Bạn trai cặn bã

Tiệm lẩu Ma Nương được bình chọn năm sao trên mạng là chuỗi tiệm lẩu dẫn đầu, có hơn chục nhà hàng ở Tây Kinh, chủ yếu là lẩu xiên tự phục vụ. Các món ăn trên xiên khá tươi ngon, giá món mặn và món chay đều như nhau, sau khi ăn xong sẽ đếm xiên, một xiên năm xu, phục vụ cũng rất ổn, xem như là vừa ngon vừa rẻ. Cho nên đây là một nơi tuyệt vời để sinh viên ăn tối, bảy ngày một tuần ngày nào cũng kín chỗ, đặc biệt là vào cuối tuần, đi hơi trễ một chút thôi là có thể thấy hàng dài đang xếp hàng.
 
Lôi Thư Hủy và Thang Hoằng Thâm rất biết cách làm việc, đặt một phòng riêng lớn từ sớm, hơn nữa người cũng đến từ sớm, chiếm vị trí giống như thần giữ cửa.
 
6 giờ rưỡi tối, Cảnh Nhu đưa Thân Chiêu Chiêu – người thích tham gia cuộc vui bước ra khỏi tàu điện ngầm, thì tình cờ đụng phải Kinh Kinh Dương và một vài thành viên của hội sinh viên đang đứng trước cửa nhà hàng lẩu Ma Nương. Thân Chiêu Chiêu chạy đến giống như cún con nhìn thấy xương, thiếu chút nữa là vẫy đuôi ở trước mặt Kinh Kinh Dương: “Học thần học thần, thật là trùng hợp, anh cũng đến Ma Nương ăn lẩu sao?”
 
Kinh Kinh Dương liếc cô ấy một cái, sau đó nhìn về phía Cảnh Nhu ở sau lưng, cười như không cười: “Không phải trùng hợp, tôi cũng tới tham gia liên hoan của câu lạc bộ Hí khúc.”
 
“Hả?”
 
Cảnh Nhu vừa nghe, liền biết đây là bút tích của đội trưởng đại nhân câu lạc bộ bọn họ. Hàng năm câu lạc bộ nhỏ bọn họ nếu có thể lấy được tiền trợ cấp thì sẽ tụ tập tại Đại học Tây Kinh, cũng không thoát khỏi quan hệ với vị đội trưởng đại nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền này.
 
Quả nhiên, ngay khi mọi người vừa lên lầu, bọn Kinh Kinh Dương đã được Lôi Thư Hủy chào đón nồng nhiệt: “Những người ưu tú của Hội sinh viên Đại học Tây Kinh đã đại giá quang lâm đến đây, làm cho bữa tiệc mừng công của chúng ta trở nên vinh dự hơn!”
 
Thang Hoằng Thâm nhanh chóng cầm lấy một điếu thuốc đưa cho Kinh Kinh Dương, dẫn anh ta đến vị trí chủ vị dưới ánh mắt của Lôi Thư Hủy. Nhưng Kinh Kinh Dương không đi, kéo một cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống: “Tôi chỉ đến ăn ké thôi, thật sự không dám chiếm sự nổi bật đâu.”
 
Hội sinh viên thấy thế, liền sáp lại ngồi bên cạnh Kinh Kinh Dương.
 
Lôi Thư Hủy thấy vậy, biết nghe lời phải*: “Đây là đại công thần của chúng tôi, cô gái Cảnh xinh đẹp và chàng trai Lương đẹp trai, ngồi đi! Ơ! Không phải đã nói là có thể đưa người nhà đến sao? Sao các em đều không đưa bạn trai bạn gái đến thế?” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
*biết nghe lời phải: Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy
 
Cảnh Nhu nói: “Người nhiều, không đủ chỗ ngồi.”
 
Kinh Kinh Dương đang hút thuốc, giương mắt nhìn Cảnh Nhu.
 
“Bây giờ là cơ hội tốt nhất, cậu còn định chần chờ đến khi nào nữa?” Giọng nói trong đầu Kinh Kinh Dương cất tiếng nói.
 
Câm miệng đi. Kinh Kinh Dương nói.
 
“Tôi có thể câm miệng, nhưng cậu đã không có suy nghĩ đấy thì còn chạy đến đây ăn lẩu cái gì chứ.”
 
Kinh Kinh Dương bị sặc bởi khói thuốc, anh ấy ho nhẹ hai tiếng.
 
Người của Đại học Sư Phạm cũng cùng nhau tới, có vài người còn đưa theo người nhà đến. Mọi người ngồi đầy một bàn lớn, may mà cứ ba người lại có một cái bếp từ nhúng lẩu, người phục vụ đặt xiên vào chiếc bàn xoay lớn ở giữa cho mọi người dùng.
 
Câu lạc bộ tụ tập, mọi người đều nghiêm chỉnh, ngay cả con trai cũng không uống rượu, tất cả đều uống nước ngọt hay nước trái cây. Nhưng không khí vẫn sôi nổi như thường, mọi người giơ cao ly lên, cạn sạch ly dưới tiếng hoan hô.
 
Lôi Thư Hủy giỏi xử sự là người đầu tiên lấy nước ngọt thay rượu, bắt đầu từ Kinh Kinh Dương sau đó mời một vòng, mấy người con trai trong câu lạc bộ cũng đi đến mời rượu, không đúng, là mời nước ngọt.
 
Thang Hoằng Thâm mời Cảnh Nhu đầu tiên, anh ta bội phục nói: “Cảnh Nhu, kỹ năng ca hát của em cũng thật lợi hại, so với tụi này thì cao hơn cả một bậc. Nào, ly này nhất định tôi phải mời em!”
 
Hai tay Cảnh Nhu cầm ly: “Không dám nhận, đàn anh, anh với đội trưởng của chúng tôi mới là bản lĩnh thật sự, hơi của tôi yếu, cũng chỉ có thể hát một chút thôi.”
 
Hai người chạm ly, Thang Hoằng Thâm cạn ly, Cảnh Nhu cũng uống hết nửa ly.
 
Thang Hoằng Thâm lấy nước trái cây đổ đầy vào ly giúp Cảnh Nhu: “Cảnh Nhu, tôi muốn nhờ em một chuyện, không biết được không?”
 
Cảnh Nhu chạm nhẹ vào mặt bàn tỏ ý cảm ơn: “Chuyện gì?”
 
“Là như thế này, câu lạc bộ của chúng tôi dự định tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ tại trường học, ngay trong tháng sau, không biết em có hứng thú đến làm khách mời biểu diễn một đoạn hay không?”
 
Cảnh Nhu kinh ngạc chớp mắt một cái: “Được chứ, không thành vấn đề.” Có qua có lại thôi. Mấy người Thang Hoằng Thâm đều đã giúp đỡ trong lễ kỷ niệm trường của họ, cô cũng không có lý do gì để không đồng ý: “Cái đó, anh có muốn nói với Lương Nghị một tiếng trước không?”
 
“Lương Nghị thì không cần đâu, trong câu lạc bộ của chúng tôi cũng có vài người hát Thanh Y.” Thang Hoằng Thâm vội nói: “Em có thể đồng ý thì tốt quá rồi, cảm ơn!”
 
Cảnh Nhu nhẹ nhàng cười: “Việc nên làm mà.”
 
“Đúng rồi, tôi còn có một câu hỏi khác, rốt cuộc em học hát kịch với ai vậy, tôi hỏi Thư Hủy nhưng em ấy toàn lấy đồ ăn chặn miệng tôi thôi...”
 
“Đàn anh, em múc cho anh một bát canh.” Một cô gái có mái tóc xoăn mặc áo màu xanh nhạt đột nhiên chen vào, hơn nữa cô ấy còn nâng hai tay đưa một bát canh trong suốt đến trước mặt Thang Hoằng Thâm: “Em thấy anh cũng chưa ăn uống cái gì, uống chén canh làm ấm áp dạ dày trước đi!”
 
Thang Hoằng Thâm và Cảnh Nhu đều đơ ra một lúc, Thang Hoằng Thâm xấu hổ mà cười cười, nhận lấy chén canh trong tay cô gái kia: “Cảm ơn em, Trần Tinh.”
 
“Không có chi.” Trần Tinh cười ngọt ngào, không những không đi mà ngược lại còn ngồi xuống bên người Thang Hoằng Thâm: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
 
Cảnh Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh, đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.
 
Thang Hoằng Thâm nói: “À, tôi đang mời Cảnh Nhu đến câu lạc bộ của tụi mình để tham gia biểu diễn.”
 
Trần Tinh nhíu mày nói: “Câu lạc bộ tụi mình có nhiều người như vậy, anh cần gì phải mời người của trường khác đến tham gia?”
 
“Cảnh Nhu hát hay.” Thang Hoằng Thâm quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tinh một cái.
 
Sau đó cô ấy kỳ lạ nhìn Cảnh Nhu một cái: “Hát hay thì có thể tùy tiện đồng ý sao, không phải là có ý đồ khác chứ? Chẳng lẽ cô muốn theo đuổi đàn anh của tụi tôi? Đàn anh đã có bạn gái rồi đấy, cô đừng có cái suy nghĩ đó!” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cảnh Nhu còn chưa nói gì, Thang Hoằng Thâm đã tức giận: “Em ở đây nói bậy bạ cái gì đó, Cảnh Nhu đã có bạn trai rồi!”
 
Vừa thấy Thang Hoằng Thâm tức giận, dường như Trần Tinh bị luống cuống ngay lập tức: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi nói chuyện không mang não!”
 
Lôi Thư Hủy đang giao lưu tình cảm cùng với hội học sinh, lúc này liếc mắt nhìn qua đây một cái: “Hoành Thâm, mọi người đang nói gì đấy?”
 
“Không có gì.” Thang Hoằng Thâm cười với Cảnh Nhu, bưng ly của mình đi tìm bạn gái.
 
Trần Tinh liếc mắt nhìn Cảnh Nhu một cái, bĩu môi hừ một tiếng quay đầu đi mất.
 
Cảnh Nhu không thể hiểu được nhìn bóng lưng Trần Tinh, hơi nhíu mày.
 
“Cảnh Nhu, sao ăn cơm còn ngẩn người ra đấy?” Một giọng nam trầm thấp từ trên cao truyền đến, Cảnh Nhu vừa ngẩng đầu nhìn lên, Kinh Kinh Dương đứng ngược sáng ở trước mặt cô.
 
“À.” Cảnh Nhu thoáng dịch ghế dựa, mời Kinh Kinh Dương ngồi xuống. Kinh Kinh Dương lấy ly chạm ly của Cảnh Nhu: “Tôi mời em một ly nhé?”
 
“Uống thêm vài ly với chồng tương lai của cô đi.” Đại Nhu nói.
 
Cảnh Nhu vỗ trán, day day lông mày, nhấc ly nước trái cây* chạm với Kinh Kinh Dương: “Anh cũng quá trang trọng rồi, tôi không khách sáo đâu.”
 
*nước trái cây: nguyên văn là rượu, nhưng ở trên Thang Hoằng Thâm rót cho Cảnh Nhu là nước trái cây mình nghĩ Tác Giả nhầm chỗ này và mình xin phép sửa lại cho khớp truyện
 
Kinh Kinh Dương cười nói: “Cũng không phải là trang trọng, tôi trở thành người hâm mộ của em rồi, mời thần tượng một ly là chuyện hết sức bình thường.”
 
Cảnh Nhu bật cười: “Thần tượng, tôi sao?”
 
“Sao vậy, không tin hả? Màn biểu diễn trên sân khấu của em hôm qua, còn sợ không có fan hâm mộ sao?” Kinh Kinh Dương uống một hớp nước trái cây: “Giơ tay nhấc chân, đều có phong thái của người nổi tiếng, tôi thấy em không chỉ giống như Diêm Phái, mà còn giống như là chân truyền* của cô Diêm Mỹ Kiều.”
 
*chân truyền: trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh túy của một người hay một phái nào đó truyền lại
 
Cảnh Nhu giật mình: “Sao anh biết?” Không ngờ anh ấy là một người thạo quốc tuý?
 
Diêm Mỹ Kiều, là học trò và người đứng đầu của Diêm Phái - phe phái chuyên đóng giả vai nam. Lấy giọng hát tròn vành rõ chữ*, xưng danh hậu thế với ý vị trong trẻo và êm dịu. Ý vị trong trẻo, êm dịu và phong cách trang nhã là đặc sắc chính của Diêm Phái, nhưng tuổi tác bà lão đã cao, cơ thể ốm yếu, đã lui về sống ẩn dật.
 
*giọng hát tròn vành rõ chữ (字正腔圆): rõ ràng; êm dịu; ấm áp (giọng nói và giọng hát)
 
Kinh Kinh Dương nhếch môi: “Quả nhiên như thế, xem ra mắt quan sát của tôi cũng không tệ lắm.”
 
“Anh cũng nghe hí khúc?” Cảnh Nhu tò mò hỏi.
 
“Mẹ tôi đến từ rạp hát, tôi không muốn nghe thì cũng phải nghe từ khi còn nhỏ.”
 
“Ra là vậy, tôi nói sao mắt anh lại có thể độc đến vậy.” Cảnh Nhu rất vui vẻ, giống như điểm thú vị mà bản thân che giấu đã bị khác người phát hiện.
 
“Vậy em thực sự là đệ tử không nhập môn của cô Diêm Mỹ Kiều à?”
 
“Tôi có đi theo học mấy năm, không chính thức bái sư, nhưng cũng chỉ là thiếu một cái danh phận thôi.”
 
“Tôi thấy em thần hay vận* cũng đều có, không đi con đường này thật sự quá đáng tiếc.”
 
*thần hay vận: thần – tinh thần, trí óc thiên phú; vận – vận may 
 
“Chỉ là hát vớ vẩn thôi, khúc ngắn ngày hôm qua không làm lộ khuyết điểm của tôi.”
 
Không ngờ hai người bọn họ cũng có tiếng nói chung về phương diện này, tâm tình Cảnh Nhu rất tốt nói chuyện cùng với Kinh Kinh Dương một lúc lâu. Thỉnh thoảng có người tới tìm Kinh Kinh Dương mời nước trái cây, Kinh Kinh Dương uống nhưng cũng không thay đổi chủ đề. Lúc chính chủ quay lại chỗ ngồi thì phát hiện chỗ của mình đã không thể quay về được, nên chỉ có thể cam phận tìm chỗ ngồi khác. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cảnh Nhu vớt tàu hủ ky mà cô đã chần trước đó ra, hỏi kinh Kinh Dương: “Anh ăn không?”
 
“Em ăn đi.”
 
“Vậy tôi ăn nhé.” Cảnh Nhu cúi đầu, thổi hai hơi, bỏ tàu hủ ky vào miệng.
 
Kinh Kinh Dương nhìn cô phình má ăn, cổ họng động đậy.
 
“Đừng sợ, cứ lên đi. Cậu không nói rõ ràng, Cảnh Nhu sẽ không để ý đến cậu.” Giọng nói trong đầu Kinh Kinh Dương nói.
 
“Đừng có lo ăn thôi, giao lưu với người ta nhiều vào.” Đại Nhu cũng nói.
 
Kinh Kinh Dương ngừng một chút, Cảnh Nhu cũng ngừng một chút.
 
Hai người ngẩng đầu nhìn nhau cười ngượng, sau đó hai người dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
——————
 
Trong văn phòng ở một tòa nhà thương mại ở quảng trường phía Tây Phong Lâm, bên trong những người công nhân cổ trắng* đã vội vội vàng vàng rời đi, dì lao công vẫn đang hoàn thành công việc cuối cùng. Tầng 21 vốn là nơi được cho là yên tĩnh, lại bị phá vỡ bởi tiếng thang máy liên tục. Thỉnh thoảng có những người đàn ông ở mọi lứa tuổi ăn diện đặc biệt bước ra từ thang máy, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của người khác, tất cả đều lộ ra một nụ cười “trong lòng hiểu rõ nhưng không nói”.
 
*công nhân cổ trắng: những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính (theo Wikipedia)
 
Thang máy bên cạnh, dựng dọc một tấm biển đơn giản bắt mắt. Phần chính giữa đập vào mắt là nắm đấm to lớn màu đỏ, bên dưới nắm đấm là một trái tim đang nhỏ máu. Chữ tiêu đề ở trên là: Làm thế nào để khiến một cô gái khóc vì bạn? Mời các bạn đến nghe bài diễn thuyết xuất sắc của chuyên gia tâm lý Jackson - Ngô.
 
Địa chỉ: phòng 2105 
 
Tấm biển rất bắt mắt, những người đàn ông bước ra khỏi thang máy có thể nhìn thấy nó ngay.
 
Hoắc Bắc Thần đeo một cái kính đen, trên miệng đeo một chiếc khẩu trang lớn màu đen, đội mũ lưỡi trai trên đầu, hai tay đút vào trong túi áo hoodie màu đen, cúi đầu đi ra thang máy. Anh nhìn lướt qua địa chỉ trên tấm bảng hiệu, môi nhếch lên một cách mất kiên nhẫn.
 
Anh cũng không biết bản thân bị trúng tà gì nữa, lúc nhận được tin nhắn tham gia khóa học ngoại tuyến của PUA trên điện thoại, anh không chút suy nghĩ gì chạy đến đây. Còn đến sớm nữa, mẹ anh mà thấy anh mê học tập như vậy, có khả năng sẽ khóc mất. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Mẹ nó, có phải anh bị ngốc rồi không, thật sự chạy đến đây học cái lớp này. Hoắc Bắc Thần “chậc” một tiếng, trừng mắt nhìn tấm biển hiệu ngu ngốc trước mặt, xoay người muốn “bỏ của chạy lấy người”.
 
“Các bạn học, chắc là đều đến đông đủ rồi phải không, nhanh đến phòng 2105 ngồi đi, hôm nay rất đông người, nếu trễ thì có thể không còn chỗ nữa.” Một người đàn ông mập lùn bước ra khỏi phòng 2105 cách đó không xa, trông như trạc 30 tuổi, còn cắt quả đầu dưa hấu, đeo kính tròn, mặc vest trắng và thắt nơ.
 
Còn những người “bạn học nam” vẫn đang quanh quẩn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông mập mạp thắt nơ liền nháo nhào chạy vào phòng 2105. Bước chân của Hoắc Bắc Thần dừng lại ở lối vào thang máy, cửa thang máy mở ra, anh đứng bên ngoài hồi lâu cũng không di chuyển.
 
Một lúc lâu sau, anh quay người bước đến phòng 2105.
 
Mặc kệ nó, dù sao cũng không có người quen.
 
Hoắc Bắc Thần quả thực là tự sa ngã, anh là người cuối cùng sải bước vào ngưỡng cửa, thì bị người đàn ông mập mạp thắt nơ cười chặn lại: “Vị bạn học này, mời cậu cho xem mã mời của cậu.”
 
“Mã mời gì ?”
 
“Chính là mỗi một người bạn học đến tham gia chương trình này của chúng tôi đều nhận được tin nhắn, bên trong có một cái mã mời, cái mã mời này đại diện cho thân phận của cậu và nó là duy nhất, tương ứng với thẻ sinh viên của cậu, nếu không có cái mã mời, thì không thể nghe chương trình học lần này.”
 
Hoắc Bắc Thần lười nói nhiều, móc điện thoại ra mở tin nhắn, duỗi đến trước mặt người đàn ông mập mạp thắt nơ.
 
Người đàn ông mập mạp thắt nơ nhìn kỹ, ý cười càng thêm lớn, đống mỡ trên mặt có chút buồn cười: “Cậu quả nhiên là học sinh VIP ưu tú của chúng tôi, được rồi, mời vào trong tìm chỗ ngồi. Nhắc nhở hữu nghị, đừng xấu hổ, cố gắng tìm hàng trên mà ngồi, nếu không sẽ bị bỏ sót bài diễn thuyết xuất sắc của thầy Jackson đó!”
 
“Tên quái đản gì đây.” Hoắc Bắc Thần phản bác lại trong khẩu trang, anh đi vào phòng 2105, theo thói quen tìm vị trí cuối cùng rồi ngồi xuống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui