“Đàn anh, đàn anh!” Sân trường Đại học Sư Phạm, Trần Tinh đang đợi bên ngoài ký túc xá nam sinh, vừa nhìn thấy Thang Hoành Thâm đi ra, liền vội vàng cười đi đến đón.
Bạn cùng phòng đi ra cùng với Thang Hoành Thâm cũng không ngạc nhiên, Thang Hoành Thâm cười khổ một tiếng, bạn cùng phòng tặng cho anh ta một ánh mắt tự cầu phúc, rồi rời đi cùng người khác.
Chờ bạn cùng phòng đi hết, Thang Hoành Thâm mới nhìn Trần Tinh, vẻ mặt vô cảm chọn một con đường khác bước đi.
Trần Tinh theo sau, tựa như một con chó con, nếu có đuôi nhất định thì chắc chắn đang vẩy rất vui vẻ: “Đàn anh, đàn anh, em nghe nói đối diện trường Đại học Tây Kinh vừa mở một cái hồ bơi, với lại nó cũng đang giảm giá. Em có hai tấm vé giảm giá, chúng ta cùng nhau đi bơi được không?”
Thang Hoành Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, đi nhanh về phía trước.
“Đàn anh, anh biết bơi không? Em không biết, vậy anh có thể dạy em được không?”
Thang Hoành Thâm vẫn coi cô ấy như không khí.
“Đàn anh, sao anh không để ý đến em, đàn anh, Hoành Thâm, Hoành Thâm!” Trần Tinh đuổi theo anh ta vội vàng gọi, giống như sắp khóc.
Thang Hoành Thâm dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô gọi tôi là gì?”
Trần Tinh rụt cổ: “Đàn, đàn anh ạ.”
Thang Hoành Thâm cong môi: “Trần Tinh, bây giờ cô càng ngày càng đắc ý phải không?”
“Em không có, đàn anh, anh giận em sao? Anh đừng nóng, chuyện gì em cũng nghe anh.” Trần Tinh thận trọng nói.
Thang Hoành Thâm nhướng mày hừ một tiếng, tay đút túi quần đi về phía trước. Trần Tinh giống như cô vợ nhỏ đuổi theo sau. Bọn họ rời khỏi trường từ cửa sau trường Đại học Sư Phạm, Thang Hoành Thâm đi thẳng đến trạm xe buýt cách đó không xa. Trần Tinh cũng túm túi xách đi đến, không đứng cạnh Thang Hoành Thâm, mà đứng cách đó hai người. Nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về hướng Thang Hoành Thâm.
Năm phút sau xe buýt K102 đến trạm cửa trường Đại học Sư Phạm, trạm cuối của chiếc xe là nhà máy nhựa, thuộc về vùng ngoại ô Tây Kinh. Thang Hoành Thâm lấy ra hai tệ rồi đi lên xe, Trần Tinh cũng vội vàng lên xe theo, nhưng cô lục túi, mới phát hiện bản thân không có tiền lẻ, chỉ có một tờ năm tệ. Cô ta nhìn về phía Thang Hoành Thâm xin giúp đỡ, nhưng Thang Hoành Thâm đã tìm được một vị trí tốt để đứng, bắt gặp ánh mắt của cô, chỉ thờ ơ bỏ qua.
Trần Tinh cắn môi dưới, bỏ năm tệ vào thùng. Tài xế nhìn thoáng qua, không nói gì.
Qua bảy, tám trạm xe buýt là đến một cái thôn vùng núi tại thành phố Tây Kinh, chỗ này có rất nhiều nhà cho thuê giá rẻ, trên cơ bản là cho công nhân làm việc gần đó thuê. Thang Hoành Thâm xuống xe tại trạm của thôn, Trần Tinh theo sát phía sau. Thang Hoành Thâm cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp quẹo vào trong thôn, đi thẳng qua một dãy tiệm uốn tóc mặc đồ lót kéo khách. Anh ta đến cầu thang vừa hẹp vừa tối bên cạnh một quầy bán quà vặt rồi đi lên lầu, Trần Tinh cũng cúi đầu đi lên.
Thang Hoành Thâm lên lầu ba, mở cửa một căn phòng đơn cạnh ban công, anh ta đi vào phòng, cũng không đóng cửa. Trần Tinh đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn bật đèn dây tóc một bên.
Căn phòng tối đã được chiếu sáng, căn phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, bức tường xập xệ, chỉ có một chiếc giường ván cứng, còn có hai cái ghế đẩu, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Thang Hoành Thâm nặng nề ném túi xuống giường, Trần Tinh hoảng sợ, cô cẩn thận đặt túi của mình xuống, sợ hãi rụt rè bước về phía trước: “Hoành Thâm, anh sao vậy, sao lại giận em? Em đã làm gì không tốt sao?”
“Cô đã làm gì không tốt? Trần Tinh, tôi thấy cô khoe khoang thật, hẳn là cô nên hỏi cô đã làm chuyện tốt gì đấy!” Thang Hoành Thâm cười lạnh một tiếng.
“Em... làm gì sai sao?” Trần Tinh cúi đầu, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Thang Hoành Thâm.
“Cô đã làm gì sai? Cô còn không biết cô đã làm gì sai? Sao cô có thể thi vào Đại học, cô chép bài hả?” Thang Hoành Thâm nói: “Tôi hỏi cô, hôm qua cô chạy đến trước mặt Lôi Thư Hủy làm gì hả? Đến thị uy, đến khoe khoang à?”
“Em... Không có... Chỉ là em ghen tị, tại sao chị ta có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh chứ, em...”
“Cô, cô cái gì! Chỉ vì bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, mà cô thì không phải!”
Hốc mắt Trần Tinh đỏ lên: “Nhưng rõ ràng em mới thật sự là...”
“Trần Tinh.” Thang Hoành Thâm đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ: “Mẹ nó có phải cô có vấn đề phải không? Đúng vậy, là tôi vô tình phá tấm thân trong trắng của cô. Tôi cũng đã đồng ý chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng Lôi Thư Hủy là bạn gái của tôi nhiều năm rồi, cô cũng phải cho tôi có thời gian để xử lý tốt chuyện này chứ? Cô chạy đến đấy ồn ào như vậy, Lôi Thư Hủy nghĩ thế nào, người khác nghĩ thế nào? Cô thì tốt rồi, cô muốn đẩy tôi vào con đường biến thành người đàn ông cặn bã có phải hay không? Sau này người khác sẽ nghĩ gì về tôi? Hả? Cô nói xem, người khác sẽ nhìn tôi thế nào đây! Mỗi ngày luôn miệng nói yêu tôi, yêu tôi, mà cô lại yêu tôi thế này đây. Làm xấu thanh danh của tôi, thì cô sẽ vui vẻ có phải không?”
Trần Tinh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Không, không phải, em thực sự yêu anh mà, Hoành Thâm! Chỉ là em không chịu nổi khi anh đối xử tốt với Lôi Thư Hủy, đối xử tốt với những người con gái khác như vậy! Em không thích bọn họ cứ chiếm hết ánh mắt anh, em chỉ muốn anh nhìn em!”
“Nhìn cô? Cô tự nói một câu thật lòng xem, cô có gì đẹp? Tôi đi xuống dưới tùy tiện bắt một người, dáng người cũng đẹp hơn cô. Lôi Thư Hủy cũng có cúp B, tôi đoán cô còn chẳng có cúp A. Dù là vậy, tôi vẫn đồng ý chịu trách nhiệm, cô còn muốn được voi đòi tiên sao?” Thang Hoành Thâm quát.
“Em không có, em thật sự không có. Hoành Thâm, cảm ơn anh đã chịu trách nhiệm với em, em biết anh đối xử với em tốt nhất. Anh đừng nóng, em xin lỗi anh mà! Sau này em sẽ không bao giờ làm điều gì để anh tức giận nữa được không?”
“Mẹ nó, tôi tức chết đi được, bây giờ đây nói mấy câu xin lỗi hời hợt này, là xong chuyện rồi sao?”
Trần Tinh lập tức nói: “Anh muốn em làm gì? Chỉ cần anh không tức giận nữa, chuyện gì em cũng đồng ý!”
Thang Hoành Thâm “hừ” một tiếng thật mạnh, đặt mông ngồi xuống giường.
Trần Tinh lập tức đi đến: “Hoành Thâm, anh đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe, em sai rồi, anh đánh em đi!”
Thang Hoành Thâm nhắm hai mắt không để ý đến cô ấy.
Tim Trần Tinh sắp vọt lên tận cổ họng, đứng ở trước mặt anh ta đau khổ cầu xin một hồi lâu, nước mắt không ngừng rớt xuống.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, chỉ biết dùng nước mắt để đối phó với tôi!” Thang Hoành Thâm nói một cách mất kiên nhẫn.
Trần Tinh cười ngay lập tức: “Hoành Thâm, anh đồng ý tha thứ cho em sao?”
Thang Hoành Thâm khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Cô muốn tôi tha thứ cho cô, vậy thì phải xem cô có thể làm tôi nguôi giận không đã.”
“Em có thể, em có thể!” Trần Tinh gật đầu như gà mổ thóc: “Anh muốn em làm gì?”
“Cô cởi quần áo ra.” Thang Hoành Thâm ra lệnh.
Trần Tinh sửng sốt, cho rằng anh ta muốn cô, nên vội vàng cởi nút áo sơ mi ra, cô còn muốn cởi đồ lót, nhưng bị Thang Hoành Thâm ngăn lại: “Không cần cởi đồ lót.”
Mặt Thang Hoành Thâm vô cảm nhìn chằm chằm cô ấy. Không cần phải lên giường, Trần Tinh mặc đồ lót đứng ở trước mặt anh ta, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tay cô ấy vô thức che ngực, lo lắng nhìn về phía Thang Hoành Thâm.
“Quỳ xuống.” Thang Hoành Thâm nói.
“Hả?” Trần Tinh kinh ngạc.
Thang Hoành Thâm cau mày, đột nhiên anh ta đập mạnh tấm ván giường quát lớn: “Tôi bảo cô quỳ xuống!”
Tim Trần Tinh nhảy lên, quỳ xuống theo bản năng.
Thang Hoành Thâm vừa lòng gật đầu: “Tự tát bản thân đi, tát mười cái, mỗi một lần nói một câu em sai rồi, tát xong mười cái, thì tôi tha thứ cho cô.”
Trần Tinh trợn trừng hai mắt, cái này cũng quá... “Hoành Thâm, đừng như vậy, nếu không, em dùng miệng cho anh...”
Thang Hoành Thâm cười lạnh: “Dùng miệng cái gì, cô cứ tưởng rằng miệng cô bị tôi sàm sỡ. Kỹ thuật của cô ấy hả, đi xuống tiệm uốn tóc bên dưới, cả 5 tệ cô cũng không có được nữa! Cô có tát hay không, không tát thì tôi đi!”
“Em tát, em tát, anh đừng đi, xin anh đừng đi!” Trần Tinh sợ Thang Hoành Thâm vì chuyện này mà rời khỏi cô ấy. Cô ấy cắn răng một cái, vươn tay hung hăng tát vào mặt mình một cái, tiếng bốp bốp vang lên: “Một, em sai rồi, hai, em sai rồi...”
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào máy ảnh! Tôi phải chụp lại để dạy dỗ cô, tránh để cô được voi đòi tiên!” Thang Hoành Thâm lấy điện thoại ra, chụp bức ảnh Trần Tinh mặc đồ lót tự tát bản thân.
Anh ta chụp xong, lại để Trần Tinh tiếp tục đánh mình một bạt tai. Trong mắt anh ta giấu ý cười tự đắc, lấy ảnh vừa rồi mới chụp ra, gửi đến một nhóm.
——————
“Mẹ nó! Làm cái gì vậy!”
Cảnh Nhu bị sức mạnh của Hoắc Bắc Thần cố định, bị hôn đến mức thiếu chút nữa thiếu oxy. Đột nhiên có người tới nói một câu như vậy, như một cây kim đâm vào đầu cô. Cô đột nhiên hoàn hồn, dùng hết sức lực từ nhỏ đến lớn véo Hoắc Bắc Thần, nhưng da Hoắc Bắc Thần quá săn chắc, cô không thể véo được.
Nhưng cuối cùng Hoắc Bắc Thần vẫn buông cô ra, toét miệng cười ngốc như con Husky.
Hai má Cảnh Nhu đỏ bừng, thấy xung quanh không có người nhìn, cô mới yên tâm, nhưng cô vẫn tức giận trừng mắt nhìn anh: “Hoắc Bắc Thần, có phải anh là kẻ ngốc không hả!” Vậy mà dám ở trước mặt mọi người...
“Ừ.” Hoắc Bắc Thần không biết xấu hổ từ tốn nói: “Nhưng anh có cách nào đây, bạn gái anh quá đẹp, anh cũng rất bất đắc dĩ mà.”
“Anh...”
“Được rồi, nghỉ ngơi đủ chưa, anh tiếp tục dạy em bơi. Ở đây nóng chết mất.” Người anh sắp bốc khói luôn rồi.
Hoắc Bắc Thần không nói nhiều, tùy ý kéo chiếc khăn tắm của Cảnh Nhu ra ném xuống ghế, ôm lấy cô đi về phía hồ bơi. Sự phản kháng yếu đuối của Cảnh Nhu không có hiệu quả, Hoắc Bắc Thần đưa cô đến mép nước, trực tiếp “bùm” một tiếng, ôm cô nhảy xuống nước.
“A…” Hiếm khi Cảnh Nhu mất khống chế hét lên.
Một cái hồ bơi sủi cảo, không đúng, một hồ bơi đầy người đều quay đầu lại nhìn về phía họ.
“Này, bên kia, không được nhảy xuống nước!” Nhân viên cứu hộ ở trên bờ cảnh cáo.
Giống như vừa đi dạo qua quỷ môn quan một hồi, Cảnh Nhu bị Hoắc Bắc Thần ôm ngoi lên khỏi mặt nước, sặc đến mức không ngừng ho khan, dường như chân không dẫm được đáy hồ, cô ấn chặt bả vai Hoắc Bắc Thần vì sợ ngã xuống.
“Được rồi, không sao, có anh ở đây!” Hoắc Bắc Thần nhe ra mấy cái răng trắng: “Đồ nhát gan.”
Cảnh Nhu đáp lại bằng cách tạt nước vào mặt anh, vẫn chưa hả giận đủ, lại tạt thêm mấy cái nữa. Hoắc Bắc Thần bị cô tạt nước tung tóe, nụ cười càng ngày càng lớn.
Thân Chiêu Chiêu với Ba Đặc Nhĩ đang ở cách đó không xa nhìn thấy, lắc đầu: “Mặc dù ngày nào cũng cãi nhau, nhưng mà tình cảm vẫn rất tốt!”
“Đó là Hoắc Bắc Thần muốn đối xử tốt với Cảnh Nhu.” Ba Đặc Nhĩ nói: “Đừng để ý đến bọn họ, sư phụ, em xem anh bơi có đạt tiêu chuẩn không này!”
Khu vực nghỉ ngơi, Lưu Tĩnh uống một ngụm cà phê, nhìn Hồ Nhân Nghĩa vừa rồi mới gào to: “Hét cái gì đó, chuyện gì?”
“Lão Thang này, lợi hại thật...” Hai mắt Hồ Nhân Nghĩa nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lưu Tĩnh gọi anh ta thêm một tiếng, anh ta mới tỉnh táo lại: “À, không, không có gì.”
“Xem gì thế, cho tôi xem với.” Lưu Tĩnh duỗi cổ.
Hồ Nhân Nghĩa đóng giao diện, cười nói: “Không có gì hay cả.”
Bạn gái mới Bình Bình của Hồ Nhân Nghĩa trở về, lại nói thêm mấy câu với bọn họ. Lưu Tĩnh cởi áo ngoài, để lộ ra bộ bikini gợi cảm màu đen bên trong, kéo Bình Bình đi xuống bơi. Bình Bình vội vàng gọi Hồ Nhân Nghĩa, Hồ Nhân Nghĩa nói còn chút chuyện phải xử lý, ngồi đấy một lúc rồi mới đi tìm họ.
Cả đoạn đường Lưu Tĩnh thu hút hết sự chú ý của đám con trai học Đại học, Bình Bình thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung lên người Lưu Tĩnh, thì cúi đầu xuống, cơ thể hơi co lại.
Hồ Nhân Nghĩa mở điện thoại ra vào nhóm chat, hai mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô gái bán khỏa thân tội nghiệp trong bức ảnh một lúc lâu. Sau khi Thang Hoành Thâm gửi ảnh chụp đến thì có rất nhiều bình luận, phần lớn đều là sùng bái và hâm mộ, nhóm trưởng đã gửi một bao lì xì để chúc mừng thành tích học tập của học viên.
Hồ Nhân Nghĩa không cướp được bao lì xì, nói thầm một câu thật đáng tiếc, anh ta trở về giao diện nói chuyện, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, gửi đi một tin nhắn.
[Cùng nhau tiến lên, tiếp tục tạo ra thợ săn cấp cao.]