà thờ được xây từ mấy chục năm trước này không treo chữ “dỡ”. Nghe nói là vì vấn đề tôn giáo quốc tế, không ai dám dỡ, nên chỉ treo khóa như thế.
 
Bánh xe dính đầy vụn gạch ngói, “két” một tiếng dừng lại đột ngột. Hoắc Bắc Thần nhìn chăm chăm lên trần nhà tam giác trước mặt, cầm cái túi của mình ở ghế phụ rồi mở ra, lấy một cái nón dệt kim màu đen đội vào, sau đó lấy ra một đôi bao tay màu đen, chậm rãi đeo vào.
 
“Cậu muốn làm gì?” Đại Hoắc hỏi anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui