Mọi người quay trở lại phía sau tòa Tiểu Tây Lâu, hai nhân viên bảo vệ đi tuần đang lượn lờ quanh tấm vải dã ngoại, Ba Đặc Nhĩ thấy một nhân viên bảo vệ muốn động vào cây đàn ghi-ta bảo bối của anh thì bước một bước dài tiến đến: “Ông anh, thủ hạ lưu tình!”
Khi hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy bảy tám học sinh đang đi về phía mình, họ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Các cô các cậu cũng thật là biết chơi đấy, ngay cả chỗ này mà cũng tìm ra được!”
“Đây chẳng phải là vì có một đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp sao?” Thân Chiêu Chiêu “khà khà” cười nói.
“Các cô cậu ở trong ký túc xá nào, vào đây chơi cũng được, nhưng bắt buộc phải thu dọn hết đồ khi ra về, nếu không ngày mai tôi sẽ nói với giáo viên hướng dẫn của các người.”
Mễ Dương với Hách Bình báo số ký túc xá, còn hứa với họ nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi, sau đó Hách Bình đưa cho các nhân viên bảo vệ mấy xiên thịt dê, bọn họ ỡm ờ giả bộ từ chối, sau đó gặm xiên que rồi bỏ đi.
Đám người ngồi thành một vòng tròn, đồ ăn chất thành đống ở giữa, Thân Chiêu Chiêu đưa cho mọi người một lon bia, Mễ Dương mở túi xiên nướng ra, kêu mỗi người cầm lấy một cây.
“Đến đây nào, cụng ly!” Hách Bình là người đầu tiên hô lên, nâng lon bia lên.
“Cạn xiên que!” Thân Chiêu Chiêu cũng giơ xiên que lên.
“Chà chà...”
Những lon bia và xiên que của các chàng trai và cô gái gặp nhau giữa không trung, vui vẻ chạm vào nhau.
Các chàng trai cầm lon bia uống hết một hơi, các cô gái nhã nhặn hơn chỉ nhấp một hớp nhỏ, đoàn người ăn một vòng, Ba Đặc Nhĩ cầm cây đàn ghi-ta lên tiện tay gảy, một làn gió nhẹ thổi qua, bầu không khí liền trở nên sôi nổi.
Đoàn người ồn ào, người dám lấy đàn ghi-ta tới là Ba Đặc Nhĩ đương nhiên cũng không từ chối, anh ta tự đàn tự hát, hát bài “Trời cao biển rộng” của nhóm nhạc mà anh ta ngưỡng mộ nhất.
Vốn dĩ ca khúc ban đầu đã rất hùng tráng, giọng hát của Ba Đặc Nhĩ mang theo sự mênh mông hùng vĩ của dân tộc du mục, khiến người nghe cảm thấy sục sôi máu huyết.
Thân Chiêu Chiêu nói với Cảnh Nhu: “Không ngờ anh ta cũng rất đẹp trai đấy.” Tuy rằng không đẹp trai bằng Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương, nhưng cũng rất tuấn tú.
Đây là khổng tước xòe đuôi đấy. Cảnh Nhu nghĩ thầm.
Ba Đặc Nhĩ hát xong, mọi người đồng thanh vỗ tay, chàng trai đến từ thảo nguyên rộng lớn gãi đầu cười ha ha.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một trận mưa hoa anh đào bay giữa bầu trời đêm, mọi người ngẩng đầu thưởng thức, Cảnh Nhu khẽ hắt xì một cái.
Gió có vẻ hơi lạnh. Cảnh Nhu có chút hối hận, lúc nãy nên mang theo một cái áo khoác đến.
“Làm sao vậy, lạnh à?” Hoắc Bắc Thần hỏi: “Nếu không thì trở về nhé?”
“Không có, ngứa mũi thôi.” Cảnh Nhu thấy mọi người đang có hứng thú cực độ nên không muốn họ mất hứng.
Quan Trạch Nam lặng lẽ nói với Cảnh Nhu: “Cảnh Nhu, cậu đề nghị chụp một tấm ảnh chung đi!”
Cảnh Nhu liếc nhìn Quan Trạch Nam một cái, hai tay Quan Trạch Nam chắp lại làm tư thế cầu xin.
Mặc dù không biết tại sao cô ấy không tự đề nghị, nhưng đây chỉ là một việc nhỏ, Cảnh Nhu cũng không nghĩ nhiều, nói theo ý của Quan Trạch Nam. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Mọi người không ai phản đối. Hách Bình giơ cao điện thoại, thu hết đám người phía sau vào màn hình.
“1 2 3, cheese...”
“Tách” một tiếng, tất cả vẻ mặt hào hứng của mọi người thu hết vào màn hình.
Đêm nay mọi người vừa cười nói vừa ầm ĩ vui vẻ, chơi đùa thỏa thích, lúc trở về vẫn còn một gói đồ ăn vặt to chưa ăn xong, Hoắc Bắc Thần bảo Cảnh Nhu mang về ký túc xá giữ lại mà ăn. Cảnh Nhu nói “lấy”, Hoắc Bắc Thần cười nhạo cô một tiếng rồi đi mất.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã có vài giọt mưa nhỏ, Hoắc Bắc Thần không gọi Cảnh Nhu đi chạy bộ, Cảnh Nhu cầu mà không được, cô không có tiết học đầu tiên nên ngủ một giấc đến tận 9 giờ, khi cô bị đồng hồ báo thức đánh thức thì phát hiện bản thân đầu nặng chân nhẹ, từ lúc rời khỏi giường cho đến khi mặc xong quần áo chỉ mất một khoảng thời gian ngắn thôi mà cô đã hắt hơi năm sáu cái.
Bị cảm rồi. Cô đeo khẩu trang vào theo thói quen, đổ đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt.
“Cảnh Nhu, tối hôm qua cậu bị cảm lạnh à? Có muốn uống thuốc không?” Mễ Dương hỏi.
Cảnh Nhu lắc đầu: “Tớ chịu đựng trước vậy.” Từ nhỏ đến lớn Cảnh Nhu vẫn luôn uống thuốc, đối với việc uống thuốc và tiêm chỉ có cảm giác chán ghét.
Hoắc Bắc Thần ở bên dưới ký túc xá chờ Cảnh Nhu, có mấy nữ sinh đến tìm anh để bắt chuyện, anh mất kiên nhẫn đuổi các cô ấy đi, ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Nhu đeo khẩu trang đi ra, bộ dạng uể oải, lông mày anh nhíu lại.
“Bị cảm hả?” Anh bước đến, lấy túi xách và bình giữ nhiệt của cô cầm trên tay.
“Không có, chỉ là ho một chút thôi.”
“Giọng mũi nặng như vậy, em định lừa quỷ à! Tối hôm qua đã không nhịn được mà còn muốn chơi, em là đứa con nít ba tuổi sao?”
Cảnh Nhu đột nhiên nhức đầu, cô mặc kệ anh, tự mình đi về phía trước.
Hoắc Bắc Thần đuổi theo cô: “Em uống thuốc chưa?”
“Không uống.”
“Sao lại không uống?”
“Không cần.”
“Bản thân em bị cảm em cũng không biết?”
“Đã nói là tôi không bị cảm.”
Hai người cãi nhau rồi đi đến nhà ăn, Cảnh Nhu gọi một tô hoành thánh, ăn hai miếng đã thấy nhạt nhẽo, miễn cưỡng uống vài hớp canh rắc hạt tiêu, sau đó bỏ mặc Hoắc Bắc Thần vẫn còn đang ăn ở lại: “Tôi đi học, anh đừng đi theo.”
Hoắc Bắc Thần nghiến răng nhìn Cảnh Nhu đã đi xa, dường như anh ăn xong một tô mì bò lớn chỉ để cho hả giận, lại kéo tô hoành thánh Cảnh Nhu không ăn hết, hai ba miếng đã ăn sạch sẽ. Cơ thể anh rất khỏe, căn bản không sợ mấy con virus nho nhỏ.
Tiết học buổi sáng là môn Lịch Sử Văn Học Cổ Đại mà Cảnh Nhu thích nhất, nhưng đầu óc cô cứ như hồ dán, cái mũi đỏ bừng, giáo viên nói gì, một chữ cô cũng không nghe được. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Bị cảm à?” Đại Nhu bỗng nhiên lên tiếng.
Ừ.
“Kỳ lạ thật, ngày hôm qua đáng lẽ tôi không bị cảm mới đúng …”
Bỗng nhiên Quan Trạch Nam đẩy đẩy cô, Cảnh Nhu tưởng là giáo viên điểm danh, ai ngờ Quan Trạch Nam lại chỉ ra ngoài cửa, chỉ thấy Hoắc Bắc Thần đang nhìn cô xuyên qua tấm kính của cửa sau, ngoắc tay bảo cô đi ra ngoài.
Cảnh Nhu cúi người đi ra ngoài, dường như Hoắc Bắc Thần vừa mới chạy bộ, trên trán đổ đầy mồ hôi, áo phông cũng ướt sũng, anh đưa cho cô một chiếc túi lớn có in hình hiệu thuốc: “Đợi lát nữa tan học thì uống thuốc, nếu thật sự chịu không được thì xin nghỉ quay về ngủ.”
Cảnh Nhu mở túi ra, bên trong ít nhất có bảy tám loại thuốc trị cảm, kết hợp với thuốc tiêu viêm. Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hoắc Bắc Thần dính ở trên trán, trên khuôn mặt anh tuấn càng hiện rõ khí chất trẻ trung hơn.
“Tôi không biết em uống loại thuốc nào sẽ có hiệu quả nên đã mua hết. Em nhìn xem cái nào uống được thì uống, đừng uống nhầm.”
Cảnh Nhu xách túi trở lại lớp học mà đầu óc vẫn còn trống rỗng.
Trong giờ giải lao, Cảnh Nhu hắt hơi mấy cái, từ trong túi lấy ra thuốc trị cảm hồi sáng, xé ra hai viên uống xuống cùng với nước. Thuốc con nhộng còn chưa được nuốt hết thì điện thoại đã rung lên hai lần, là tin nhắn của Hoắc Bắc Thần, hỏi cô đã uống thuốc chưa.
Cảnh Nhu mím môi, ngón tay cái vuốt ve màn hình điện thoại.
Cô vẫn còn mấy cái tin nhắn chưa đọc, là nhóm diễn đàn của khoa các cô, thường được quản trị viên công bố thông tin gì đấy, lúc bình thường cũng không có ai nói chuyện. Chỉ là hôm nay có một người đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn, tất cả đều là hình ảnh.
“Má ơi, cái gì đây, thật ghê tởm!” Bạn học phía sau đột nhiên kinh tởm hô lên.
“Có phải cậu đang nói tin nhắn trên nhóm diễn đàn khoa không?”
“Ừ, là ai vậy, gửi mấy cái loại ảnh này!”
“Chết tiệt, có phải thằng nhóc này đã gửi nhầm nhóm rồi đúng không? Bị phát hiện thì chết chắc.” Một nam sinh có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Khi bọn họ nói chuyện, Cảnh Nhu đã ấn vào trong nhóm, vì tốn lưu lượng data nên phải tải xuống theo cách thủ công, Cảnh Nhu đang định nhấp vào thì Mễ Dương ở bên cạnh mạnh mẽ khua tay: “Đừng ấn, đừng ấn, không có gì hay cả! Là quảng cáo khiêu dâm!”
Cảnh Nhu che miệng hắt hơi thêm lần nữa, cô nhìn thấy một bức ảnh khỏa thân không có ảnh đại diện trên điện thoại của Mễ Dương.
Cô khẽ nhíu mày, trong lòng chợt có dự cảm không lành. Cô trượt khung tin nhắn xuống dòng cuối cùng, bên trong có hai tin nhắn văn bản. Trong đó có một tin nhìn thấy mà phát hoảng.
[Trả tiền]
Tin nhắn không đầu không đuôi, nhưng trong lòng Cảnh Nhu lại hồi hộp.
Quản trị viên kịp thời dời mọi người ra khỏi nhóm, đồng thời đăng thông báo trong diễn đàn không được ấn mở hình ảnh để ngăn ngừa virus.
Các bạn học đều đang bàn tán sôi nổi, đoán già đoán non xem ai to gan lớn mật đã gửi cái hình này vào trong nhóm của khoa, tâm lý nhất định là không bình thường...
“Có lẽ cô gái đó là bạn gái cũ của cậu ta, bởi vì bị đá, cho nên gửi tin nhắn lên đây để trút giận.”
“Vậy thì cô gái này cũng thật là xui xẻo tám đời, may mà không có ảnh đại diện.”
“Có lẽ vẫn còn quả bom thứ hai đấy!”
Cảnh Nhu đặt bình giữ nhiệt xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Mễ Dương hỏi cô: “Đi đâu đấy, sắp vào học rồi!”
Cảnh Nhu ho khan hai tiếng, xua tay tỏ vẻ đã biết.
Đại Nhu vẫn ở đây, đột nhiên cô ấy nói: “Chính là hôm nay.”
Hôm nay cái gì?
“Hôm nay, ngày La Mỹ Liên nhảy lầu chết.”
Cái gì? Cảnh Nhu sốc lớn, không phải cô nói là tháng 5 sao?
“Tôi nhớ lại, là lúc trong nhóm diễn đàn khoa nhận được tin nhắn quấy rối. Đêm đó, La Mỹ Liên đã nhảy lầu, nhưng vào lúc ấy, không có ai nghĩ những bức ảnh khỏa thân này có liên quan tới La Mỹ Liên.” Đại Nhu nói: “Có lẽ sự tham gia của chúng ta đã đẩy nhanh quá trình.”
Cảnh Nhu đứng lên bước ra khỏi lớp học, vừa ho khan vừa gọi điện thoại cho La Mỹ Liên, điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng không có ai trả lời, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy. Cô lại gọi thêm lần nữa, vẫn là tiếng “bíp” dài khiến người ta thất vọng. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Cảnh Nhu tìm lại số điện thoại của những người khác trong ký túc xá 215, Hoắc Bắc Thần gọi đến, cô liền tắt máy.
Đầu tiên cô tìm được số điện thoại của Đỗ Lộ sau đó gọi đi, nhưng Đỗ Lộ không nhận, cô lại gọi cho Hoàng Nhạc Lam, may mắn là cô ấy nhận máy.
Cảnh Nhu hỏi các cô ấy có đang đi học không và La Mỹ Liên có ở cùng bọn họ không. Hoàng Nhạc Lam trả lời: “Chúng tớ đang học môn chuyên ngành, nhưng mà La Mỹ Liên lại trốn học nữa rồi, chắc còn đang ngủ nướng trong phòng trọ đấy.”
“Vậy cậu biết phòng trọ của cậu ấy ở đâu không?”
“Cụ thể thì tớ không biết, hình như là ở hẻm Ngưu Gia, đàn em khóa dưới đồng hương của cậu ta chắc là biết đấy, hai người họ ngày nào cũng dính nhau như sam.”
Chỉ là Hoàng Nhạc Lam cũng không biết số điện thoại của đàn em đồng hương của La Mỹ Liên, chỉ nhớ mang máng cô ấy học khoa Báo Chí.
Nghe cô ấy nói như vậy, Cảnh Nhu nhớ lại, lần đi dạo phố lúc trước dường như nghe nói là học ngành Phát Thanh Viên.
“Bạn học, lên lớp rồi, đi vào thôi.” Giáo sư già hòa nhã dễ gần đang cầm một ly trà trong tay, cười nhắc nhở Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu theo giáo sư trở lại phòng học, cô ho khan, cúi đầu lén cầm điện thoại đăng nhập vào mạng nội bộ của trường, trong đó có lịch học của tất cả các khoa trong trường. Hiện tại khoa Phát Thanh Viên năm nhất đang có lớp học tiếng Anh trong tòa nhà dạy học thứ nhất.
Cảnh Nhu siết chặt điện thoại, cô ho khan hai tiếng, cầm lấy túi xách và túi thuốc, nói với bạn cùng phòng: “Tớ chịu không nổi nữa rồi, tớ muốn quay về ngủ.”
Trước khi giáo sư già bắt đầu tiết học, Cảnh Nhu xin phép cho cô được nghỉ tiết này, giáo sư không làm khó cô, còn dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, uống nhiều nước ấm.
Cảnh Nhu vội vàng ra khỏi lớp học, đầu đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Hoắc Bắc Thần đang mặc đồng phục, đứng trước mặt cô đổ mồ hôi đầy đầu, dưới cánh tay còn kẹp một quả bóng rổ.
“Gọi điện thoại cho em sao em không nghe máy, em thấy thế nào, đỡ hơn chưa? Uống thuốc chưa? Không phải em đang học à, chạy ra đây làm gì, trong người rất khó chịu sao?”
“Anh tới đây làm gì?” Cảnh Nhu vừa nhìn thì đã biết anh từ sân bóng rổ tới.
“Em đừng quan tâm tôi đến đây làm gì, tôi hỏi em thế nào rồi.”
Cảnh Nhu che khẩu trang lại ho thêm hai tiếng: “Tôi vừa mới uống thuốc, chắc cũng đỡ hơn một chút rồi.” Cô khẽ dừng lại: “Cảm ơn thuốc của anh.”
“Cảm ơn cái quỷ gì. Nếu ngày hôm qua tôi kéo em về ký túc xá thì đã không có chuyện gì rồi.” Hoắc Bắc Thần nói: “Đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá… Hay là đến bệnh viện khám thử?”
Cảnh Nhu bước nhanh xuống lầu, mới nói xong vài câu thôi mà cổ họng cô đã ngứa ngáy, cô nuốt nước bọt: “Không cần phải đi gặp bác sĩ, tôi còn có chút việc, khi nào làm xong thì sẽ về ký túc xá.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Em đã thế này còn muốn làm cái gì?”
“Chỉ là bị cảm nhẹ thôi, cũng không phải là bệnh nan y.”
Cảnh Nhu học ở tòa nhà dạy học thứ hai, là nhà đôi với tòa nhà dạy học đầu tiên. Cảnh Nhu đi băng qua hành lang phía trên thì đã tới tòa nhà đầu tiên. Hoắc Bắc Thần không biết cô đang muốn làm gì, nhíu mày đi theo sau cô. Cảnh Nhu bảo anh đi trước, nhưng anh không chịu đi.
Học muội Vương Trân là đồng hương của La Mỹ Liên đang học ở lớp 201, lúc bạn học lặng lẽ chọc vào cô ấy, cô ấy đang cầm cái túi xách dây xích đặt trên đùi để chụp ảnh.
Cảnh Nhu gọi cô ấy ra khỏi lớp học, trực tiếp hỏi cô ấy La Mỹ Liên đang thuê phòng ở đâu.
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Vương Trân cảnh giác nhìn cô, vẫn cảm thấy nghi ngờ Cảnh Nhu có ý định xấu, muốn mách lẻo với giáo viên hướng dẫn.
“Kêu cô nói thì mau nói đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Hoắc Bắc Thần nói.
Vương Trân hoảng sợ, cô nhận ra Hoắc Bắc Thần, chỉ là không ngờ anh đang hẹn hò với Cảnh Nhu.
Có thế lực ác bá trấn ở đây, rất nhanh Cảnh Nhu đã nghe được địa chỉ phòng thuê của La Mỹ Liên, ở bên ngoài con ngõ Ngưu Gia, phía trên lầu quán cà phê Internet Đằng Phi. Cảnh Nhu không dám chậm trễ, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà dạy học đi đến cánh cửa phía Tây.
Hoắc Bắc Thần giữ chặt cô lại: “Em tìm người phụ nữ này làm gì?”
“Có chút việc, anh đừng đi theo tôi.”
“Em đang bị cảm còn chạy lung tung đi đâu.”
“Đã nói là có việc.” Vì ngăn cản Hoắc Bắc Thần hỏi nhiều, Cảnh Nhu nói thêm một câu: “Chuyện của con gái.”