Cảnh Nhu đợi thêm mười phút, điện thoại vẫn im lặng.
Quả nhiên như Đại Nhu nói là cho vay khỏa thân, lãi suất là 22%, vậy chẳng phải nếu cô vay 5.000 tệ, tiền lãi một tuần sẽ là 1.100 tệ, vay một tháng, cả vốn lẫn lãi sẽ hơn 9.000 sao!
Nếu hiện tại cô phải vay 5.000 tệ, một tháng sau làm sao có thể trả số tiền gần như gấp đôi?
La Mỹ Liên ít nhất cũng đã vay hai lần, tính tổng cộng hai lần là 10.000 tệ, vậy chẳng phải số tiền cô ấy phải trả lại 20.000 tệ sao? Nếu cô ấy không trả đủ tiền thì làm sao đây?
Chẳng lẽ vì không thể trả hết 20.000 tệ này nên cô ấy đã nhảy lầu tự tử?
Không, còn những bức ảnh khỏa thân và video khiếm nhã cô ấy đã quay thì sao…
Cảnh Nhu gọi Đại Nhu hai lần nhưng cũng là một sự im lặng giống như vậy.
“Cảnh Nhu, cậu ở dưới làm gì vậy, cho muỗi ăn à?”
Cảnh Nhu ngẩng đầu, là Vương Trân về ký túc xá cùng với La Mỹ Liên. Cảnh Nhu thấy cô ấy cầm cái túi vỏ sò, trên vai Vương Trân là cái túi dây xích trước đây La Mỹ Liên từng mua, hai người thân mật nắm tay, giống như hai chị em thân thiết.
“À, tớ nhớ đến chuyện này.”
La Mỹ Liên liếc nhìn Cảnh Nhu, để Vương Trân đi lên trước, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao rồi, cậu đã vay tiền chưa?”
“Tớ vừa mới gọi điện thoại, bên kia nói chỉ cho tớ vay hai trăm tệ.”
“Hai trăm tệ, ít vậy?”
“Ừ, chị ấy nói nếu muốn vay nhiều hơn thì phải có đồ để thế chấp.”
Ánh mắt của La Mỹ Liên lập lòe dưới hàng mi giả thật dài: “Đồ thế chấp gì?”
Cảnh Nhu nhìn cô ấy chằm chằm: “Ảnh khỏa thân.”
Đôi mắt La Mỹ Liên trợn tròn, nhưng trong đôi mắt không có sự kinh ngạc nào: “Không thể nào? Sao có thể!”
Có chút giả tạo, giống như những ngôi sao lưu lượng được chiếu trên ti vi bây giờ. Cảnh Nhu nói: “Là thật, vừa rồi chị Lý nói với tớ, bảo là tớ chụp ảnh khỏa thân cho chị ấy thì có thể vay 5.000 tệ, lãi suất 22%.”
“Là vậy à… Vậy cậu có vay không?”
Chắc chắn là La Mỹ Liên đã vay khỏa thân. Nếu không đổi thành người khác chưa từng vay, nghe thấy chuyện này sẽ không bao giờ dễ dàng chấp nhận như vậy.
Cảnh Nhu nói: “Tớ muốn vay, nhưng nếu tớ vay rồi không thể trả được thì sao?”
“Cái này thì dễ rồi, cậu có thể kéo dài thời gian, hoặc có thể tìm công ty khác để vay tiền, trả nợ bên này trước, lần sau tới thời hạn của bên kia thì lại vay bên này.”
Hóa ra cô ấy đã làm như vậy.
“Nhưng có phải là lãi suất hàng tuần đã quá cao không?”
“Vay tiền tư nhân chính là như vậy, thật ra ngân hàng nói là lãi suất thấp, nhưng tính ra thì cũng không chênh lệch mấy!”
Cảnh Nhu vuốt ve điện thoại: “Mỹ Liên, có phải cậu cũng vay không?”
La Mỹ Liên đột nhiên đứng lên, móng tay giả cầm túi vỏ sò đâm sâu vào da: “Tôi không có vay, tôi có tiền.”
“Tiền của cậu ở đâu ra? Cậu mua hai cái túi này cũng hơn 6 - 7000 rồi, nhà cậu có thể cho cậu nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao?”
“Tôi có một người chú họ mới quay về nhận người thân, nên chú ấy cho tôi một bao lì xì to!”
“Cậu đừng nói dối tớ, lần trước tớ nghe được cuộc điện thoại kia, đối phương yêu cầu cậu quay video không đứng đắn gì đó phải không?”
Ngay lập tức vẻ mặt của La Mỹ Liên như nhìn thấy ma: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì hết!”
La Mỹ Liên không muốn nói chuyện với Cảnh Nhu, nhanh chóng bước vào ký túc xá.
Cảnh Nhu đuổi theo: “Mỹ Liên, tớ cũng chỉ muốn suy nghĩ xem có nên vay tiền hay không, dù sao hỏi cậu cũng đáng tin hơn.”
“Tôi không biết, cậu đừng hỏi tôi.” La Mỹ Liên tránh ánh mắt của cô, đỡ lấy tay vịn cầu thang trước nay không ai chạm vào, bước hai bước lên một bậc thang lên lầu.
Cảnh Nhu chặn La Mỹ Liên lại trên lối rẽ của hành lang, ngọn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng cũ kỹ nhấp nháy. Hai bên hành lang vẫn còn đang treo tấm biển hiệu, bên trên viết “tình đoàn kết, tình hữu nghị, cùng nhau tiến lên phía trước”. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“La Mỹ Liên, đó là cho vay nặng lãi, cậu biết mà đúng không. Hơn nữa điểm sơ hở của cậu còn nằm trong tay bọn họ, nếu cậu không trả lại được tiền làm sao bây giờ? Còn những tấm ảnh với video của cậu, nếu như không thể lấy lại được thì phải làm sao? Cho dù lấy về được, cậu có thể đảm bảo rằng trong tay bọn họ không có bản sao khác không?”
La Mỹ Liên hất tay cô ra: “Tôi không cần cô lo, cô thích vay thì vay! Thật đúng là làm ơn mắc oán, sớm biết như vậy tôi sẽ không nói cho cô biết số điện thoại đó, bớt được bao nhiêu chuyện!”
——
Kể từ hôm đó, mỗi lần La Mỹ Liên thấy Cảnh Nhu thì sẽ đi đường vòng, Cảnh Nhu đến ký túc xá cô ấy thì cô ấy lại ghé qua ký túc xá khác.
Cảnh Nhu chặn cô ấy lại hai lần, cô ấy dứt khoát thuê phòng ở bên ngoài ở cùng với bạn trai, không quay về ký túc xá.
Đại Nhu nói với Cảnh Nhu, nếu một tháng sau La Mỹ Liên không trả được tiền, đoán chừng những người cho vay tiền sẽ “khích lệ” La Mỹ Liên dùng cơ thể để trả nợ, nếu cô ấy không chịu làm, những người đó sẽ uy hiếp lấy ảnh khỏa thân và video th* dâm của cô ấy gửi cho giáo viên và cha mẹ cô ấy, thậm chí còn đăng nó lên mạng để người khác xem.
Mà thật ra, từ ngày cô ấy chụp ảnh và quay video đó thì những thứ ấy đã trở thành hàng hóa rồi, còn có cả những bộ ảnh khỏa thân của các cô gái đi vay khác nữa, đều bị đóng gói bán cho người trả tiền. Còn những người thanh toán tiền đó lại lấy ảnh khiếm nhã của họ giấu riêng, hoặc là đưa nó lên những trang web khiêu dâm cũng chẳng hề hay biết.
Có rất nhiều cô gái vì thấy video khỏa thân của họ trên mạng, không chịu nổi nên đã tự sát.
Nhiều hơn nữa chính là bị nợ nần chồng chất ép tới mức không thở nổi nên đâm đầu vào con đường chết.
“Mặc kệ như thế nào, cô phải nói trước cho La Mỹ Liên biết, lãi suất của họ là trái pháp luật, cô ấy có thể nhờ bộ tư pháp xin giúp đỡ.”
Nhưng ảnh khỏa thân của La Mỹ Liên còn nằm trong tay những người đó, làm sao cô ấy dám báo cảnh sát?
“Đúng vậy, đây chính là chỗ kinh tởm của những người đó, tóm lại, đầu tiên cô cứ tiêm cho cô ấy một mũi dự phòng trước đi.”
Ừ, bây giờ tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Sau khi gửi xong thì gọi điện thoại cho bà nội đi, tôi nhớ bà rồi.”
Từ lúc Đại Nhu ở trong cơ thể của cô, cô ấy thường bảo Cảnh Nhu gọi điện thoại cho bà nội đang ở quê.
Mặc dù Cảnh Nhu cũng thường hay nhớ đến hai ông bà cụ, nhưng cũng không thường xuyên như vậy. Tuy Đại Nhu không có nói rõ, nhưng Cảnh Nhu đã lờ mờ biết rõ.
Cô nhỏ giọng đồng ý.
“Cảnh Nhu, sao lại ngồi ở đây ngẩn người một mình thế!” Thân Chiêu Chiêu, người vừa mới trở về bước vào, vỗ một cái thật mạnh lên vai Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu giật mình, quay đầu lại.
Thân Chiêu Chiêu cười hì hì nói: “Vừa rồi tớ mới nói chuyện cùng với bạn đồng hương của tớ, cô ấy nói đằng sau Tiểu Tây Lâu có một cây hoa anh đào, đúng lúc bây giờ nó đang nở hoa. Đêm qua họ đến chỗ đó dã ngoại ngắm hoa anh đào, tớ đã xem ảnh chụp, quả thực giống như là tiên cảnh ở nhân gian! Tối nay chúng ta cũng đến đó được không?”
Tiểu Tây Lâu chính là tòa nhà ký túc xá dành cho giảng viên và nhân viên sắp được hoàn thành, không ngờ ở phía sau còn có một nơi thế ngoại hoa viên*.
*thế ngoại hoa viên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên.
“Được đấy, được đấy!” Mễ Dương cùng với Quan Trạch Nam đang lo không có chỗ đi chơi, lập tức đồng ý.
“Vậy thì lát nữa chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt.” Cảnh Nhu nói.
“Mua thêm ít bia trái cây nữa!” Quan Trạch Nam nói.
Thân Chiêu Chiêu ôm cổ Cảnh Nhu: “Bé yêu à, cậu không cảm thấy chỉ có mấy cô gái chúng ta đi thì không an toàn lắm, cũng không đủ náo nhiệt sao?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Cậu giúp chúng tớ gọi bọn Hoắc Bắc Thần ra ký túc xá để giao lưu hữu nghị đi!”
Cảnh Nhu muốn từ chối, Đại Nhu lại nói: “Gọi đi. Lần này phải gọi, sau lần gặp mặt quan hệ hữu nghị này Thân Chiêu Chiêu với Ba Đặc Nhĩ sẽ thích nhau.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Hả?
“Đúng vậy, sau này Thân Chiêu Chiêu sẽ trở thành chủ trang trại trên thảo nguyên.”
Cảnh Nhu phiền muộn.
Tuy rằng cô vui vì Thân Chiêu Chiêu tìm được chồng của mình, nhưng cô thật sự không thích nghe trước câu chuyện. Chẳng có chút bất ngờ gì cả.
Sau này trừ khi là chuyện liên quan đến sống chết, nếu không, đừng nói chi tiết với tôi như vậy, cô chỉ cần nói về sau cô ấy sẽ qua lại với anh ta là được rồi.
“Ha ha, là lỗi của tôi.” Đại Nhu dừng một chút: “Nhưng tối nay cô nhất định phải cẩn thận Hoắc Bắc Thần.”
Cảnh Nhu phá lệ lần đầu tiên gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Thần, nhưng Hoắc Bắc Thần nghe xong lại không vừa lòng: “Sao lúc nào em cũng thích đi ra ngoài chơi với một nhóm lớn vậy, em muốn đi ngắm hoa anh đào ở đâu, tôi đi cùng em không phải được rồi sao?”
“Nếu anh không đi, có thể hỏi họ xem họ có đi không.”
Hoắc Bắc Thần: “...”
Anh quay vào ký túc xá gào lên một tiếng, Ba Đặc Nhĩ lập tức xuống giường mặc quần áo, Kinh Kinh Dương nói: “Vậy tôi đi ra ngoài mua thịt nướng.”
“Tôi đi mua bia!” Ba Đặc Nhĩ nói.
Cảnh Nhu nghe thấy, nói một câu, vậy là Hoắc Bắc Thần lại gào lên thêm một lần nữa: “Con gái muốn bia trái cây!”
“Hách Bình vẫn còn ở bên ngoài, để tôi hỏi xem cậu ấy có về không.” Kinh Kinh Dương cầm lấy chìa khóa xe máy cùng với điện thoại: “Các cậu đi trước đi, lát nữa gửi định vị cho tôi.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Mười phút sau, Hoắc Bắc Thần và Ba Đặc Nhĩ đã ở dưới lầu ký túc xá nữ, các thành viên phòng 216 đã chờ sẵn bọn họ ở bên dưới.
“Sao chỉ có hai người, hai nam sinh kia đâu?” Mễ Dương hỏi.
“Kinh Kinh Dương đi ra ngoài mua thịt nướng, một lát nữa Hách Bình sẽ tới.” Ba Đặc Nhĩ vừa ôm cái đàn ghi-ta vừa đáp lời.
Hoắc Bắc Thần cầm lấy túi nilon trong tay Cảnh Nhu, mở ra xem thì thấy tất cả đều là đồ ăn vặt. Anh tiện tay chọn một cái: “Tụi em thích mấy loại đồ ăn này à?”
Thân Chiêu Chiêu nhìn cây đàn ghi-ta trong tay Ba Đặc Nhĩ: “Người anh em, anh không nên cầm cả đàn đầu ngựa đến chứ?”
Ba Đặc Nhĩ cười: “Người chị em, chị có thắc mắc gì về sự đa dạng hóa của dân tộc mình không?”
Vì thế cả một đoạn đường chỉ có cuộc tranh luận liên tục về cây đàn Ba Đặc Nhĩ cầm là đàn đầu ngựa hay là đàn ghi-ta, mọi người cãi cọ ầm ĩ kéo đến Tiểu Tây Lâu, nơi này thuộc về khu dân cư của Đại học Tây Kinh trong tương lai, ở phía sau khuôn viên trường, đi ra từ cổng phía Tây là con ngõ Ngưu Gia. Bởi vì chưa có người đến ở nên xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có nhân viên bảo vệ thỉnh thoảng đi tuần qua lại, nhưng đèn đường thì vẫn khá sáng.
Thân Chiêu Chiêu dựa theo sự chỉ dẫn của đồng hương đã nói cho cô ấy, dắt theo cả đám người vòng qua Tiểu Tây Lâu, sau khi mọi người bước ra khỏi con đường mòn, lại đi thêm một đoạn ngắn thì thấy mấy cây hoa anh đào cứ lẳng lặng đứng đó, có những cánh hoa bay xuống theo làn gió nhẹ. Ánh đèn đường trắng xóa lạnh lẽo, càng tăng thêm sự lộng lẫy, kiêu sa.
“Wow, thật là đẹp!” Thân Chiêu Chiêu và Quan Trạch Nam không hẹn nhưng cùng lúc hô lên.
Thật sự rất đẹp. Cảnh Nhu dừng chân đứng thưởng thức, hoa anh đào lúc nào cũng có thể mang đến cho người ta một cảm giác tuyệt vời, như thể trang điểm nhẹ hay đậm thì vẫn luôn phù hợp. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Mễ Dương cùng với Cảnh Nhu phối hợp trải tấm vải dã ngoại mà cô ấy đã đổi bằng điểm thẻ tín dụng, Thân Chiêu Chiêu và Quan Trạch Nam cũng đến giúp, nếu là bình thường thì các cô ấy đã sớm tạo dáng chụp ảnh, nhưng hôm nay có Hoắc Bắc Thần với Ba Đặc Nhĩ ở đây, hai người họ không dám tùy tiện như vậy.
Hoắc Bắc Thần lấy tất cả đồ ăn vặt của Cảnh Nhu và những người khác đổ lên tấm vải dã ngoại, sữa chua, khoai tây chiên, chocolate, cái gì cũng có. Thậm chí còn có cả chai nước thuốc chống muỗi, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ.
Cảnh Nhu cầm lấy mọi thứ phân loại, Hoắc Bắc Thần ngồi bên cạnh nhìn cô làm. Quan Trạch Nam và Thân Chiêu Chiêu đã sớm không nhịn được chạy đi chụp hình khắp nơi, Ba Đặc Nhĩ rất biết điều, chủ động đến giúp hai người họ chụp ảnh. Mễ Dương cũng hào hứng tràn đầy chỉnh cái máy ảnh để chuẩn bị tham gia, ngẩng đầu thì thấy Cảnh Nhu với Hoắc Bắc Thần đang ngồi sóng vai cùng nhau: “Cảnh Nhu, để tớ chụp cho các cậu một bức ảnh!”
Hai chữ “Không cần” còn chưa ra khỏi miệng, Hoắc Bắc Thần đã ôm vai Cảnh Nhu: “Chụp đi.”
Mễ Dương vội vàng chĩa ống kính về phía bọn họ, “tách tách” chụp vài tấm ảnh. Kỹ thuật số hiện tại tiện lợi hơn nhiều so với những cuộn phim trước kia. Chụp bao nhiêu cũng không thấy tiếc.
Hoắc Bắc Thần gọi Mễ Dương lại để anh xem ảnh, trong ảnh Cảnh Nhu ngồi thẳng người dưới cây hoa anh đào, khuôn mặt cô trong trẻo giản dị, không mỉm cười, đúng lúc có một cánh hoa anh đào vừa rơi trên vai cô.
“Sao em chụp ảnh mà cũng không chịu cười?” Hoắc Bắc Thần lẩm bẩm.