Sau khi kết thúc bài hát, Hoắc Quân Ung là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, vẻ mặt hạnh phúc cũng bộc lộ ra ngoài. Ông cười đến mức thoải mái, không cẩn thận nói thật lòng: “Bắc Thần, bạn gái con thật đúng là bảo vật lớn đấy. Con không đáng tin cậy như thế, vậy mà có thể theo đuổi con bé thật sự là kỳ tích!”
Hoắc Bắc Thần đen mặt. Sớm biết vậy thì không cho Cảnh Nhu hát nữa, đồ tôm thối!
Cảnh Nhu và Chu Tri nói câu cảm ơn rồi xuống sân khấu, Cảnh Nhu đã sớm mệt đến mức hít một hơi cho hồi sức, cười ôm Chu Tri: “Em trai chị là thiên tài!” Giọng nói này, thật sự rất tuyệt.
Chu Tri cười ôm lại cô một chút: “Nhu Nhu cũng là thiên tài.” Cô cũng chưa từng trải qua đào tạo có hệ thống lâu dài, có thể hát “Ngồi cung điện” hoàn chỉnh câu chữ rõ ràng, đã thực sự rất ghê gớm rồi.
“Chị là thiên tài gì chứ, suýt nữa thì không kéo dài được nữa, may mà gọi ‘Tiểu Phiên’ vẫn chấp nhận được. Chủ yếu là không thể làm em mất mặt dù chỉ còn một hơi thở.” Cảnh Nhu gỡ râu xuống cười nói.
“Bảo bối nhỏ Chu Tri của tôi.” Đại Nhu cũng rất vui vẻ: “Sao lại hát tốt đến vậy chứ, bốp bốp bốp bốp.”
Sao cô cũng vừa vui vừa kinh ngạc như vậy chứ, chẳng lẽ cô chưa từng nghe Chu Tri hát sao? Cảnh Nhu có chút khó hiểu. Cô biết Đại Nhu cũng không đến tham gia tiệc sinh nhật của bố Hoắc Bắc Thần, cho nên sẽ không có chuyện diễn chung với Chu Tri trên sân khấu, nhưng mà vẫn không có khả năng sau này Chu Tri hát mà cô không nghe thấy được chứ?
“Lúc cậu ta hát kịch tôi luôn có việc.”
Vậy thì lần diễn đầu tiên của cậu ấy cô cũng không thể không đi chứ? Cảnh Nhu nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng được. Theo tính khí của cô, điều này là không thể.
“Hôm đó... Tôi...”
“Cảnh Nhu!” Hoắc Bắc Thần chạy tới: “Mấy người bạn bố anh muốn gặp em, giờ em đi ra luôn, hay là về tẩy trang?”
Cảnh Nhu nhìn Chu Tri: “Tẩy trang trước.”
“Vậy được, đi thôi, vào phòng anh tháo trang sức đi.”
“Anh không cần đưa chúng tôi đi đâu, chúng tôi biết đường, anh ra với nhóm bố anh đi.”
“Bọn họ không cần anh ở đấy, đi thôi.” Hoắc Bắc Thần khoác vai Cảnh Nhu, đụng phải vòng tròn cứng rắn quấn quanh eo cô, anh cười đến mức vô lại: “Món đồ này chơi vui thật.”
Cảnh Nhu đẩy anh một chút: “Đây là đai ngọc, không phải dùng để chơi.”
Hoắc Bắc Thần bị đẩy ra, rồi lại tiến đến gần, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em hát hay thật, anh nghe em hát anh cũng thấy ‘cứng’.”
Cảnh Nhu nhìn anh ta một cách kỳ lạ, cô đang trang điểm đậm giả làm người đàn ông trung niên, ăn mặc áo bào biểu diễn của đàn ông, hát bằng giọng nam, vậy mà anh còn nói với cô mấy lời đồi trụy?
“Tôi nghĩ chắc anh là một tên biến thái.” Cảnh Nhu kết luận.
Nghe nói nhóm Cảnh Nhu muốn đi tẩy trang trước rồi mới ra ngoài, một đám người trong giới hí khúc tụ lại bên nhau nhón chân mong chờ, đang kích động thảo luận về hai người họ.
“Bọn họ rốt cuộc là ai vậy, là hậu bối nhà ai xuất thế ngang trời thế? Sao từ trước giờ tôi không nghe ai nói thế?”
“Quân Ung à, đây không phải con trai cậu tạo kinh ngạc cho cậu đâu, đây rõ là làm chúng tôi kinh ngạc mà?”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không biết sao bọn họ có thể hát tốt đến vậy!” Hoắc Quân Ung nói.
“Không phải cậu thích Chúc phái nhất sao? Người hát Càn đán kia sử dụng Chúc phái chính tông đấy! Từng câu chữ, giọng hát của người trẻ tuổi đó tất cả đều là loại dư âm quanh màng nhĩ của Chúc phái mà!” Phe Chúc phái là nửa bên giang sơn của quốc tuý, nhưng đến thế hệ ông cụ Chúc, thì bị chặt đứt. Năm trước ông cụ Chúc qua đời, tiếng khóc than nổi lên bốn phía.
“Nhưng mà ông cụ Chúc chưa từng nhận đệ tử, chẳng lẽ nhóc con này là tự học thành tài sao?”
Lúc này Lưu Tố Tố và Kinh Kinh Dương cùng nhau đi tới: “Thật ra ông cụ Chúc thu nhận một người đệ tử, tên là Chu Tri, tôi may mắn có một dịp được chứng kiến. Chỉ là ông ấy nhận đệ tử vẫn còn nhỏ tuổi, ông cụ Chúc yêu cầu cậu ấy sau khi vỡ giọng mới có thể nhập môn chính thức được.”
“Cái gì, ông cụ Chúc thật sự có một người đệ tử sao?”
“Thật à? Tiểu Đán Sinh* đó, là đệ tử ông cụ Chúc sao?” Hoắc Quân Ung cũng hiếm khi kích động, ông ấy từng cho rằng giọng hát của Chúc phái đã bị thất truyền, không ngờ vậy mà vẫn còn truyền nhân, lại còn mượt mà hoàn hảo như thế, thật là một ngày vui lớn mà!
*Đán Sinh: ý chỉ vai nữ trong hí kịch
“Đúng vậy, tôi từng nghe Chu Tri hát qua một hai câu, vừa rồi người kia chính là cậu ấy, hẳn sẽ không sai. Đúng rồi, cậu ấy còn là cháu của cô Diêm Mỹ Kiều.”
“Thì ra là thế! Nhưng không phải bạn gái Bắc Thần cũng hát giai điệu của Diêm phái à? Chẳng lẽ con bé là đệ tử thân truyền của cô Diêm sao?”
Lưu Tố Tố lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết.”
Kinh Kinh Dương nói: “Cảnh Nhu có học với cô Diêm, nhưng em ấy không bái sư, không tính là người trong ngành.”
“Cái gì? Cô Diêm đích thân dạy, vậy mà không tính là người trong ngành?”
“Vâng, chắc là do cơ thể của em ấy. Sức khỏe em ấy không tốt lắm.”
“Khó trách...”
Lưu Tố Tố liếc mắt nhìn con trai: “Con cũng rất hiểu biết về con bé đó. Nếu đã vậy, sao con còn để thằng nhóc Hoắc Bắc Thần kia nhanh chân đến trước vậy, con không biết cô gái nhỏ này với mẹ con là một cặp mẹ chồng nàng dâu trời sinh sao? Thật không hiếu thuận!”
Kinh Kinh Dương sờ sờ cái mũi, không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng.
“Tôi nói này lão Hoắc, không lẽ bạn gái của Bắc Thần được Bắc thần nói nên biết, cậu si mê Chúc phái, nên mới cố ý mời đệ tử bảo bối mà ông cụ Chúc cất giấu xuống núi, đến tiệc sinh nhật của cậu hiến khúc phải không? Nếu thế thì con bé cũng thật là có tâm! Đây quả thực cũng là một món quà sinh nhật lớn cho chúng tôi nữa mà!” Bây giờ quốc tuý khó khăn, lúc trước đã thiếu thốn đủ kiểu, huống chi là thiên tài còn khó tìm hơn nữa.
Hoắc Quân Ung vừa nghe thấy, miệng cười đến mức không khép lại được: “Đúng vậy, hai đứa nhỏ kia, đều xem như rất có tâm.”
Cảnh Nhu vào phòng Hoắc Bắc Thần, thấy chiếc giường kia của anh có vẻ sẽ ngủ rất ngon nên chỉ muốn nhào lên đi ngủ một giấc. Hiếm khi cô hát cả đoạn hoàn chỉnh, đối với thể lực của cô mà nói thì đã là cực hạn, nhưng dường như đã tốt hơn trước kia một chút, có lẽ nguyên nhân là vì khoảng thời gian trước Hoắc Bắc Thần cưỡng ép cô chạy bộ.
“Bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi đâu, nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng.” Đại Nhu nói.
Hả, hôm nay tôi có nhiệm vụ gì?
“Cô quên à? Hôm nay cô đến để giảm độ thiện cảm cảm mà.”
Làm giảm như thế nào?
“Sao tôi biết, tôi cũng chưa từng bị giảm.”
Cảnh Nhu: ...
Cảnh Nhu và Chu Tri thay quần áo rồi tẩy trang đi ra, Chu Tri mặc một bộ Âu phục sọc ca rô và đeo nơ, Cảnh Nhu vẫn mặc bộ váy trắng liền áo hôm lên sân khấu kỷ niệm ngày thành lập trường. Bọn họ vừa xuất hiện, đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt. Cảnh Nhu nhìn kỹ, sao chỗ này có nhiều người, giống như từng xuất hiện trên đài truyền hình hí khúc vậy?
Xem ra vừa rồi cô đã múa rìu qua mắt thợ, nhưng mà đây đều là những người tốt mà, vừa rồi vỗ tay đều vỗ rất lớn tiếng.
Dàn nhạc đệm Cảnh Nhu mời đến cũng trở thành khách mời, nói là mời chi bằng nói là mượn. Diêm Mỹ Kiều nghe Cảnh Nhu nói muốn hát kịch cùng với Chu Tri, liền lợi dụng quan hệ của mình, thay bọn họ mượn một đoàn kịch ở Tây Kinh. Vốn dĩ dàn nhạc đệm này chỉ đến vì bạn bè hữu nghị lên sân khấu, nhưng không ngờ vậy mà lại thấy một vòng mấy nhân vật lớn có tên tuổi trong hí khúc, hậu tri hậu giác bị khiếp sợ mất rồi. May mà vừa rồi ở hậu đài không thấy gì, nếu không tay run một cái, toàn bộ màn kịch hay đều hỏng mất.
Hoắc Bắc Thần dắt Cảnh Nhu đến chính thức giới thiệu cho Dương Mai và Hoắc Quân Ung, lúc Cảnh Nhu nhìn về phía Hoắc Quân Ung, trái tim tựa như bị sóng biển đánh một đợt, có loại cảm giác kỳ lạ khó miêu tả, và... thương cảm?
“Cảnh Nhu? Tiểu Nhu, hôm nay cảm ơn con đến đây tham gia tiệc sinh nhật của bác, lại mang đến một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, đây là quà sinh nhật tốt nhất bác nhận được hôm nay.” Hoắc Quân Ung nở một nụ cười dịu dàng ấm áp với Cảnh Nhu, rõ ràng là bề trên, nhưng lại rất khiêm tốn và lịch sự.
Đây là bố của Hoắc Bắc Thần. Cảnh Nhu không thể không cảm thán sức mạnh của gen. Chỉ cần hai bố con bọn họ đứng chung một chỗ, có lẽ người không biết sẽ thừa nhận bọn họ có quan hệ huyết thống, xem ra quả thật không giống bà Dương Mai lắm...
“Thật sao...” Đại Nhu tự lẩm bẩm một câu, âm thanh của câu tiếp theo quá nhỏ, Cảnh Nhu không nghe rõ.
“Bố anh là học giả logic, cũng là giáo sư Đại học Tề, em từng đọc sách của ông ấy đấy, ‘Lịch sử mới của Trung Quốc cổ đại’, là do ông ấy biên tập sáng tác.” Lúc Hoắc Bắc Thần dọn ký túc xá giúp Cảnh Nhu, đã thấy trên kệ sách của cô có sách bố anh.
Cảnh Nhu vô cùng kinh ngạc, không ngờ bố của Hoắc Bắc Thần lại là giáo sư Hoắc, đó là giáo sư nghiên cứu lĩnh vực văn học cổ đại cô cực kỳ sùng bái . “Chào Giáo sư Hoắc, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.” Cảnh Nhu hóa thân thành một fan girl, bày tỏ sự cung kính nể phục.
“Ừ, cảm ơn.” Hoắc Quân Ung thấy Cảnh Nhu ngoan ngoãn đáng yêu như thế, sự yêu thích cô lại tăng thêm một bậc.
“Đây là mẹ anh, lần trước hai người đã gặp ở trường Đại học đấy. Mẹ, em ấy là Cảnh Nhu.”
“Ừ, mẹ nhớ rõ cô gái nhỏ xinh đẹp này, cảm ơn vì món quà sinh nhật có tâm hôm nay của con, chú Hoắc của con đã lâu chưa từng vui vẻ như đứa trẻ như hôm nay đó.” Dương Mai thay đổi phong cách lạnh lùng khi ở trường Đại học, nở nụ cười hiền lành, thân thiện với Cảnh Nhu.
Tâm tình Cảnh Nhu phức tạp nắm tay Dương Mai. Người trước mặt cô là giáo sư mà cô ngưỡng mộ, người còn lại là nữ doanh nhân tài giỏi mà cô khâm phục, làm sao cô có thể làm mất thiện cảm ở trước mặt hai vị này được chứ?
“Để con giới thiệu với hai vị một chút, người này chính là Chu Tri, cũng là cháu trai của cô giáo dạy con hát kịch, cũng coi như là một người em trai của con, đúng lúc cậu ấy cũng ở Tây Kinh, cho nên con gọi cậu ấy đến đây giúp con chống đỡ một chút.”
Chu Tri nghe vậy thì tiến lên, rất lễ phép cúi đầu: “Chào bác trai và bác gái, con tên là Chu Tri, hôm nay rất vinh hạnh được hát kịch cùng với chị Nhu Nhu để mừng sinh nhật chú Hoắc.”
Lời giới thiệu của hai chị em rất khiêm tốn, cũng hoàn toàn không tranh công với Cảnh Nhu, lời nói cử chỉ này làm Hoắc Quân Ung và Dương Mai nhìn nhau cười.
“Thế nào, bố, nếu không phải vì con, bố có thể có đãi ngộ như vậy được sao?” Hoắc Bắc Thần khoe khoang khoác lên vai Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu âm thầm nhéo anh một cái, nhưng vẫn không đẩy anh ra, dù sao cũng ở trước mặt bố mẹ người khác.
Hoắc Quân Ung cười nói: “Ừ, phải, hôm nay con là người lập công lớn nhất.”
Hoắc Bắc Thần cười nhẹ, tiến lên tặng Hoắc Quân Ung một cái ôm gấu: “Bố, sinh nhật vui vẻ!”
Hoắc Quân Ung sung sướng cười vang: “Cảm ơn con, con trai.”
Cảnh Nhu ở bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt trở nên lấp lánh, nhưng không có cách nào dời đi.
Những người trong giới kinh kịch đã vây quanh từ lâu, hai tai đều dựng lên để nghe bọn họ nói chuyện. Vừa nghe thấy quả nhiên là Chu Tri mà Lưu Tố Tố nói, tất cả đều xông tới, ai nấy đều vây quanh hai người.
Chu Tri phát hiện Lưu Tố Tố cũng ở đây, thế mới biết bản thân đã bị lộ tẩy.
Cảnh Nhu không quen mấy cảnh náo nhiệt như vậy, Đại Nhu chỉ cô cách viện cớ đi vệ sinh để né tránh, cô rất không nghĩa khí bỏ Chu Tri ở lại với đám nhân vật nổi tiếng đang giống như tìm kiếm bảo vật trong giới hí khúc.
Cảnh Nhu chạy trốn tới đại sảnh trống trải, rất thật thành tìm toilet, đi WC xong, cô rửa tay, muốn tìm một nơi an tĩnh tránh một chút, chốc nữa lại đi ra sân sau.
Đại Nhu yêu cầu cô đi lên lầu.
Đi làm gì? Cảnh Nhu hỏi.
“Có chút chuyện, muốn cô giúp một chút.”
Cảnh Nhu nghi ngờ đi lên lầu, ngừng lại ở đầu cầu thang, cô nhìn bốn phía xung quanh, lầu hai trống không không có ai. Trên mặt tường tuyết trắng có treo một bức tranh sơn thủy, dường như đã vài năm tuổi, ở một đầu bức tranh phong cảnh, cánh cửa gỗ đặc chạm khắc nặng nề đang đóng chặt.
Dưới sự thúc giục của Đại Nhu, Cảnh Nhu bước đến trước cánh cửa chạm khắc, phía trên tay cầm là một ổ khóa mật mã.
“192522.” Đại Nhu nói một dãy số.