Buổi biểu diễn văn nghệ đã được kết thúc thành công dưới màn biểu diễn nổi bật của câu lạc bộ hí khúc, cuối cùng còn có phần trao giải, xem như là dành chút phần thưởng cho hội diễn của sinh viên. Phần thưởng của Tây Kinh rất lớn, ngoài giấy khen và hoa tươi, còn có thẻ mua sách trên website của nhà xuất bản official trường Đại học Tây Kinh, mỗi thẻ một trăm tệ, giải nhất mỗi người hai thẻ, giải nhì mỗi người một thẻ, giải ba là một thẻ mua sách trị giá 50 tệ dành cho mỗi người, còn lại những người tham gia diễn xuất khác thì được tặng một cái notebook làm kỷ niệm.
Lúc hiệu trưởng bình chọn giải nhất thì có chút do dự, mục đích mà mọi người cùng hướng tới là câu lạc bộ hí khúc, nhưng câu lạc bộ hí khúc có quá nhiều người... Ông lén nhìn bình chọn của Dương Mai, thấy bà không do dự chút nào chọn màn biểu diễn của câu lạc bộ hí khúc, ông cắn răng chọn theo.
Lúc thành viên hí khúc lên sân khấu nhận thưởng, hiệu trưởng mời Dương Mai trao giải giúp bọn họ. Cảnh Nhu bị Lôi Thư Hủy kéo đứng giữa các thành viên, tim cô đập mạnh một cách khó hiểu.
Cô hơi lạ, chỉ là một buổi nhận giải, không hiểu sao bản thân lại kích động như vậy.
“Đợi lát nữa gặp bà Dương Mai, hãy làm theo những gì tôi nói.” Đột nhiên Đại Nhu mở miệng.
Cô biết bà Dương à? Cảnh Nhu không ngờ bản thân ở tương lai lại quen biết người có tiếng tăm lừng lẫy như vậy.
“Tôi biết bà ấy, nhưng bà ấy không biết tôi.”
Cảnh Nhu: ...
Khi nói chuyện, Dương Mai đã đi đến trước mặt cô, lúc cầm giấy khen gương mặt bà vẫn lạnh nhạt. Nhưng lúc đưa cho Cảnh Nhu lại lộ ra vẻ ấm áp hiếm có: “Khôn Sinh của con rất hay, có phong thái của Diêm Phái.”
“Cảm ơn.” Cảnh Nhu đối mặt với nữ doanh nhân này ở cự ly gần, tuy không có sự mê muội sùng bái vô cùng, nhưng khi chăm chú nhìn cận mặt của Dương Mai, lại có một chút cảm giác không thể giải thích được.
“Nói rằng bạn trai tôi trông rất giống với bà.” Đại Nhu nói.
“Bạn trai tôi trông rất giống bà.” Cảnh Nhu buột miệng thốt ra.
Hai người đồng thời sửng sốt.
“Xin lỗi, là tôi quá đường đột.” Cảnh Nhu vội nói. Đại Nhu đang nói cái gì vậy?
“Không sao đâu.” Dương Mai cầm lấy hoa đưa cho Cảnh Nhu: “Bạn trai con tên gì?”
“Nói cho bà ấy biết.”
Cảnh Nhu do dự một chút.
“Không sao, con nói đi, có khi chúng tôi thật sự là thân thích.” Dương Mai nói.
Cảnh Nhu nói: “Là Hoắc Bắc Thần.”
Dương Mai chớp chớp mắt, vốn dĩ khuôn mặt đang quản lý tốt biểu cảm lại giống như là được gió xuân làm tan chảy, cười lộ ra tám cái răng, không còn vẻ khôn khéo nữa, ngược lại lộ ra vẻ phúc hậu. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Thật sao, giống tôi sao? Bọn họ đều nói giống bố của nó, quả nhiên là cũng giống tôi!” Lúc Dương Mai nói chuyện, còn mang theo chút đắc ý.
“Ơ?” Đến phiên Cảnh Nhu chớp mắt. Ý của bà ấy trong lời nói này là...
“Đúng vậy, Hoắc Bắc Thần là con trai của bà Dương Mai.” Đại Nhu bình tĩnh nói.
Cảnh Nhu lắp bắp kinh hãi.
Hiệu trưởng thấy Dương Mai vui vẻ như vậy, không khỏi mỉm cười tiến lại gần: “Có chuyện gì vậy bà Dương, hai người đang thảo luận cái gì mà vui vậy?”
Đội tin tức cũng vội vàng chụp lại cảnh tượng này. Vậy mà có thể chụp được ảnh Dương Mai mang cười, thật là có lời quá chừng.
“Không có gì, chỉ nói rằng tôi giống một người mà cô bé quen biết thôi.” Nụ cười của Dương Mai vẫn chưa ngừng lại: “Ừ, đứa bé ngoan, đúng là đứa bé ngoan.”
Hiệu trưởng không hiểu ra sao, cho nên điểm gây cười câu này ở đâu?
“Hai người này đang nói cái gì vậy.” Hoắc Bắc Thần ở dưới sân khấu, đặt tay lên cái ghế phía trước chống cằm, nheo mắt lại tự lẩm bẩm một mình.
Cảnh Nhu cầm theo giấy khen và hoa bước xuống sân khấu, lúc này cô mới tiêu hóa được cái tin tức có tính bùng nổ đột nhiên ập tới này, nhưng vẫn không rõ dụng ý của Đại Nhu.
Cho dù Hoắc Bắc Thần là con trai của bà Dương, thì cô bảo tôi nói câu kia là có ý gì?
“Nhà giàu gì đó, chẳng phải chú ý nhất chuyện môn đăng hộ đối sao? Cô để cho bà Dương chú ý đến, sau khi quay về bà ấy sẽ điều tra cô. Đoán chừng bà ấy sẽ muốn can thiệp vào chuyện này để chia rẽ uyên ương. Không phải lúc đó cô có thể ngồi mát ăn bát vàng à?”
Cảnh Nhu nhíu mày, còn có loại thao tác này sao?
Sau này cô bị chia rẽ uyên ương sao?
“Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp bà ấy.”
Vì sao? Cảnh Nhu kinh ngạc, không phải là lúc cô có thai, vẫn chưa từng gặp qua bố mẹ à? Sao cô ở tương lai lại cởi mở như vậy?
Đại Nhu không nói gì.
Có lẽ đụng đến chỗ đau lòng của cô ấy rồi, Cảnh Nhu cũng không nhiều lời nữa.
Lôi Thư Hủy mặt mày hớn hở, tập hợp mọi người lại nói là muốn liên hoan: “Hôm nay tôi và Hoành Thâm mời khách, cảm ơn mọi người vất vả tập luyện trong khoảng thời gian này, tối mai, tụi mình đến tiệm lẩu ăn một bữa thịnh soạn thì thế nào?”
Một người ở trường Đại học Sư Phạm cười nói: “Chị nói lời này cũng khách sáo quá rồi đấy. Nhờ phúc của mấy người, chúng tôi còn được hai tấm thẻ mua sách. Đã vậy mà còn muốn mấy người mời khách, chuyện này thật sự là không ổn lắm đâu. Tập hợp thì tôi đồng ý, nhưng mà tự ai nấy trả đi!” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Bởi vì có nhiều người, mọi người cũng không muốn cặp vợ chồng son Lôi Thư Hủy tiêu tốn nhiều tiền, nên tất cả đều đồng ý tự ai nấy trả.
“Vậy được rồi, cứ quyết định như vậy đi. 7 giờ tối mai, nhà hàng lẩu Ma Nương ngay đường Thánh Long, không gặp không về. Đúng rồi, có thể dẫn người nhà theo nha!”
Hoắc Bắc Thần đã vào hậu trường để chặn Cảnh Nhu, Ba Đặc Nhĩ cùng với Hách Bình cũng muốn đi theo sau để xin xỏ được chụp ảnh chung, nhưng lại bị Hoắc Bắc Thần xem như ruồi bọ mà đuổi đi.
Dương Mai gọi đến một cuộc điện thoại: “Con trai, có đói bụng không, đưa con đi ăn khuya nha.”
Hoắc Bắc Thần khịt mũi coi thường: “Con muốn đi ăn khuya còn cần mẹ đưa sao, mau về nhanh đi.”
“Quả nhiên là con ruột mẹ, hoàn toàn không biết tốt xấu.”
Hoắc Bắc Thần hừ một cái: “Vừa rồi ở trên sân khấu mẹ nói cái gì với người ta đấy?” Không phải là bà muốn duy trì hình tượng đoan trang nho nhã, nên trước mặt người ngoài thì sẽ không cười sao?
Dương Mai cười ha ha hai tiếng: “Sao nào, con quan tâm à?”
“Thích nói hay không thì tùy.”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cô bé kia nói rằng trông mẹ giống bạn trai của con bé.”
Bước chân Hoắc Bắc Thần dừng một chút: “... Cô bé nào?”
“Chính là cái người hát Khôn Sinh hay đấy. Haizz, hôm nay mẹ thật sự hối hận vì không gọi bố con đến, bố con thích nhất là nghe hí khúc. Nếu ông ấy nghe được, chắc chắn sẽ rất thích, hát thật sự rất hay. Ối. Sao mẹ lại quên thu âm vậy...”
“Sao nói nhiều chuyện vô nghĩa vậy chứ, cô ấy thật sự nói mẹ giống bạn trai cô ấy sao? Vậy cô ấy có nói bạn trai cô ấy là ai không?”
“... Con trai, không biết con đạp phải vận may cứt chó* gì mà tìm được một cô bạn gái xuất sắc như vậy thế? Có cần thiết phải khoe khoang trước mặt mẹ con không hả?”
*vận may cứt chó: có thể nói là cái hên trong cái xui, may mắn lắm nhưng vô lý như nhặt được tiền thì gọi là cứt chó may mắn
Hoắc Bắc Thần toét miệng cười lớn: “Con như vầy đã là một người khiêm tốn lắm rồi, chưa từng khoe khoang.”
“Là con nói cho con bé?”
“Một câu con cũng chưa nói, cũng không biết tại sao khả năng quan sát của cô ấy lại kém đến vậy, lại có thể nhận ra chúng ta giống nhau.” Tuy lời nói của Hoắc Bắc Thần có sự chê bai, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Đúng là khả năng quan sát kém, ưu điểm của mẹ một cái con cũng không thừa hưởng được.”
Hai mẹ con dỗi nhau hai câu, sau khi cúp điện thoại thì mỗi người đi một nơi. Hoắc Bắc Thần bị trì hoãn lại một hồi, lúc đến phía sau hậu trường thì câu lạc bộ hí khúc đã rời đi từ lâu. Anh “chậc” một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Nhu: “Em đang ở đâu, đưa em đi ăn khuya, chúc mừng em đạt giải.”
Bên kia im lặng một chút: “Tôi mệt rồi, không đi đâu.”
Cũng đã biết anh là con trai Dương Mai rồi, vậy tại sao vẫn không biết sống chết như vậy chứ?
Toàn bộ trường Đại học Tây Kinh ngoại trừ hiệu trưởng, không ai biết Hoắc Bắc Thần là con trai Dương Mai. Lúc Hoắc Bắc Thần thi Đại học hoàn toàn là dựa vào đoán bừa, chỉ một môn đạt tiêu chuẩn đã là kỳ tích trong lịch sử thi cử. Tất nhiên lấy tổng điểm của anh thì không thể nào vào được Đại học Tây Kinh, nhưng không ngăn được mong muốn mãnh liệt của Dương Mai là cho con trai mình vào một trường Đại học tốt. Bà nhờ người tốn một số tiền lớn để “tặng” con trai vào trường học. Vì việc này mà Hoắc Quân Ung rất tức giận, nói đây là một sự dạy bảo đáng hổ thẹn, một bên Dương Mai cẩn thận nhận lỗi, một bên túm lấy Hoắc Bắc Thần tẩn cho một trận. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Tuy rằng Hoắc Bắc Thần chưa bao giờ cho rằng mình sẽ tự luyến với tư cách là con trai của Dương Mai, nhưng có phải phản ứng của cô gái này quá nhạt rồi không? Nhà anh thật sự rất giàu đấy!
“Đi ra ngoài ăn khuya thì mất bao nhiêu thời gian chứ, tôi lấy xe máy chở em ra ngoài vậy là được chứ gì?”
“... Tôi không đi đâu, tôi sắp đến ký túc xá rồi. Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, tạm biệt.”
Đối phương lại cúp điện thoại không chút do dự, Hoắc Bắc Thần tức đến mức thiếu chút nữa bùng nổ tại chỗ.
Anh chửi tục hai câu, thở hồng hộc đóng tiền trên mạng, mua một khóa học đắt nhất trên trang web PUA.
“Tôi cũng không tin tôi trị không được em, cô bé chết tiệt kia!”