Bạn trai cặn bã

Tuy rằng ban ngày Tây Kinh giống như mùa hè, nhưng về đêm, gió thổi qua vẫn rất lạnh.
 
Cảnh Nhu ngồi trên mép bồn hoa bên cạnh Tiểu Tây Lâu, cô đã mặc áo khoác và đội mũ nhưng vẫn cảm thấy lạnh, miệng cô nhấp từng hớp nước ấm nhỏ.
 
Bây giờ đã hơn 11 tối, trong Tiểu Tây Lâu chỉ có một sự yên tĩnh, ngày hôm qua cô đến đây cùng mọi người nên không cảm thấy gì, nhưng hôm nay chỉ có một mình cô. Cảnh Nhu cảm thấy thấy tòa nhà tối đen như mực ở trước mặt này giống như một con quái thú đang há miệng, tiếng gió rít gào giống như tiếng gầm của nó.
 
Đêm đen và gió lớn, ngồi một mình hồi lâu có thể làm cho người ta tưởng tượng ra mấy cảnh thí dụ như giết người hủy xác. Cảnh Nhu cố gắng vứt hết mấy câu chuyện đáng sợ cô đang nghĩ trong đầu đi, cầm lấy điện thoại di động gọi cho La Mỹ Liên. Đột nhiên cách đó không xa có hai bóng đen đi đến, cô vội vàng trốn ra sau bồn hoa.
 
Hai nhân viên bảo vệ đang cầm đèn pin, câu được câu mất nói chuyện với nhau, chậm rãi đi qua Tiểu Tây Lâu, còn cầm đèn pin soi vào bên trong lắc lắc mấy lần.
 
Cảnh Nhu không nhịn được hắt xì một cái, nhưng cô kịp thời che miệng lại.
 
“Âm thanh gì vậy?”
 
“Âm thanh gì?”
 
“Tôi nghe thấy có người hắt xì.”
 
“Tôi có nghe thấy gì đâu, cậu bị ảo giác à?”
 
“Phải không… Có lẽ ...Có thể tôi xem nhiều phim ma quá rồi ha ha…”
 
Tiếng nói chuyện và tiếng bước chân xa dần. Cảnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên điện thoại trong tay cô rung lên dữ dội, Cảnh Nhu nhìn màn hình, là La Mỹ Liên.
 
Cô vội vàng ấn nút nghe máy: “La Mỹ Liên, cậu đang ở đâu?”
 
Giọng nói yếu ớt của La Mỹ Liên truyền đến từ phía đối diện, giống như một ma nữ vô hồn: “Cảnh Nhu, tôi ‘xong’ rồi.”
 
Trong lòng Cảnh Nhu thoáng hồi hộp.
 
“Cậu nói không sai, mấy cái loại vay khỏa thân đó chính là cho vay nặng lãi, không, nó đáng sợ hơn cả vay nặng lãi, nó không chỉ muốn tiền của người ta mà còn muốn người ta bán thân để trả nợ! Tôi khuyên cậu một câu cuối cùng, tuyệt đối đừng ngu ngốc giống tôi vậy, đi vay cái kiểu này…” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Hai chữ “cuối cùng” làm người ta kinh hãi, Cảnh Nhu đứng lên, cố gắng giảm nhẹ giọng nói hết mức có thể: “Mỹ Liên, bây giờ cậu đừng hoảng, đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu nói, chúng ta cùng nhau giải quyết được không.”
 
“Không có cách nào có thể giải quyết được cả... Tôi đã bước một chân vào địa ngục...”
 
“Sao vậy, là do bọn họ muốn cậu trả lại rất nhiều tiền sao?”
 
La Mỹ Liên tuyệt vọng cười lên một tiếng: “Cậu đoán xem là bao nhiêu?”
 
Cảnh Nhu bước ra khỏi bồn hoa đi lên lối đi bộ: “Tớ không biết.”
 
Một bóng người cô đơn mờ ảo mang theo hơi lạnh từ xa chậm rãi đi đến.
 
“100.000 tệ.” Giọng nói La Mỹ Liên bình tĩnh đến kỳ lạ: “Thật buồn cười, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tôi vay 5000 tệ, vậy mà bây giờ tôi nợ 100.000 tệ. Trời ạ, cả đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.”
 
Hai mắt Cảnh Nhu mở to, từ 5000 tệ đến 100.000 tệ, những người này... Là cướp tiền một cách trắng trợn sao?
 
“Bây giờ cậu đừng hoảng, kiểu cho vay nặng lãi này rõ ràng là trái pháp luật, chúng ta có thể đi báo án.”
 
“Không thể nào, trong tay họ còn có ảnh khỏa thân và... video của tôi, nếu tôi dám đi tố giác thì họ sẽ gửi những thứ đó cho mọi người. Tấm ảnh buổi sáng hôm nay, cậu thấy không? Đó chính lời cảnh cáo của bọn họ dành cho tôi!” Hơi thở của La Mỹ Liên bắt đầu dồn dập: “Tôi hết rồi, đời này của tôi không còn gì nữa rồi!”
 
Cảnh Nhu ho khan, chạy bước nhỏ tiến lên về phía trước. Mắt của La Mỹ Liên sưng đỏ, khuôn mặt đầy nước mắt trở nên rõ ràng dưới ánh đèn đường.
 
“Sao cậu lại ở...” La Mỹ Liên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
 
Cảnh Nhu lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cô ấy lau nước mắt, La Mỹ Liên cầm lấy lau lung tung trên mặt, cúi đầu bước nhanh về phía trước: “Sao cậu lại ở đây?”
 
Cảnh Nhu giữ chặt cánh tay của cô ấy: “Đã 11 giờ rồi, chúng ta quay về ký túc xá đi, sắp đóng cửa rồi.”
 
La Mỹ Liên dùng sức vung tay cô ra: “Tôi không muốn quay về.”
 
“Cậu còn muốn đi đâu?”
 
“Tôi muốn đi ngắm sao.”
 
La Mỹ Liên lập tức đi thẳng đến Tiểu Tây Lâu, Cảnh Nhu cố gắng ngăn cản, nhưng sức lực của La Mỹ Liên mạnh hơn cô, thậm chí cô ấy còn chạy đi mất, Cảnh Nhu chỉ có thể kéo cơ thể ốm yếu của mình đuổi theo. La Mỹ Liên vừa mới bước vào thang máy, cô ở bên cạnh cũng lách người vào theo. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
“Cậu đi về đi, tôi muốn yên lặng ở một mình.” La Mỹ Liên đẩy cô.
 
“Tớ cũng muốn đi ngắm sao.” Cảnh Nhu hít hít mũi, điện thoại trong túi rung lên, nhưng cô không chú ý.
 
La Mỹ Liên liếc cô một cái, giống như đang giận dỗi, cô ấy ấn nút 35 của tầng cao nhất.
 
Thang máy mới thậm chí còn chưa xé màng bảo vệ, trong không gian kín gió toả ra mùi nhựa ngửi rất khó chịu. La Mỹ Liên và Cảnh Nhu đều không nói chuyện, trong không khí phảng phất mùi nấm mốc có độc.
 
Cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, khi cửa thang máy vừa mở ra, cả hai người gần như được trút đi gánh nặng bước nhanh ra thang máy.
 
Tầng ba mươi lăm vẫn là tầng dân cư, muốn đi lên phải thông qua cầu thang an toàn lên mới được. Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhu đến đây nên không biết phải đi đường nào, La Mỹ Liên lại thuộc đường rẽ bên trái, đẩy cửa cầu thang an toàn ở trong góc.
 
Trên sân thượng chất một đống xi măng và cát, dấu vết thi công lưu lại khắp nơi, La Mỹ Liên tìm một tấm xi măng ngồi xuống, nhìn lên bầu trời thưa thớt sao mà khi ở bên dưới hoàn toàn không thể nhìn thấy.
 
Thành phố lớn bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, nhưng buổi tối ở trong thôn của La Mỹ Liên, vừa ngẩng đầu lên thì sẽ là một bầu trời đầy sao, đẹp đến mức khiến người ta quên hết mọi thứ.
 
Cảnh Nhu quay đầu nhìn về phía La Mỹ Liên, ánh mắt La Mỹ Liên ngẩn ngơ, như thể cô ấy đang hồi tưởng lại cái gì đó.
 
Cảnh Nhu không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Cô ngẩng đầu nhìn, cũng bị cảnh đẹp trân quý hấp dẫn. Từ nhỏ cô đã ở trong thành phố, khó có được cơ hội thấy bầu trời sao.
 
Thật là nhỏ bé.
 
So với những vì sao, thì con người thật là nhỏ bé.
 
Gió lạnh thấu xương, La Mỹ Liên chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác, nhưng dường như cô ấy cũng không cảm thấy lạnh, hồi lâu, cô ấy khẽ nói “... Đẹp không? Ở chỗ chúng tôi, những ngôi sao ấy xinh đẹp hơn nơi này gấp mấy trăm lần. Vừa nhìn lên thì tất cả đều là sao, không theo trật tự, nhưng đó là tác phẩm nghệ thuật tự nhiên nhất.”
 
Cô ấy dừng lại một lúc: “... Nhưng chỗ đó của chúng tôi chỉ có những ngôi sao, ngoại trừ những ngôi sao thì cái gì cũng không có. Không có điện thoại thông minh, không có máy tính, cái gì cũng không có. Tôi biết thế giới này rất lớn, tôi muốn chạy ra khỏi cái thôn đấy, cho nên tôi học tập cả ngày lẫn đêm. Lúc người ta đang chơi thì tôi đang đọc sách, thậm chí ngay cả tiệc Giáng Sinh của lớp, tôi cũng đang đọc sách trong ký túc xá... Rốt cuộc tôi cũng thành công trúng tuyển vào Đại học Tây Kinh, trở thành nữ anh hùng trong thôn, khi đó tôi rất vui, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể trở nên nổi bật. Chỉ là tôi không ngờ vào trường Đại học không phải là trạm cuối mà chính là trạm bắt đầu. Tôi làm cái gì cũng không đúng, cái gì cũng không hợp, tất cả bọn họ đều cười nhạo tôi, tôi nói tiếng phổ thông, bọn họ cười nhạo tôi quê mùa. Tôi thích một bộ quần áo, bọn họ cũng cười nhạo tôi quê mùa. Tôi không biết trạm A* trạm B*, không biết là người nổi tiếng nào, bọn họ cười tôi nhiều đến mức, cứ như tôi là người sống quê mùa nhất trên thế giới này.”
 
*trạm A: trang web AcFun Barrage Video Network (AcFun, viết tắt là “Trạm A”); theo Baidu
 
*trạm B: trang web Bilibili (Nasdaq: BILI; tên tiếng Anh: Bilibili, viết tắt là “Trạm B”); theo Baidu
 
La Mỹ Liên sẽ không bao giờ quên được, khi cô sao chép lại văn bản trong tiệm net, lúc về cô nhờ Hùng Thủy Linh dán nó vào máy tính giúp cô, Hùng Thủy Linh đã cười một cách điên cuồng.
 
Cảnh Nhu gật đầu: “Bọn họ đang kỳ thị cậu.”
 
La Mỹ Liên kinh ngạc nhìn cô.
 
“Sao vậy, cậu cho rằng tớ sẽ nói ‘đây chỉ là ảo giác của cậu’ à?”
 
“Tôi...”
 
Cảnh Nhu nói: “Có thể họ không cố ý, nhưng đó thật sự là kỳ thị. Từ nhỏ đến lớn tớ cũng đã bị người khác kỳ thị, nên có thể hiểu được cảm giác của cậu.”
 
La Mỹ Liên không tin: “Sao cậu bị người ta phân biệt đối xử được chứ?”
 
Cảnh Nhu lớn lên ở thành phố lớn, vẻ ngoài xinh xắn, mặc dù tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng có thể làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần. Tuy rằng cô chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng luôn khiến người ta có cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa cô còn quen một người bạn trai lợi hại như Hoắc Bắc Thần, một cô gái như vậy sao có thể bị cười nhạo? Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
“À, bởi vì bố tớ phạm tội, nên bị kết án tù chung thân.”
 
“Hả?” La Mỹ Liên giật mình. Bị kết án tù chung thân... Chẳng lẽ là giết người...
 
Cảnh Nhu mấp máy môi, cổ họng trào lên vị đắng chát, nhưng biểu cảm vẫn nhàn nhạt: “Lúc thụ án tớ mới ba tuổi, việc này của bố tớ đã gây ra rắc rối lớn cho chúng tớ. Sau này khi tớ đi nhà trẻ, người lớn trong nhà các bạn học của tớ đều muốn họ tránh xa tớ ra, bởi vì tớ là con của tội phạm. Chờ đến khi học tiểu học, sự né tránh này đã hoàn toàn trở thành kỳ thị một cách trắng trợn. Lúc đó, trên đường về nhà của tớ có một cái hồ nước, bên trong đều là lá sen, mùa hè hoa nở rất đẹp, tớ đã muốn nhảy xuống đó mấy lần.” Ngữ điệu của Cảnh Nhu đều đều, giống như đang nói về chuyện nhà người khác.
 
“Cậu...”
 
“Lên đến cấp hai, tớ đã trốn một buổi học đi ra ngoài, ngồi bên trong cái ao cả buổi chiều. Hôm đó trời rất nóng, ít nhất cũng phải bốn mươi độ, tớ chóng mặt nhức đầu, đột nhiên, trong chớp mắt tớ đã thông suốt được một chuyện cứ như được mở ra ‘Thiên Nhãn’. Tớ tự hỏi bản thân một điều...”
 
“Điều gì?”
 
Cảnh Nhu ngửa đầu lên nhìn về phía bầu trời sao, im lặng một lúc lâu mới nói: “Cả đời này của tớ, chẳng lẽ sinh ra là để gánh vác món nợ của bố sao?”
 
La Mỹ Liên im lặng.
 
Cô ấy có thể thi đậu vào được Đại học Tây Kinh, đầu óc vẫn rất linh hoạt. Cô ấy hiểu ý của Cảnh Nhu.
 
Một lúc lâu sau, La Mỹ Liên đứng lên, thở dài một hơi. Cô ấy đi đến hàng rào trên sân thượng, Cảnh Nhu đi theo sau.
 
Tay La Mỹ Liên ngoan cố nắm chặt lại đến nỗi hiện lên cả đường gân thô ở cổ tay: “Nhưng mà tôi đã muộn rồi, Cảnh Nhu, tôi đã muộn rồi.”
 
“Cuộc sống của cậu vẫn còn rất dài.”
 
La Mỹ Liên đau lòng lắc đầu: “Tôi bây giờ đang gánh món nợ 100.000 tệ, nếu không trả được trong hai ngày này, họ sẽ bắt tôi phải bán thân để trả nợ!”
 
“Đó là phạm pháp. Chúng ta đi báo án đi.”
 
“Không thể đi!” La Mỹ Liên hét lên: “Ngay khi tôi vừa báo án, bọn họ sẽ gửi toàn bộ ảnh chụp và video cho bố mẹ tôi, còn có cả thầy cô nữa! Còn bị đăng tất cả lên trên mạng! Nếu để cho bọn họ biết, tôi sẽ sống không bằng chết!”
 
“Nhưng mà chết thì có thể giải quyết được mọi vấn đề sao, cậu muốn ném hết cả cục diện rối rắm này lại cho bố mẹ cậu sao?” Cảnh Nhu nắm lấy cổ tay cô ấy.
 
“Tôi chết đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
 
“Giải quyết cái gì? Cách giải quyết của cậu chính là để bố mẹ cậu sống cả đời trong nỗi đau mất đi con gái à? Cậu có biết nếu cậu nhảy từ đây xuống, cậu sẽ để cho bố mẹ cậu đi ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để nhận thi thể con mình, như vậy thì tàn nhẫn đến độ nào chứ!”
 
“Nhưng tôi, nhưng tôi...” La Mỹ Liên sụp đổ, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống: “Tôi không còn cách nào cả, tôi không có cách...”
 
“Chuyện bản thân mình làm sai, dù có nuốt máu* cũng phải giải quyết nó. Đừng nghĩ rằng chết thì mọi chuyện sẽ xong, ném cục diện rối rắm cho người khác giải quyết.”
 
*nuốt máu: nuốt máu vào bụng; ẩn dụ về sự bất lực tột cùng
 
La Mỹ Liên chẳng nói lên lời, cô ấy chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cất tiếng khóc lớn.
 
“Thật xin lỗi, xin lỗi...”
 
Không biết La Mỹ Liên đang nói xin lỗi với ai, chỉ là nói từng tiếng, từng tiếng một.
 
Cảnh Nhu đứng trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy khóc.
 
Khóc đủ rồi thì sẽ không có can đảm để nhảy xuống nữa.
 
“Cảnh Nhu!” Đột nhiên một giọng nam kìm nén vang lên, có một bóng người hiện ra từ sau cánh cửa sân thượng, không ngờ là Hoắc Bắc Thần.
 
Cảnh Nhu giật mình: “Sao anh ở... Hắt xì!”
 
Hoắc Bắc Thần xụ mặt đi đến, cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi khoác lên người Cảnh Nhu, bản thân chỉ còn một chiếc áo ba lỗ màu đen.
 
“Nửa đêm nửa hôm ở đây gió thổi lớn như vậy mà em còn chạy đến đây làm gì hả!” Hoắc Bắc Thần thô lỗ nói.
 
La Mỹ Liên ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt vẫn còn nước mắt, thẫn thờ nhìn người con trai đột ngột xuất hiện. Cô đương nhiên biết người này, bạn trai Cảnh Nhu, Hoắc Bắc Thần, người vang danh trong Đại học Tây Kinh. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
“Cả cô nữa, hơn nửa đêm, chạy đến đây khóc cái gì mà khóc, còn không chịu về ký túc xá cho tôi!” Hoắc Bắc Thần cúi đầu, dù không quen biết La Mỹ Liên nhưng anh cũng không khách sáo mà mắng luôn một thể.
 
La Mỹ Liên vội vàng lau nước mắt rồi đứng dậy, “ừ ừ” hai tiếng.
 
Vồn dĩ tối hôm nay cô muốn đến đây nhảy lầu tự sát, nhưng sao lại biến thành tình huống này vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui