Bạn trai cặn bã

Cảnh Nhu vừa học trên lớp, vừa ôn tập tiếng Anh, lại tham gia tập dợt tại câu lạc bộ kịch của trường Đại học Sư phạm và điều thứ tư là công việc đi làm gia sư liên tục vào cuối tuần. Quay qua quay lại đã đến cuối tuần của tháng 5, bây giờ là sáng thứ sáu đã học xong tiết đầu tiên, tiết thứ hai buổi chiều mới có khóa. Bốn người phòng 616 đều ở trong ký túc xá, Thân Chiêu Chiêu bật máy tính mở một album gần đây cô ấy thích nghe lên, mọi người lười biếng nằm trên giường đọc sách, tới giờ cơm mà vẫn không ai chịu di chuyển.
 
Mễ Dương gửi tin nhắn cho bạn trai xong, xuống dưới thay quần áo: “Mọi người thân yêu à, đến giờ đi ăn cơm rồi đấy.”
 
Quan Trạch Nam: “Không muốn đi.”
 
Thân Chiêu Chiêu: “Chờ chút nữa đi.”
 
Cảnh Nhu: “Ừm.”
 
Mễ Dương: “...”
 
Mễ Dương đi toilet quay về, đứng trước gương cầm cây lược chải tóc, rồi lấy chiếc túi ở đầu giường: “Vậy tớ đi trước, các cậu ai muốn mua gì nào?”
 
Quan Trạch Nam: “Cậu đi ra ngoài à, vậy tiện thì mang về cho tớ một phần lẩu niêu nhé.”
 
Thân Chiêu Chiêu: “Tớ muốn khoai tây cắt nhỏ và hai cái bánh bao.”
 
Cảnh Nhu: “Một phần cơm hộp, cảm ơn.”
 
Mễ Dương: “...”
 
Sao cô lại nói thêm câu kia làm gì chứ!
 
Kết quả, đương nhiên là đội trưởng đại nhân lên nhầm thuyền giặc phải mua đồ ăn quay về, rồi mấy người khác mới chịu xuống giường, vây quanh bàn ăn cùng nhau ăn cơm.
 
Thân Chiêu Chiêu xé một miếng màn thầu, vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Thật ra lúc trước tụi mình ở lầu hai tớ còn đi được, nhưng mà bây giờ ở tận lầu sáu, đi xuống đi lên một chuyến thôi mà thiếu điều tớ muốn mất luôn nửa cái mạng già.”
 
“Vậy cậu còn bảo tớ mang nhiều đồ như vậy, muốn mưu sát tớ sao?” Mễ Dương mỉm cười nói, dùng sức bẻ chiếc đũa dùng một lần ra.
 
Thân Chiêu Chiêu rụt cổ.
 
“Còn không phải tại hai cậu sao, lúc ấy tớ đã nói ở lầu hai tiện hơn, mà các cậu một hai là phải dọn lên.” Quan Trạch Nam nói.
 
“Nhưng mà, phòng 215 có thi thể của La Mỹ Liên đó! Mỗi khi cậu nhớ đến cậu không sợ sao?”
 
“Tớ theo chủ nghĩa vô thần.”
 
Mễ Dương cắn đũa: “Nói đến chuyện này, gần đây các cậu có ai đã gặp bạn trai của La Mỹ Liên không?”
 
“Không có, làm sao vậy?” Cảnh Nhu hỏi.
 
“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy lúc anh ta ở lễ truy điệu khóc rất đau lòng. Nhất định là rất thích La Mỹ Liên, nghĩ lại thì thấy anh ta cũng rất đáng thương, người mình thích đã chết, người ở lại càng thêm đau khổ. Không biết bây giờ anh ta đã vượt qua chưa nữa.”

 
“Đành chịu thôi, dù sao chuyện đời cũng không thể đoán trước được. May mà anh ta vẫn còn trẻ, nếu anh ta đã kết hôn với La Mỹ Liên, mà La Mỹ Liên đột nhiên chết, vậy không phải anh ta càng khó chịu hơn sao?” Quan Trạch Nam nói.
 
“Chuyện này cũng không thể nói như vậy, người mình thích đã mất, dù vào lúc nào thì cũng khó chịu giống nhau mà.”
 
Cảnh Nhu rũ mắt xuống.
 
Trong ký túc xá nhất thời im lặng, Thân Chiêu Chiêu nói: “Thôi, sao lại nói đề tài nặng nề như vậy chứ, đổi cái khác đổi cái khác, Cảnh Nhu, tối nay cậu làm gì? Có đi lên lớp tự học không?”
 
Cảnh Nhu nói: “Hôm nay không đi, tớ còn phải đến Đại học Sư Phạm.”
 
“Khi nào bọn họ biểu diễn thế?” Thân Chiêu Chiêu hỏi.
 
“Nghe nói lúc nộp đơn xin trường học gặp một ít vấn đề, nhưng chắc sẽ giải quyết nhanh thôi.”
 
Mễ Dương nói: “Lần này cậu hát cái gì?”
 
“Võ Gia Đường.”
 
“Đó là cái gì?”
 
Cảnh Nhu: “...”
 
“Được rồi, được rồi, cậu khoan hãy nói, chừng nào cậu quyết định thì nói cho tụi tớ biết một tiếng, chúng tớ đi cổ vũ cho cậu!” Quan Trạch Nam nói.
 
“Không phải các cậu không thích nghe hí khúc sao, không cần miễn cưỡng đâu.”
 
Ba người nhìn nhau, trăm miệng một lời, nói: “Dù không thích thì cũng nên đến cổ vũ cho cậu mà!”
 
Cảnh Nhu cười: “Được.”
 
Hoắc Bắc Thần cũng biết hôm nay Cảnh Nhu phải đến Đại học Sư Phạm, gọi cô ra ngoài ăn cơm sau đó lại đưa cô đi đến đó. Cảnh Nhu nói không cần, nhưng Hoắc Bắc Thần lại giả vờ bị điếc.
 
“Vậy thì đến Đại học Sư phạm ăn đi. Nghe nói các món ăn ở Đại học Sư phạm khá ngon.”
 
“Cũng được.” Hoắc Bắc Thần khôi phục thính giác.
 
Cảnh Nhu nhìn anh đầy ẩn ý một cái, Hoắc Bắc Thần đánh trống lảng, hỏi: “Ngày mai em đi không?”
 
“Không đi, sao thế?”
 
“Không có gì, tối mai anh phải ra ngoài, em ăn cơm một mình nhé.”
 
“... Ừ.”
 
Hai người câu được câu không trò chuyện, đi vào trường Đại học Sư Phạm. Đại học Sư Phạm không lớn như Đại học Tây Kinh, nhưng hơn ở sự tinh tế, ngay cả biển hiệu của Đại học Sư Phạm, cũng là di vật văn hóa. Cảnh Nhu cùng với Hoắc Bắc Thần đi qua hòn non bộ, lần theo mùi thức ăn thoang thoảng, đi đến căn tin đầu tiên ở Đại học Sư Phạm.
 
Sinh viên ở trường này cần phải có thẻ ăn, nhưng người ngoài cũng có thể đổi phiếu ăn để mua suất ăn. Trùng hợp lúc này là giờ ăn cao điểm của sinh viên, Hoắc Bắc Thần bảo Cảnh Nhu đi chiếm chỗ trước, tự mình chạy đi lấy cơm. Cảnh Nhu đợi một lúc, Hoắc Bắc Thần bưng một cái khay cơm lớn tới, bên trên có một chén cơm đầy, hai cái đùi gà, một chén canh trứng, một phần ớt xanh xào tôm bóc vỏ, còn có một canh xương sườn ngô (bắp).
 
Cảnh Nhu nói: “Cái này có thể thiếu không?” Hôm nay anh không có khẩu vị sao?
 
Hoắc Bắc Thần kỳ lạ nhìn cô: “Em ăn nhiêu đây còn thấy ít sao? Vậy anh đi mua thêm cho em.”
 
“Từ từ, một mình tôi ăn nhiêu đây sao?”
 
“Có nhiêu đó mà em nghĩ là hai người ăn à? Của anh còn chưa mua, bây giờ anh đi mua, anh vừa mới thấy vỏ dưa hấu xào, món đó anh chưa từng ăn, đang muốn mua một phần ăn thử.” Hoắc Bắc Thần nói xong thì đi mất, Cảnh Nhu trừng mắt nhìn cái khay vừa nhìn đã thấy đây là phần ăn dành cho hai người, im lặng không còn gì để nói.
 
“Vợ à, xin em đừng nhạy cảm quá như vậy, giữa tụi anh thật sự rất trong sạch, Trần Tinh em ấy quá cởi mở, không biết tránh gây hiểu lầm với con trai thôi.” Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên từ phía sau, Cảnh Nhu nhận ra được, là Thang Hoằng Thâm.
 
“Em nhạy cảm cái gì chứ, anh dám nói cô ta không có hứng thú với anh không?” Giọng nói này là đội trưởng đại nhân của cô.
 
Cảnh Nhu quay đầu lại, Lôi Thư Hủy và Thang Hoằng Thâm đang lấy khay đồ ăn.
 
“Haizz, anh không phải là một anh chàng đẹp trai, sao mấy cô gái nhỏ lại để ý anh được chứ? Hơn nữa, dù có người bị mù nhìn trúng anh, anh cũng tuyệt đối trung thành như một với em!” Thang Hoằng Thâm giơ ngón tay lên thề.
 
“Cái gì mà người bị mù mới nhìn trúng anh, anh nói như vậy không phải là mắt em cũng bị mù sao?” Lúc Lôi Thư Hủy nói lời này, giọng điệu đã mềm hơn.
 
Cảnh Nhu kêu một tiếng: “Đội trưởng.”
 
Lôi Thư Hủy lần theo tiếng nói thấy Cảnh Nhu vẫy tay: “Cảnh Nhu, em cũng đến đây ăn à.” Cô ấy liếc mắt nhìn Thang Hoằng Thâm một cái, đưa khay đồ ăn cho anh ta, một mình đi về hướng Cảnh Nhu.
 
Hoắc Bắc Thần bưng một khay đầy đồ ăn đi đến, lại thấy Cảnh Nhu đã nói chuyện với một người nào đó.
 
“Hôm nay chị đến đây muốn thị sát công việc của em, xem em có làm mất mặt trường Đại học Tây Kinh chúng ta hay không.” Lôi Thư Hủy ngồi đối diện với Cảnh Nhu, dùng ngữ khí lãnh đạo nói chuyện với cô.
 
“Yên tâm đi đội trưởng, em tuyệt đối không phụ lòng tin của Đảng và Nhân dân đâu.” Cảnh Nhu vừa nói, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần một cái.
 
Lôi Thư Hủy cũng nhìn theo ánh mắt của cô thấy Hoắc Bắc Thần, phát ra tiếng cười mờ ám: “Bạn trai đi cùng đến đây nha, xuất sắc, xuất sắc.”
 
Cảnh Nhu nói với Hoắc Bắc Thần đang ngồi xuống bên cạnh cô: “Đây là đội trưởng câu lạc bộ Hí khúc của tụi tôi, đàn chị Lôi Thư Hủy, đội trưởng, anh ấy là Hoắc Bắc Thần.”
 
Hoắc Bắc Thần nhìn Lôi Thư Hủy một cái, xem như đáp lại.
 
Lôi Thư Hủy lần đầu nhìn Hoắc Bắc Thần ở cự ly gần, không ngờ người thật so với lời đồn còn đáng sợ hơn. Đây thật sự chính là một vị hoàng tử đi ra từ thế giới giả tưởng, sao bị gọi là ngao Tây Tạng nhỉ? Những người bị anh ta đánh chắc ai cũng mê mẩn vẻ đẹp của anh ta à?
 
Thang Hoàng Thâm đi lấy cơm giúp Lôi Thư Hủy quay lại, nhìn thấy Hoắc Bắc Thần. Mặc dù có chút giật mình, nhưng cũng hiểu, bởi vì khoảng thời gian Cảnh Nhu tới trường Đại học Sư Phạm tập luyện, Hoắc Bắc Thần cũng đi theo.
 
Lúc trước Cảnh Nhu đã giới thiệu Hoắc Bắc Thần cho Thang Hoằng Thâm biết, bốn người cùng nhau ngồi ăn cơm. Lôi Thư Hủy nhìn khay đồ ăn của Cảnh Nhu, đáy mắt hiện lên sự bội phục: “Nhu à, không ngờ em có thể ăn nhiều đến vậy.”
 
Cảnh Nhu nghẹn một chút: “Là Hoắc Bắc Thần mua nhiều.”
 
Hoắc Bắc Thần nói: “Em ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì để anh ăn.”
 
Thế nên ánh mắt của Lôi Thư Hủy càng thêm mờ ám.
 
Cuối cùng Cảnh Nhu chỉ có thể ăn hết một nửa, còn lại đều vào bụng Hoắc Bắc Thần. Thang Hoằng Thâm cũng thấy kỳ lạ: “Hoắc Bắc Thần, tôi thấy cậu gầy hơn cả tôi, mà sao cậu có thể ăn nhiều hơn tôi nhiều vậy.”
 
Hoắc Bắc Thần nói: “Tôi tốn nhiều năng lượng.” Nói xong anh quay đầu thấp giọng khoe khoang nói với Cảnh Nhu: “Anh có cơ bụng, em muốn xem không?”
 
Chuyện anh ăn cơm với chuyện anh có cơ bụng thì liên quan gì với nhau: “Tôi không xem.”
 
Hoắc Bắc Thần tiếc nuối “chậc” một tiếng.
 
Lúc nói chuyện, Thang Hoằng Thâm có điện thoại gọi đến, xuất phát từ lễ phép anh ta cúp máy, nhưng không biết là đối phương cố chấp hay là có việc gấp, vẫn luôn gọi không ngừng, gọi đến nỗi Thang Hoằng Thâm cũng có chút xấu hổ, Lôi Thư Hủy khẽ thay đổi sắc mặt, hỏi anh ta ai gọi điện thoại.
 
“Người trong câu lạc bộ, có lẽ là trường học có thông báo rồi. Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.” Thang Hoằng Thâm nói xin lỗi với Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần, bước qua chiếc ghế dài rời khỏi nhà ăn.
 
Ánh mắt Lôi Thư Hủy vẫn luôn khóa chặt trên người bạn trai, cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất ở sau cửa.
 
Cảnh Nhu chăm chú nhìn Lôi Thư Hủy, lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt đội trưởng thích cười xuất hiện vẻ mặt u ám.
 
Thang Hoằng Thâm gọi điện thoại đến mười phút, lúc quay về mọi người đều ăn xong cả rồi, anh ta cười nói: “Hình như phê duyệt của trường học sắp được đưa ra rồi, cho phép chúng ta sử dụng phòng hội trường, có vẻ như chúng ta phải mau đi tuyên truyền thôi.”
 
“Phải không? Vậy là tốt rồi.” Lôi Thư Hủy cười cười.
 
Buổi diễn tập hôm nay vẫn diễn ra trong phòng học âm nhạc của trường Đại học Sư phạm, Lôi Thư Hủy cũng đi theo. Như thường lệ hàng đầu tiên là bạn của Cảnh Nhu, Hoắc Bắc Thần ngồi ở vị trí cũ, Cảnh Nhu vẫn chưa bắt đầu, anh liền lấy điện thoại chơi game. Lôi Thư Hủy ngồi bên cạnh, nói cho Hoắc Bắc Thần mấy chuyện thú vị của Cảnh Nhu khi ở trong câu lạc bộ của bọn họ, không biết Hoắc Bắc Thần có nghe lọt tai được câu nào không, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một hai từ. Thang Hoằng Thâm ngồi bên cạnh Lôi Thư Hủy, mỉm cười nghe bạn gái nói.
 
Trần Tinh đột nhiên chạy tới, nhiệt tình tham gia vào câu chuyện, một tiếng chị hai tiếng chị gọi Lôi Thư Hủy không ngừng, vẫn luôn khiêm tốn hỏi Lôi Thư Hủy rằng khi cô ấy diễn cặp với Thang Hoằng Thâm thì giao lưu ánh mắt với nhau như thế nào, lúc phối hợp phải làm cách nào mới có thể ăn ý. Mới đầu Lôi Thư Hủy còn đáp lại một hai câu, lúc sau chỉ ừ ừ cho qua.
 
Cảnh Nhu bắt đầu hát, Hoắc Bắc Thần tắt điện thoại, bên tai vẫn là tiếng hi hi ha ha chưa từng dừng lại của Trần Tinh, anh không kiên nhẫn, chỉ vào góc tường nói: “Nói chuyện thì qua bên kia nói.”
 
Lúc này Trần Tinh mới ngậm miệng, nhưng vẫn không vui uất ức bĩu môi với Thang Hoằng Thâm.
 
Động tác nhỏ này bị Lôi Thư Hủy chú ý thấy.
 
Cảnh Nhu nhìn một nhóm bốn người kỳ quái dưới sân khấu, âm thầm gọi Đại Nhu.
 
“Làm sao?” Đại Nhu ở.
 
Đội trưởng với đàn anh Thang, hai người bọn họ không có chuyện gì chứ?
 
“... Không phải cô nói không thích biết trước câu chuyện sao?”
 
Cảnh Nhu: ...
 
Cảm giác bị chính mình vả mặt thật sự rất đau nhưng cũng rất sảng khoái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui