Bố mẹ La Mỹ Liên ngồi tàu hỏa suốt đêm chạy đến, giữa trưa ngày hôm sau thì đến trường học, thần sắc của hai người vẫn đang hốt hoảng, trên người còn mặc bộ đồ làm nông bằng vải thô đã bị giặt đến trắng bệch, dưới chân là một đôi ủng nhựa bảo hộ đi mưa, trên đó dính đầy bùn.
Lúc bố mẹ La Mỹ Liên thấy thi thể tái nhợt cứng đờ của con gái, người bố nằm gục xuống đất, người mẹ xông lên ôm đầu gào khóc.
Cảnh Nhu dời tầm mắt.
Lữ Huy liên hệ với Cảnh Nhu, mời cô đến cục cảnh sát Vương Thành trò chuyện một chút. Cơn sốt của Cảnh Nhu đã giảm, tuy còn có chút uể oải, nhưng cô vẫn đồng ý.
Cô mới vừa mới lên tàu điện ngầm thì Hoắc Bắc Thần gọi điện thoại tới. Anh đã trở về trường học, hỏi cô ở đâu. Cảnh Nhu hàm hồ đáp lại hai câu, chỉ nói đi ra ngoài có việc.
“Tôi nghe nói trường học có người chết, là ở ký túc xá kế bên bọn em à?”
“… Sao anh cũng hóng chuyện vậy?”
Hoắc Bắc Thần mắt nổ đom đóm, cúp điện thoại.
Cảnh Nhu ra khỏi tàu điện ngầm, dựa vào hướng dẫn tìm thấy được cục cảnh sát. Cô chỉ mới đi đến nhà giam, chưa từng đến cục cảnh sát. Nhưng khi cô vừa mới bước một bước vào cục cảnh sát, phòng làm việc trống rỗng, bên trong chỉ có một bầu không khí nặng nề, khiến cô tự dưng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều có chút quen thuộc không thể nào hiểu được.
“Thì ra lúc này cục cảnh sát trông như thế này sao?” Đại Nhu hào hứng nói.
Cô rất thích làm cảnh sát sao?
“Không thích.” Đại Nhu nói một cách cương quyết dứt khoát.
Lữ Huy chờ cô ở cục cảnh sát, nhìn xa chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Tuy rằng Cảnh Nhu không phải là kiểu đặc biệt xinh đẹp, nhưng khí chất không tồi, có thể làm cho người ta nhớ ngay lập tức.
Lữ Huy dẫn cô đến phòng làm việc của mình, trên bàn được bày biện sắp xếp gọn gàng, một chút đồ vật dư thừa cũng không có. Đại Nhu nói: “Thật không ngờ anh Lữ không lừa người khác, lúc trẻ anh ấy thực sự là một người thích sạch sẽ, thời gian thực sự là một kẻ giết người.”
“Bạn học Cảnh Nhu, nếu cô đã đến cục cảnh sát, tôi cũng không quanh co lòng vòng. Ngày hôm qua cô lén lút nhét số điện thoại của cô cho tôi, có phải là có chuyện muốn nói với cảnh sát hay không ?”
Cảnh Nhu đeo khẩu trang lên, ho nhẹ hai tiếng gật đầu: “Tôi biết một vài tình huống của La Mỹ Liên, buổi tối trước hôm đó một ngày, lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy là ở trên sân thượng tòa nhà Tiểu Tây Lâu, cậu ấy muốn nhảy lầu tự sát.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Tại sao?”
“Bởi vì cái này.” Cảnh Nhu lấy trong túi ra một vài tờ giấy do cô in ra và cả cuộc nói chuyện cùng với chị Lý.
Lữ Huy nhìn lướt qua thật nhanh: “Mẹ kiếp! Đây là cái gì, lấy ảnh khỏa thân để làm tài sản thế chấp?”
“Đúng vậy, nhóm người này không chỉ chụp ảnh khỏa thân của nữ sinh viên Đại học mà còn yêu cầu họ quay video. Đó là cho vay nặng lãi, nếu sinh viên không trả được tiền, mấy người đó sẽ gửi ảnh khỏa thân và video khiếm nhã cho giáo viên và phụ huynh, buộc họ phải bán mình để trả nợ.”
“Cái gì, lẽ nào lại vậy!” Lữ Huy ấn bàn nhảy dựng lên, mái tóc xoăn cũng dựng lên.
Các đồng nghiệp trong cục vẫn đang đánh báo cáo đều nhất trí quay lại nhìn Lữ Huy.
“Không ngờ anh Lữ lại nhiệt huyết như vậy.” Đại Nhu nói.
“La Mỹ Liên vay tiền của nhóm người này, khoảng tám hoặc chín nghìn, nhưng tháng này, họ muốn cậu ấy trả lại 100.000 nghìn tệ.” Cảnh Nhu nói: “Buổi tối hôm trước, La Mỹ Liên nói với tôi, cậu ấy không trả nổi, chị Lý muốn cậu ấy bán thân.”
“Đây là kêu người ta bán dâm!”
Nghê Huân ngậm điếu thuốc trong miệng đi tới, đánh một cái lên đầu Lữ Huy: “Cậu ồn ào vớ vẩn gì thế!”
Lữ Huy xoa đầu, nhanh tay nhanh chân lấy nhật ký trò chuyện mà Cảnh Nhu đã in đưa lên: “Sư phụ, cái chết của La Mỹ Liên thực sự rất kỳ lạ!”
Nghê Huân liếc mắt nhìn Cảnh Nhu một cái, cầm tờ giấy trắng xem chậm rãi đặt điếu thuốc xuống, cau mày ngồi vào góc bàn.
“Đây là ai, của La Mỹ Liên à?”
“Không phải, đây là của tôi. Tôi đã nhờ La Mỹ Liên lấy giúp con số này.”
“Cô ấy dùng… ảnh khỏa thân, vay tiền sao?”
“Đúng vậy, nếu các anh kiểm tra điện thoại của cậu ấy, chắc trong đó có bằng chứng, cậu ấy không chỉ chụp ảnh mà còn quay lại cả video khiếm nhã.”
Nghê Huân im lặng một lúc, sau đó đưa tờ giấy cho Lữ Huy: “Giao vụ án này cho Đội Điều tra Kinh tế.”
“Sư phụ, người cũng đã chết, làm sao đưa cho Đội Điều tra Kinh tế được!”
Nghê Huân lại đưa điếu thuốc ngậm vào miệng, thở ra một hơi thật mạnh: “Tôi vừa mới lấy được kết quả báo cáo giám định, pháp y kết luận cũng giống như những gì chúng ta thấy tại hiện trường, La Mỹ Liên thuộc về diện ‘tử vong tự nhiên’.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Cảnh Nhu nhìn về phía Nghê Huân.
“Đừng nói giỡn, sư phụ, một cô gái bình thường không đau, không ốm chỉ mới ngủ có một giấc sao có thể chết được, đóng phim kinh dị à!”
“Sao lại không thể? Cô ấy ngoại trừ một vết xước nhỏ trên mặt thì cả người không có một vết thương trí mạng nào, lại không có dấu hiệu trúng độc. Tất cả nhân tố đều cho thấy, cô ấy là ‘về chầu tổ tiên’ một cách tự nhiên. Có lẽ ứng nghiệm với câu nói kia, Diêm Vương bảo cậu phải chết vào canh ba, ai dám giữ cậu lại đến canh năm.”
Đột nhiên Cảnh Nhu giật mình một cái, như bị “ngũ lôi oanh đỉnh”*.
*ngũ lôi oanh đỉnh: ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn
Đại Nhu nói La Mỹ Liên sẽ chết, cho nên cô mới có thể đi ngăn cản cô ấy nhảy lầu, nhưng La Mỹ Liên vẫn sẽ chết trên giường ở ký túc xá. Không phải là người giết, không phải là tự sát, vậy đó là cái gì?
“Có lẽ... Người đáng lẽ phải chết thì vẫn sẽ chết.” Đại Nhu buồn bã nói.
Chẳng lẽ trước kia cô...
“Đúng vậy, chính là như vậy.”
Người đã chết ở dòng thời gian của Đại Nhu, nên bây giờ cũng sẽ chết.
Số trời đã định, con người không thể đoán trước được ư?
Lữ Huy không phục lắm, nói là anh muốn tranh thủ để cha mẹ của La Mỹ Liên đồng ý khám nghiệm tử thi, có lẽ sẽ tra ra một số chất độc gì đó cũng nói không chừng. Nghê Huân mặc kệ anh, chỉ bảo Cảnh Nhu ghi chép lại những gì cô biết, sau đó giao lại toàn bộ cho Lữ Huy.
“Tôi sẽ đến nói chuyện với Đội Điều tra Kinh tế, em gái, em yên tâm. Mặc dù chúng tôi không phụ trách vấn đề này, nhưng người trong Đội Điều tra Kinh tế cũng rất lợi hại, tình hình trong vụ án này rất tệ, nếu là sự thật thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Tôi hiểu rồi ạ, anh cảnh sát, kính nhờ mọi người.” Cảnh Nhu đứng lên.
Nghê Huân đặt mông xuống bàn, hỏi Cảnh Nhu: “La Mỹ Liên là... bạn thân của em sao?”
Cảnh Nhu sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Vậy tại sao em dốc lòng dốc sức với chuyện của cô ấy vậy.”
Cảnh Nhu nhàn nhạt nói: “Xem như tôi thích lo chuyện bao đồng đi.”
Nghê Huân nhếch môi. Cái cô bé này ngay cả nói dối cũng không để tâm.
Hai người đưa Cảnh Nhu đến trước cầu thang, Cảnh Nhu kéo khẩu trang xuống, nghiêm mặt nói: “Cảnh sát Nghê, cảnh sát Lữ, La Mỹ Liên chỉ là có chút chuộng hư vinh, nhưng chuộng hư vinh cũng không đến nổi phải chết. Nhưng những kẻ cho vay đó dùng tiền để phóng đại sự hư vinh của họ, sau đó bức họ đi vào ngõ cụt. Hy vọng các ngài có thể đưa những người này ra trước công lý càng sớm càng tốt, đừng để có thêm nhiều cô gái khác nửa đêm tự sát... một cách bất lực.”
Nói xong, Cảnh Nhu cúi đầu. Cái cúi đầu này thật sự rất thấp, gần như đạt 90 độ. Hai vị cảnh sát không khỏi đứng thẳng, liếc mắt nhìn nhau.
Cảnh Nhu cúi người xong, không nói thêm gì nữa, kéo khẩu trang lên, không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.
Nghê Huân nhìn bóng lưng của Cảnh Nhu biến mất ở góc cầu thang, xoa cằm, lúc xoay người nói: “Cô gái này thật kỳ lạ.”
Lữ Huy đuổi theo hỏi: “Sư phụ, sao cô ấy lại kỳ lạ?”
“Tên nhóc cậu đấy, cái nên chú ý thì không chú ý, không nên chú ý thì lại chú ý.” Nghê Huân liếc mắt nhìn đệ tử của mình một cái: “Cậu dùng não ngẫm lại đi. Dựa vào tin tức cậu lấy được, có phải La Mỹ Liên là một cô gái nông thôn chuộng hư vinh và rất tự ti hay không?” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Đúng vậy!”
“Vậy cậu cảm thấy em gái Cảnh này thì sao?”
“Chắc là kiểu hình tương phản với La Mỹ Liên.”
“Vậy cậu cảm thấy cơ hội họ trở thành bạn thân của nhau có tỷ lệ bao nhiêu phần trăm?”
“Cái này... Hai người họ cũng không thích hợp mấy phải không?”
“Vậy thì đúng rồi.” Nghê Huân nói: “Cậu có nhớ ngày hôm qua cậu ghi lời khai hay không, hôm qua chúng ta hỏi bạn cùng phòng, bạn trai, giáo viên với cả hai cô bạn tốt đồng hương của La Mỹ Liên, không có ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Đối với một cô gái có xuất thân bần hàn nhưng lại có thể sở hữu được một cái túi tận mấy nghìn, mọi người đều im không nói gì, mà hai người bạn cùng phòng của cô ấy thì tỏ ra khinh thường, ám chỉ với chúng ta rằng cô ấy được một người giàu có bao nuôi. Ngay cả bạn trai cô ấy cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nói cô ấy có người chú họ mới trở về nhận người thân nên cho cô ấy một bao lì xì to, hai người bạn tốt đồng hương của cô ấy thì trực tiếp nói trong nhà cô ấy có tiền. Cậu ngẫm lại, vừa rồi tôi mới hỏi em gái Tiểu Cảnh này, ‘cô có phải bạn tốt của La Mỹ Liên hay không’, cô ấy nói ‘không phải’, vậy làm sao cô ấy biết được sự thật mà ngay cả bạn cùng phòng và bạn trai của La Mỹ Liên cũng không biết?”
“Phải nhỉ, đúng rồi, em gái Cảnh còn nói buổi tối hôm đó, là cô ấy ngăn cản La Mỹ Liên tự sát.”
“Vậy thì không phải càng kỳ lạ hơn sao? Em gái Cảnh trông không giống là người sẽ xen vào việc của người khác, nhưng cô ấy biết việc La Mỹ Liên có vay khỏa thân, tại sao không giống bạn cùng phòng của La Mỹ Liên cho rằng cô ấy dựa dẫm vào một người giàu có?”
“Anh vừa nói như vậy, quả thật là...” Lữ Huy vò đầu bứt tóc: “Thoạt nhìn tính cách Cảnh Nhu lạnh lùng lãnh đạm, nhìn cách cô ấy ăn mặc, cũng không phải là loại người ham hư vinh, theo lý mà nói thì sẽ không có tiếng nói chung với La Mỹ Liên, nhưng cô ấy lại biết sự thật là La Mỹ Liên đang vay tiền, như thế thì giống như... giống như cô ấy đã biết trước khi đã biết chuyện đó!”
“Nói lung tung cái gì đấy!” Nghê Huân thuận tay cho anh ấy một gậy.
“Ý em nói là...”
“Tôi biết cậu muốn nói cái gì, chính là ý đó. Mau đi chuyển vụ án này cho Đội Điều tra Kinh tế, tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng bọn họ, nhờ cậu ấy chú ý hơn đến vụ án này.” Nghê Huân lấy điện thoại ra, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi có dự cảm, chúng ta sẽ gặp lại em gái Cảnh Nhu này sớm thôi.”
Cảnh Nhu đứng trên chuyến tàu điện ngầm đi về, chung quanh chen đầy hành khách, cô đứng ở giữa toa, hai tay vịn lan can một cách xuất thần.
Cô thực sự rất thất vọng. Không phải thất vọng vì Nghê Huân và Lữ Huy không điều tra sâu hơn về nguyên nhân cái chết của La Mỹ Liên, bởi vì Cảnh Nhu cũng biết cái chết của La Mỹ Liên... quá kỳ lạ. Cô thất vọng là vì La Mỹ Liên chết quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ chuyện sống chết của con người thật sự đã được định trước sao? Cho dù cô đã cố gắng hết sức để thay đổi ý định tự tử của La Mỹ Liên, thì cô ấy vẫn không thể sống qua ánh bình minh hôm sau. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Không, có lẽ còn có bí mật nào khác...
Cảnh Nhu cúi đầu uể oải, cô biết bản thân mình thất vọng, nhưng cô phát hiện, trong thân thể cô còn có một sự thất vọng mãnh liệt, thậm chí còn có cả cảm xúc tuyệt vọng, hình như là cô, nhưng cũng không phải cô.
Cảnh Nhu hiểu rõ cái cảm xúc này là thuộc về Đại Nhu.
Tuy rằng bình thường cô có thể nói chuyện cùng với Đại Nhu và về cơ bản thì cô không thể cảm nhận được cảm xúc của Đại Nhu. Mà Đại Nhu lại có thể dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, có lẽ, bởi vì cô là chủ của thân thể này. Nhưng nếu Đại Nhu có phản ứng cảm xúc quá mãnh liệt, thì cô cũng sẽ bị ảnh hưởng giống như dư chấn.
Nhưng mà tại sao, chuyện La Mỹ Liên chết lại làm Đại Nhu thất vọng như vậy?