Cuộc điện thoại gọi đến của Mễ Dương làm gián đoạn sự suy ngẫm của Cảnh Nhu: “Trường tụi mình muốn tổ chức lễ truy điệu cho La Mỹ Liên. Giáo viên hướng dẫn yêu cầu mọi người tập hợp ở hội trường trước bốn giờ, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Lễ truy điệu?”
“Ừ, bố mẹ của La Mỹ Liên sốt ruột muốn đưa cô ấy về quê, cho nên nhà trường tạm thời quyết định tổ chức một buổi lễ truy điệu.”
Lúc Cảnh Nhu chạy về đến trường Đại học, lễ truy điệu đã bắt đầu. Xung quanh hội trường có treo một ít dải lụa màu trắng, trên sân khấu đặt một vài vòng hoa và câu đối phúng điếu, ở giữa là một bức di ảnh của La Mỹ Liên. Trong bức ảnh trắng đen La Mỹ Liên đang cười nhe răng, nhìn về phía trước, giống như đang nhìn về tương lai.
Hiệu trưởng đứng ở giữa, cầm micro phát biểu một cách nặng nề.
Ông thương tiếc vì sự ra đi của một sinh viên giỏi ở trường Đại học Tây Kinh, bố mẹ La Mỹ Liên mất đi một người con gái ngoan, quốc gia mất đi một trụ cột trong tương lai.
Lúc hiệu trưởng nói chuyện, mẹ La đứng một bên trên tay cầm di ảnh của con gái. Vì giọng nói và cảm xúc của hiệu trưởng có nhiều lần mất kiểm soát, người nhà quê trung thực như bà không dám lên tiếng khóc lớn trước sự chú ý của rất nhiều người. Trên mặt bà toàn là nước mắt nước mũi, nhưng lại ngậm chặt cái miệng khô khốc để che đi tiếng khóc, cuối cùng tiếng nức nở và sự bi thương không thể kìm nén được mà trút ra ngoài, giống như tiếng nức nở của con chó con đang bị thương.
Rất nhiều sinh viên không quen biết La Mỹ Liên, họ chỉ khiếp sợ đối với cái chết của cô ấy chứ không đau buồn, nhưng khi nghe thấy âm thanh đau khổ của mẹ La, mũi mọi người cũng cay sè.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu mẹ của mình cầm di ảnh của mình, khung cảnh đó... Nghĩ đến đây, rất nhiều người cất điện thoại đi, yên lặng cúi đầu.
Hiệu trưởng chưa chủ trì lễ truy điệu bao giờ, nhưng lúc nói chuyện thì cũng rất lưu loát, cuối cùng chuyện này được nâng lên tầm cao của cuộc vận động toàn dân. hiệu trưởng nói cái chết đột ngột lần này của La Mỹ Liên là một bài học xương máu, sau này cần phải tăng cường việc rèn luyện thân thể trong toàn trường, kiên quyết ngăn chặn thảm kịch như vậy tái diễn thêm một lần nữa.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa cùng với giáo viên hướng dẫn đều có một lượt phát biểu riêng. Bởi vì họ không có nhiều sự hiểu biết về La Mỹ Liên, nên các bài phát biểu đều giống nhau. Đầu tiên là nói vài lời về La Mỹ Liên, tiếp theo là chủ đề vận động cứu vớt mạng sống.
Cuối cùng, thay mặt nhà trường, hiệu trưởng trao cho bố mẹ La Mỹ Liên 10.000 tệ an ủi, lễ truy điệu kết thúc thành công tốt đẹp.
Cảnh Nhu liếc nhìn bức di ảnh của La Mỹ Liên lần cuối, sau đó xoay người rời đi cùng với bạn của cô.
Lúc ra hội trường, Cảnh Nhu chuyển chế độ điện thoại đang bị tắt tiếng thành bật tiếng thì phát hiện cô có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hoắc Bắc Thần. Cô do dự một lát, không gọi lại, nhưng giây tiếp theo điện thoại lại vang lên, vẫn là Hoắc Bắc Thần. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Hoắc Bắc Thần dường như bị kích thích bởi cái tính không chịu nghe điện thoại của cô, vậy mà một câu tức giận cũng không có, chỉ bảo cô đứng tại chỗ chờ anh.
Cảnh Nhu thở dài một hơi, bảo mấy người bạn đi trước, bản thân ngồi trên băng ghế công cộng chờ Hoắc Bắc Thần.
Giáo viên và sinh viên đến tham gia lễ truy điệu lần lượt đi ra, mấy người sinh viên đều nghị luận sôi nổi. Người bạn trai Hồ Nhân Nghĩa của La Mỹ Liên được mấy người anh em một trái một phải đỡ ra ngoài, cánh tay anh ta che mặt, khóc lớn. Những người quen biết anh ta đều vây quanh một bên, khuyên anh ta nén bi thương.
Phía sau họ bước ra một người phụ nữ mặc áo thun bó sát người, quần lưng cao ống rộng, trang điểm đậm, đi giày cao gót, trên tay cầm một chiếc túi anh đào.
Không hiểu sao Cảnh Nhu cảm thấy người phụ nữ này có mấy phần giống với La Mỹ Liên.
“Cảnh Nhu!” Hoắc Bắc Thần từ xa chạy tới, còn chưa đứng vững đã vươn tay đặt lên trán cô thăm dò: “Không phải vẫn còn ấm sao? Em cứ chạy đi lung tung làm gì đấy? Em là đứa con nít ba tuổi sao, cần phải có người lúc nào cũng trông em sao, đi về!”
Cảnh Nhu còn chưa kịp giải thích thì đã bị Hoắc Bắc Thần kéo đi.
Nửa giờ sau, Hồ Nhân Nghĩa nói với đám bạn là muốn được yên tĩnh một chút, sau đó đi vào một quán trà bên ngoài trường học, anh ta nhờ người phục vụ dẫn vào phòng bao Tử Trúc Hiên, bên trong đã có một người chờ sẵn, trong tay cô ta kẹp một điếu thuốc, chính là người vừa rồi Cảnh Nhu cảm thấy giống với La Mỹ Liên, nhưng người phụ nữ này lại không giống với những sinh viên khác.
“Lưu Tĩnh, không ngờ cô cũng tới đây.” Hồ Nhân Nghĩa thay đổi sự bi thương ở ngoài mặt vì cái chết đột ngột của bạn gái, anh ta lấy tay cào tóc, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng một cách thành thạo.
Lưu Tĩnh cười như không cười, cầm lấy cái bật lửa “tách” một tiếng châm lửa, Hồ Nhân Nghĩa bước đến cúi người, híp mắt lấy đầu thuốc lá nhắm ngay ánh lửa hút một hơi.
“Bạn gái thân yêu của anh đã chết, đương nhiên tôi phải đến xem tình hình, nếu không tôi còn tưởng rằng anh thật sự yêu cô gái nông thôn kia, muốn lừa tôi là cô ta đã chết để giúp cô ta quỵt nợ không trả tiền.”
Lúc Hồ Nhân Nghĩa nghe được từ “yêu cô gái nông thôn” thì cười xì một tiếng rất lớn, anh ta ngồi đối diện với Lưu Tĩnh, một tay chống lên lưng ghế sô pha bằng gỗ, nhàn nhã hút một điếu thuốc: “Tôi sẽ yêu cô ta sao? Cô xem quá nhiều phim tình cảm rồi phải không?”
“Thế nhưng vừa rồi tôi nhìn anh khóc thật sự rất giống đó.”
“Hình tượng nhân vật không thể sụp đổ mà, nếu không làm sao có thể hấp dẫn được mấy em gái có tình mẫu tử tràn lan được chứ?”
Lưu Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Anh cũng quá tồi tệ rồi đấy! Lừa cả những cô sinh viên nông thôn chưa hiểu sự đời, nếu không phải La Mỹ Liên muốn mua máy chơi game cho anh, thì cô ta cũng không đến mức phải vay tiền.”
Hồ Nhân Nghĩa nhướng mày: “Này này này, lời này của cô cũng thật thiên vị đấy. Chẳng qua tôi chỉ mới gợi ý cho cô ta trước một chút, máy chơi game kia của tôi có giá hơn 1000 tệ, ai có thể ngăn cô ta làm chuyện đó? Còn không phải là do tự cô ta muốn mua này mua kia để rồi thiếu một đống nợ sao.”
“Mẹ nó thật đen đủi, biến thành nợ xấu* rồi.” Lưu Tĩnh “f**k” một tiếng: “Rốt cuộc thì sao cô ta lại chết? Tự sát à?”
*nợ xấu: thuật ngữ kế toán – là các khoản phải thu mà công ty không có khả năng thu hồi hoặc khả năng thu hồi rất nhỏ (bao gồm nhiều lý do như khách hàng phá sản, không thể tìm được khách hàng, lừa đảo từ phía khách hàng) Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Tôi không biết, nghe nói không phải tự sát, hình như là đột ngột chết. Cảnh sát nói rằng không có dấu hiệu của một vụ án giết người hay tự sát.”
Lưu Tĩnh cầm đầu thuốc: “Người phụ nữ này cũng thật là may mắn, có lẽ để thi vào được Đại học Tây Kinh thì cô ta cũng dùng hết số mệnh của mình rồi.”
“Có lẽ vậy.”
“Phải rồi, hai người khi nãy đang khóc tang ở trên sân khấu kia là bố mẹ cô ta à?”
“Ừ, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lưu Tĩnh nhả ra một ngụm khói: “Anh nói tôi nên gửi mấy tấm ảnh khỏa thân của La Mỹ Liên cho bố mẹ cô ta, hay là gọi điện thoại trực tiếp cho bọn họ, để hai người đấy thay con gái họ trả nợ?”
“Vậy mà cô còn nói tôi tồi tệ? La Mỹ Liên cũng đã chết rồi, cô còn muốn cô ta không thể sống dễ chịu ở dưới đất à?”
“Dù La Mỹ Liên chết rồi thì vẫn chưa xong đâu, ngày hôm qua cô ta còn chạy đến chỗ tôi quậy một hồi, làm cho tay tôi bị cào trầy hết cả ra.” Lưu Tĩnh cười lạnh một tiếng, đột nhiên cô ta thay đổi nét mặt, bật cười như mấy đứa trẻ bày trò đùa dai: “Tôi chính là muốn cô ta nhảy từ trong quan tài ra đấy, để xem cô ta còn làm yêu làm quỷ gì được không! Anh chờ xem, bây giờ tôi liền đi tìm bố mẹ cô ta tâm sự.”
Hồ Nhân Nghĩa hút thuốc nhìn Lưu Tĩnh muốn đi gặp cặp bố mẹ nghèo vừa bị chết con gái để đổ dầu vào lửa, anh ta hút hết điếu thuốc, lại uống thêm một ngụm trà sau đó đứng lên: “Cô cứ từ từ chơi đi, tôi không chơi với cô đâu.”
Ánh mắt Lưu Tĩnh không rời khỏi màn hình điện thoại: “Anh nhanh chóng có bạn gái khác đi rồi giới thiệu cô ấy cho tôi. Quy định cũ, có trích phần trăm hoa hồng.”
“Yên tâm, cô còn sợ không có mấy cô gái chuộng hư vinh sao? Chậm nhất là nửa tháng.” Hồ Nhân Nghĩa vừa nói xong câu này, thì giơ tay vẫy vẫy ra vẻ phóng khoáng đi mất.
Lưu Tĩnh ngồi trong phòng trà một mình, vui vẻ chọn hai bức ảnh khỏa thân của Mỹ Liên. Sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật đến tờ có ghi chú rõ là La Mỹ Liên, tìm ra số điện thoại của bố La Mỹ Liên, dùng MMS gửi ảnh chụp đi.
*MMS: viết tắt của Multimedia Messaging Services, tức tin nhắn đa phương tiện. Tin nhắn MMS cho phép gửi tin nhắn văn bản kết hợp hình ảnh, âm thanh giữa các số điện thoại với nhau. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Cô ta chăm chú soạn tin nhắn, cuốn sổ nhỏ được đặt ở một bên, tự nhiên mở ra, bên trong dày đặc những cái tên.
Ngày hôm sau, Cảnh Nhu nghe tin bố mẹ La Mỹ Liên đã mời người ở nhà tang lễ đến đưa La Mỹ Liên đi hoả táng. Tuy rằng nơi bọn họ ở chỉ thịnh hành thổ táng, nhưng về nguyên tắc thì thi thể không thể vận chuyển đi nơi khác. Nếu thật sự có trường hợp đặt biệt, không chỉ phải viết và cung cấp một đống lớn giấy xác nhận mà còn phải tốn rất nhiều tiền. Bố mẹ La Mỹ Liên chỉ có thể cúi đầu chấp nhận hiện thực, ngậm ngùi ôm tro cốt con gái lên đường về nhà.
Cảnh Nhu không biết, vì nghe được chuyện này, hay là cơ thể vẫn còn hơi khó chịu, giữa trưa cô cùng với Hoắc Bắc Thần đến nhà ăn nhân viên trường học để ngồi ăn cơm, nhưng lúc ăn cũng không thể tập trung được.
Hoắc Bắc Thần cầm chiếc đũa gõ vào chén của cô: “Ăn cơm, nghĩ cái gì đấy!”
Cảnh Nhu buông đũa xuống: “Không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Hoắc Bắc Thần nhíu mày: “Lúc nãy bảo em đi ra ngoài ăn ngon hơn thì em không chịu đi, giờ lại không ăn, sao em lại nhiều chuyện như vậy hả? Vậy bây giờ em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn ăn.”
“Giờ tôi đi mua cho em chút hoành thánh hay gì đó được không?”
“Không cần.”
“Em nói cơ thể này của em bị phá thành cái dạng gì rồi hả! Đã mấy ngày rồi mà còn chưa khỏe lại.” Hoắc Bắc Thần ghét bỏ “chậc” một tiếng, sau đó đưa cho cô một cái ống đựng giấy* màu nâu khoảng chừng một mét: “Cho em.”
*ống đựng giấy: ảnh ở cuối chương
“Đây là cái gì?” Cảnh Nhu hỏi.
“Mở ra xem thử đi.”
Cảnh Nhu nghi ngờ nhận lấy, vặn đầu nắp ra khỏi cái ống. Một mùi thơm thoang thoảng của mực bay ra, giấy Tuyên Thành trắng như tuyết cuốn thành hai vòng lặng lẽ đợi bên trong. Cảnh Nhu liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần một cái, Hoắc Bắc Thần hất cằm ý bảo cô lấy ra.
Cảnh Nhu cẩn thận rút tờ giấy Tuyên Thành sờ rất mềm mại tinh tế ra khỏi ống, trực giác của cô mách bảo đồ bên trong rất quan trọng, cô còn xoay qua hướng khác, cố gắng cách xa bàn ăn.
Cảnh Nhu mở giấy Tuyên Thành ra, bên trên màu mực đậm bắt mắt, hai chữ có khí thế hào hùng được viết từ trái sang phải.
Khỏe mạnh.
Không có chữ ký, không có con dấu.
Từ trước đến nay thư pháp vẫn là sự tao nhã của giới văn nhân. Cảnh Nhu luôn cho rằng hai từ “Khỏe mạnh” thông tục dễ hiểu này sẽ không phù hợp với thư pháp, thậm chí còn có chút “nửa nạc nửa mỡ”, nhưng dù sao cũng là viết để tu thân dưỡng tính hay gì đó. Người viết hai chữ này có lẽ mới tập viết, nhưng nhìn từng nét bút này, một nét Phẩy một nét Mác, có thể nói là nét chữ cứng cáp, nếu thật sự là người mới vào nghề, có lẽ là thiên tài bẩm sinh.
“Đây là tôi nhờ ông cụ nhà tôi viết giùm, ông ấy vừa qua đại thọ 80. Chút nữa tôi đóng khung lại cho em đem về treo nó lên tường ở ký túc xá, lấy sự may mắn của ông truyền một ít cho em, miễn cho em cả ngày cứ như con ma ốm.” Hoắc Bắc Thần nói. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Anh nhờ ông nội ăn tiệc mừng thọ của anh viết cho tôi à?” Cảnh Nhu hơi nheo mắt lại, mang theo chút khó hiểu không thể tưởng tượng được.
“Đúng vậy, tôi nghĩ hai chữ này cũng được.”
“Cũng được?” Cảnh Nhu không ngờ có một ngày Hoắc Bắc Thần cũng sẽ khiêm tốn, nhưng bức thư pháp không theo tiêu chuẩn này, quả thực cũng không phải vấn đề ổn hay không ổn.
Cảnh Nhu ngơ ngác nhìn chằm chằm hai chữ khỏe mạnh này, hồi lâu không thốt nên lời.
Hoắc Bắc Thần thấy cô như đi vào cõi thần tiên: “Sao vậy, em không thích hả?”
Lúc này Cảnh Nhu mới lấy lại tinh thần, khi nhìn về phía Hoắc Bắc Thần lộ vẻ hơi hoảng hốt, “Không có, tôi... thích.”
Hoắc Bắc Thần nói: “Vậy em cất trước đi, chiều nay tôi cầm đi đóng khung.”
“Không cần.”
“Hửm?” Hoắc Bắc Thần híp mắt lại.
“Tôi tự mình đi.” Cảnh Nhu nói, thật cẩn thận cuốn giấy Tuyên Thành lại, nhét vào ống thêm một lần nữa.
“Em vẫn còn bị bệnh mà chạy lung tung đi đâu?”
“Tôi vẫn ổn mà.”
Buổi chiều Cảnh Nhu có tiết thứ hai, sau khi ăn cơm xong cô cũng không về lại ký túc xá, trực tiếp ra khỏi cổng trường đi vào tàu điện ngầm. Hoắc Bắc Thần bị chọc tức đến mức bật cười. Một giờ sau, cô đứng ở lối ra vào của phố Hoa Điểu, trên mạng đồn nơi này có nhiều cửa hàng tranh chữ nhất.
——
*ống đựng giấy: