“Chu Tri, còn có bố anh nữa.”
“... Bố anh, sao lại ở cùng với anh và Chu Tri?”
“Em không biết bố anh là người hâm mộ nghe kịch của Chúc phái à, ông ấy vẫn luôn cho rằng Chúc phái đã thất truyền, bây giờ lại xuất hiện được một người thừa kế, ông ấy vui như thể lại sinh thêm đứa con trai ấy. Ông ấy nghe nói hôm nay anh muốn đưa Chu Tri đi chơi, liền canh thời gian đến đây, bây giờ vẫn còn đang quan tâm hỏi han Chu Tri đấy.”
Chú Hoắc... là người hâm mộ nghe hí khúc của Chúc phái? Cảnh Nhu lóe lên một ý nghĩ, nhưng nó chỉ thoáng qua.
“Ra rồi, ra rồi!” Bên ngoài lối đi an toàn truyền đến âm thanh hỗn loạn, hình như Trần Tinh đã làm phẫu thuật xong.
“Mọi người đi ăn trước đi, tôi có chút không yên tâm về đội trưởng, chờ Trần Tinh xác định không sao, rồi tôi sẽ đến gặp mọi người.” Cảnh Nhu nhìn bên ngoài thông qua kẹt cửa: “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa Chu Tri đi chơi, cũng cảm ơn bác trai giúp tôi nhé.”
“Cảm ơn cái gì... Này!”
Cảnh Nhu không chờ Hoắc Bắc Thần nói xong, đã cúp điện thoại, cô bước ra khỏi lối đi an toàn, cửa của phòng phẫu thuật đúng lúc mở ra, các y tá đẩy giường bệnh đi ra. Cảnh Nhu không nhìn thấy người, nhưng cô nhìn thấy bình truyền nước đang treo trong không trung, chứng minh người còn sống, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lưu Manh là người đầu tiên nhào đến, đứng cạnh giường bệnh Trần Tinh gọi to tên Trần Tinh, lãnh đạo trường Sư phạm cũng vây quanh, quay sang bác sĩ hỏi tình hình, bác sĩ báo cho bọn họ Trần Tinh đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, mọi người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ mặt yên tâm.
Vẻ mặt Thang Hoành Thâm có chút khó tả. Anh ta vẫn đứng bên cạnh Lôi Thư Hủy, xoa tay vươn cổ nhìn xung quanh, dường như muốn bước đến, nhưng lại không dám.
Lôi Thư Hủy nhìn Trần Tinh mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như ga trải giường, nằm trên giường đẩy bệnh nhân lướt qua cô ấy, lời nói hôm qua của cô ta lúc quỳ gối dưới chân cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Tôi có thể chết vì anh ấy, cô có thể không? Cô không thể, vậy cô nhường anh ấy cho tôi được không!”
Trong lòng Lôi Thư Hủy dâng lên vô số suy nghĩ đen tối, trong cơ thể cô rít gào ý định muốn phá kén chui ra, cô khó chịu nhắm mắt: “Thang Hoành Thâm, anh nói thật cho tôi biết, anh với cô ta có thật sự cặp với nhau không?”
“Thư Hủy, anh...”
“Nói thật!”
“Đúng, anh đã lên giường với cô ta!” Thang Hoành Thâm cắn răng một cái, cuối cùng cũng thẳng thắn: “Vì cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ anh, coi anh như thần tượng, lại chăm sóc tỉ mỉ đối xử với anh, toàn tâm toàn ý ỷ lại anh, cho nên nhất thời anh không thể chống lại sự cám dỗ được... Thư Hủy, anh cũng không có cách nào, nếu em có một nửa ân cần một nửa dịu dàng như cô ta, thì anh sẽ không bao giờ bị cô ta mê hoặc.”
Lôi Thư Hủy không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm: “Anh nói gì? Tôi không ân cần dịu dàng như cô ta, cho nên anh bị cô ta mê hoặc?”
Thang Hoành Thâm oán hận nhìn Lôi Thư Hủy: “Em đừng để anh nói dối lương tâm nữa, em có ân cần chăm sóc anh không? Bình thường đều là anh chăm sóc em, chưa từng thấy em đã làm gì cho anh.”
Gương mặt Lôi Thư Hủy lộ rõ vẻ không thể tin được, cô ngẩng đầu lên cười to ba tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng hoang đường: “Tôi chưa từng làm gì cho anh... Tôi chưa từng làm gì cho anh...” Vậy tất cả những cố gắng trước kia cô làm vì tương lai của anh ta và cô, tất cả đều chưa từng tồn tại? Là giả cả sao?
Thang Hoành Thâm thấy Lôi Thư Hủy giống như lại có chút điên cuồng khởi thế, anh ta vội vàng nói: “Nhưng cho dù em đối xử với anh không tốt lắm, nhưng anh vẫn yêu em, Thư Hủy à. Cho dù Trần Tinh đối xử với anh rất tốt, cũng không bằng tình yêu của anh dành cho em, em yên tâm, lần này anh biết mình sai rồi, lần sau anh sẽ không bị bất cứ ai mê hoặc nữa, toàn tâm toàn ý ở cạnh em.”
“Ha ha, ha ha.” Lôi Thư Hủy vừa cười vừa lắc đầu, như bị dao cứa vào cổ họng. Đây là người con trai cô đã yêu nhiều năm, đúng là một người... biết sai mà sửa đấy.
Cảnh Nhu đang ở cách đó không xa thấy rõ nét mặt của Lôi Thư Hủy, bàn tay vô thức ôm ngực của mình.
“Không cần, anh không cần phải rối rắm nữa đâu. Anh nói cho Trần Tinh, anh, tôi từ bỏ, nếu cô ta muốn, thì cứ lấy đi.” Lôi Thư Hủy nói xong, xoay người bước đi.
“Thư Hủy, Thư Hủy!”
Thang Hoành Thâm muốn đuổi theo, nhưng có một thanh niên tóc xoăn mặc áo phông bước đến, anh ta vươn tay ngăn Thang Hoành Thâm lại: “Anh chính là Thang Hoành Thâm đúng không, có người báo án với cảnh sát, nói anh xúi giục người khác tự tử.”
Vốn dĩ Cảnh Nhu muốn đuổi theo Lôi Thư Hủy, nghe thấy lời này, lại dừng bước. Cô để Nhậm Khởi Nam đuổi theo, quay đầu lại thì thấy, quả nhiên là Lữ Huy đang đưa thẻ cảnh sát của mình cho Thang Hoành Thâm xem.
“Tình huống gì vậy?” Hiển nhiên tinh thần Đại Nhu đã tỉnh táo lại: “Đi qua đó nghe chút đi.”
Cảnh Nhu theo lời đi qua đó, chỉ thấy cảnh sát hình sự Nghê Huân đang đứng cạnh cửa thang máy, trong miệng nhai gì đó, nói chuyện với Lưu Manh.
Nghe bên nào?
“Đến gần Thang Hoành Thâm, nghe anh ta nói gì trước đã.”
Cảnh Nhu liền tiến lên hai bước nhỏ về phía Thang Hoành Thâm.
“Tôi xúi giục người khác tự tử? Cảnh sát, có phải anh tìm nhầm người rồi không? Tôi còn là sinh viên Đại học, trường Đại học Sư phạm Tây Kinh.” Sắc mặt Thang Hoành Thâm cứng đờ trước tiên, sau đó mới cười trừ móc từ trong túi ra một gói thuốc lá, lấy một cây đưa cho Lữ Huy: “Có phải là trùng tên trùng họ không?”
“Tôi không hút thuốc lá.” Lữ Huy lạnh lùng từ chối, lấy ra sổ tay của mình: “Tôi không tìm nhầm người, anh và Trần Tinh có quan hệ gì?”
Nghe Lữ Huy mở miệng liền nhắc tới Trần Tinh, gương mặt Thang Hoành Thâm co giật: “Trần Tinh, Trần Tinh cô ta tự tử, thì liên quan gì đến tôi!”
“Sao anh biết cô ấy tự tử?”
“Vốn dĩ cô ta chính là vậy!”
Lữ Huy ngẩng đầu, nhìn về phía Thang Hoành Thâm nhướng mày gật đầu: “Lúc xảy ra vụ án anh đang ở đâu?”
“Tôi ở Đại học Tây Kinh, có rất nhiều người có thể làm chứng giúp tôi, bạn gái của tôi cũng có thể làm chứng cho tôi!”
“Anh ở Đại học Tây Kinh, cũng không ở hiện trường, vậy tại sao anh có thể chắc chắn là cô ấy tự tử?”
Thang Hoành Thâm bị nghẹn họng bởi câu hỏi này: “Tôi nghe bọn họ nói.”
“Vậy cái này là cái gì?” Lữ Huy lấy điện thoại của mình ra, tìm một tấm ảnh chụp trong đó, đưa đến trước mặt Thang Hoành Thâm.