Trời xanh.
Mây trắng.
Âm nhạc.
Chúng đều là những thứ có thể khiến người ta cảm thấy tốt hơn. Cảnh Nhu rất có kinh nghiệm ở phương diện này, tiến hành khai thông tâm lý của mình một cách đâu vào đấy. Cô trốn học, chạy đến băng ghế dài ngồi dưới hàng liễu đung đưa, đeo tai nghe lên, nhìn mây trắng trên bầu trời qua hàng liễu, cố gắng để bản thân thư giãn.
Mấy người khác nhìn từ xa, trông giống như một bức tượng đang ngồi ở đó.
“Hoắc Bắc Thần là... thành viên của PUA sao?” Hôm nay Đại Nhu vẫn chưa xuất hiện, vừa mới xuất hiện, thì đã nhận được tin tức từ Cảnh Nhu, thế mà cô ấy cũng thấy khó tin.
Cảnh Nhu thậm chí ngay cả giọng nói của bản thân cũng không muốn trả lời, sau một lúc lâu, cô mới phát ra một tiếng “ừ” gần như không thể nghe thấy.
“Đây... thật sự là sự thật sao?”
... Chính anh ta thừa nhận rồi. Cảnh Nhu nhìn vào hư không, cảm thấy mắt có chút đau, cô xoa xoa đôi mắt vừa nóng vừa đỏ, khẽ thở dài một hơi.
Cô cũng không biết à? Vậy thì những chuyện anh ta che giấu thật sự quá tốt. Xem ra anh ta không chỉ là một người PUA, mà còn là một người PUA cao cấp, cho nên mới theo đuổi chúng ta lâu đến vậy, chưa kết hôn đã có thai, lại tự mình hại mình, còn bị vứt bỏ. Chúng ta cũng là vật thí nghiệm của anh ta nhỉ? Có lẽ anh ta, còn tệ hơn so với Thang Hoành Thâm nữa.
Đại Nhu im lặng thật lâu, lâu đến mức Cảnh Nhu cho rằng cô ấy đã ngủ say.
“... Thì ra là thế.” Đại Nhu khô khốc nói.
Lời còn chưa dứt, Cảnh Nhu đã cảm giác tinh thần của mình càng thêm sa sút. Cô chỉnh âm lượng của bản nhạc cao hơn, hơn nữa còn thay bằng một bản nhạc rock 'n roll đánh thức cả người không nghe được.
“Is there really no chance, To start once again? I’m loving you...”
“Time, it needs time, To win back your love again. I will be there,...”
(Thật sự không còn cơ hội nào, Cho chúng ta làm lại hả anh? Em vẫn yêu anh…)
(Thời gian, cần thời gian, để mang anh trở lại, em sẽ đợi,…)
Sử Tế hớn hở chạy tới quán bar, còn chưa tới phòng bao, anh ấy đã xắn ống tay áo lên, nhấc chân đá lên cửa một phát, trực tiếp nhảy vào, đưa tay ra chỉ lên trần nhà: “Oa ha ha ha, Shin cậu bé bút chì tôi tới đây!”
“Love, only love...” Chỉ có tiếng nhạc nền.
(Tình yêu, chỉ có tình yêu…)
“Mẹ nó, các cậu đón tiếp tôi như thế...”
Sử Tế đang định oán trách, lại bị Hoắc Bắc Thần đi tới dùng cùi chỏ móc lấy cổ, đưa anh ấy vào một góc.
“Bắc Ngao, cậu làm gì... Này! Cậu làm gì...”
Hoắc Bắc Thần ấn Sử Tế vào góc tường, vung nắm tay lên cứ như là muốn đánh đến chết. Sử Tế ôm lấy cái đầu to của mình, đôi mắt nho nhỏ hoảng sợ chứa đầy dấu chấm hỏi, vừa rên rỉ vừa nhớ lại, anh lại đắc tội với cậu ấy chỗ nào rồi?
Cho đến khi cả người bị đánh đến mặt mũi bầm dập và sưng lên, Sử Tế vẫn chưa thể nghĩ ra được rốt cuộc mình đã chọc tới con chó điên này khi nào.
Kinh Kinh Dương và những người khác thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng Hoắc Bắc Thần cũng xả hết cục tức quay về, anh ấy mới hỏi: “Lại cãi nhau với Cảnh Nhu hả?”
Hoắc Bắc Thần ngã vào sô pha xoa xoa đốt ngón tay, lớn tiếng nói: “Chia tay rồi.”
Động tác uống rượu của Kinh Kinh Dương khẽ dừng, anh ấy nhìn về phía Hoắc Bắc Thần, giọng nói có chút khàn khàn: “Chia tay rồi sao?”
“Chia tay rồi!” Hoắc Bắc Thần cầm lấy ly rượu, cũng mặc kệ đó là rượu gì, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
“Chia tay thật rồi sao?”
“Chia tay thật, sao cậu nói nhảm nhiều vậy!”
Sử Tế vẫn nằm trên mặt đất, nửa sống nửa chết rên rỉ. Hoá ra anh thành bao cát phát tiết chuyện thất tình của Hoắc Bắc Ngao. Mất công anh còn hưng phấn chạy tới, thật giống như bản thân đến cầu xin bị đánh vậy.
Lộ Phi Chu khoác tay lên vai Kinh Kinh Dương: “Đại Kinh, cậu hỏi câu này, làm như đại thiếu gia Hoắc của chúng ta chưa từng chia tay lần nào vậy. Chúng ta gác lại chuyện chia tay, gác lại chuyện Hoắc Bắc Thần giành được tự do đi! Nào nào nào, chúc mừng một chút, cụng ly cụng ly!”
Lộ Phi Chu rót đầy rượu, nhưng Hoắc Bắc Thần lại không uống, anh duỗi đôi chân dài ra, đá Sử Tế một cái, sau đó cuộn tròn trên ghế sô pha, kinh ngạc trợn mắt u ám nhìn ngôi sao ca nhạc đang gào rống trên màn hình lớn.
Hoắc Bắc Thần cảm thấy bản thân uất ức chết đi được. Rõ ràng anh đi đăng ký lớp vì Cảnh Nhu, kết quả còn bị cô chỉ vào mặt chê bai. Anh lớn đến vậy rồi, chưa bao giờ phải chịu oan uổng đến vậy.
Nhớ lại ánh mắt Cảnh Nhu nhìn anh như kẻ cặn bã, anh lại tức giận. Tại sao cô không tin tưởng anh đến vậy, cô chỉ muốn được thoát khỏi anh!
“Cậu còn ngồi xổm ở đây làm gì, đi xin lỗi Cảnh Nhu đi.” Giọng nói trong đầu Hoắc Bắc Thần nói: “Xin cô ấy tha thứ cho cậu.”
Tại sao tôi phải đi chứ.
“Ai bảo bản thân cậu ngu ngốc, chạy tới mua chương trình PUA Hương vị phong phú của cuộc sống cái gì chứ.”
Vậy mà lại để chính bản thân mình bị cười nhạo, Hoắc Bắc Thần tức giận vô cùng.
Cậu chưa từng mua à!
Anh ấy chính là anh, anh không tin anh ấy chưa từng mua.
“Tôi chưa từng mua nó.” Giọng nói nghe có chút lầy lầy: “Lúc này có khi tôi đã theo đuổi được Cảnh Nhu rồi đấy.”
Sao có thể! Tôi không theo đuổi được thì anh làm sao có được chứ?
“Sao tôi biết được, có thể do cậu ham chơi chăng?”
“Cút đi!” Hoắc Bắc Thần mắng to ra tiếng.
Sử Tế mới đi đến ngồi ở trước mặt Hoắc Bắc Thần yên lặng rời đi.
Hoắc Bắc Thần nhìn điện thoại, tin nhắn của những người khác rất nhiều, duy nhất cái anh muốn thấy lại không có.
“Thể hiện cái gì, vốn dĩ cậu đã đi học, lấy kịch bản của người ta áp dụng với cô ấy.” Giọng nói trong đầu Hoắc Bắc Thần nói.
Nhưng căn bản cô ấy không để ý đến tôi.
“Cậu không biết Cảnh Nhu là người có tính tình lãnh đạm à? Chờ cô ấy thật sự mở lòng với cậu, cậu nghĩ cô ấy có thể để ý đến cậu bao nhiêu, thì sẽ có bấy nhiêu.”
Thật sao?
“Đương nhiên là thật, nếu Cảnh Nhu thật sự để ý đến cậu, ngày nào cũng có thể khiến cậu được chiều chuộng mà lo sợ đấy.”
Người anh em, chúng ta thật sự theo đuổi cùng một người sao? Hoắc Bắc Thần vô cùng nghi ngờ.
Đối phương chỉ dùng hai từ “ha ha” để trả lời câu hỏi thiểu năng trí tuệ của anh.
Sử Tế thân tàn chí kiên* đã chọn một bài hát high lên, trong phòng bao ồn ào Hoắc Bắc Thần nhắm mắt suy tư như thiền định, sau một lúc lâu vẫn kiêu ngạo nói: “Tôi không đi, lần này phải để Cảnh Nhu tới tìm tôi.”
*thân tàn chí kiên: Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế
“Tôi thấy là cậu muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại rồi.” Giọng nói trong đầu cười lạnh một tiếng.
Cậu nói cái gì?
“Cậu cho rằng chỉ có một mình cậu để ý đến Cảnh Nhu, những người như hổ rình mồi nhiều lắm. Chỉ cần cậu buông lỏng một chút thôi, thì người khác liền xông lên đấy.”
Ai dám! Hoắc Bắc Thần đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc chạm vào ánh mắt nhìn khẽ của Kinh Kinh Dương.
——————
Một tuần sau Trần Tinh xuất viện, theo ý của nhà trường, xét thấy trạng thái tinh thần của Trần Tinh không mấy ổn định, nên kiến nghị bố mẹ Trần Tinh để cô ấy tạm nghỉ học nửa năm hoặc là một năm, chờ đến khi điều chỉnh trạng thái tốt trở lại mới về học tiếp.
Kiến nghị này bị bố mẹ Trần Tinh kịch liệt phản đối. Mẹ Trần Tinh ngầm khuyên Trần Tinh như vầy: “Chuyện con tự tử vốn dĩ đã không vẻ vang gì, nếu còn nghỉ học về nhà, vậy người thân và bạn bè đều biết hết, thì nhà chúng ta sẽ thành trò cười của bọn họ suốt đời.”
Lưu Manh nghe xong tức đến mức sắp bị cao huyết áp, chưa từng thấy ai đặt con gái sau thể diện! Nhưng bản nhân Trần Tinh cũng không đồng ý, cô ấy nói bản thân có thể kiên trì chịu được, chỉ là trước mắt cuộc sống hàng ngày và hành động của cô ấy vẫn chưa tiện hoạt động. Mẹ của Trần Tinh xin đơn vị làm việc nghỉ một tháng, rồi thuê một căn phòng bên ngoài Đại học Sư phạm, dự định chờ Trần Tinh dưỡng thương cho tốt, bố Trần Tinh thì về quê một mình trước.
Ngày Trần Tinh xuất viện, Cảnh Nhu cũng tới, cô còn đưa một người đến, là người mà Trần Tinh mời đến đây - Lôi Thư Hủy.
Cả tuần nay Lôi Thư Hủy sống cũng không dễ chịu mấy, mắt thường cũng có thể nhìn ra cô ấy gầy đi rất nhiều. Lúc đầu cô ấy nghe Cảnh Nhu chuyển đạt ý Trần Tinh muốn gặp cô ấy, cô ấy đã từ chối mạnh mẽ. Cảnh Nhu không mang theo bất kỳ sắc thái chủ quan nào, nói chuyện của Trần Tinh và Thang Hoành Thâm cho cô ấy nghe. Cách một ngày sau, Lôi Thư Hủy đồng ý với Cảnh Nhu cùng nhau đến đây, nhưng lúc ngồi trên tàu điện ngầm, sắc mặt của cô ấy vẫn rất âm u, cũng không nói chuyện với Cảnh Nhu.
Mẹ Trần Tinh cũng không nhận ra Lôi Thư Hủy, chỉ nghĩ là bạn học đến thăm con gái, bà ấy nở nụ cười chào đón, Trần Tinh lại bước xuống giường bệnh, cúi đầu một góc 90 độ với Lôi Thư Hủy: “Rất xin lỗi, đàn chị Lôi!”
Mẹ Trần Tinh có chút mơ màng.
Lôi Thư Hủy mím chặt môi, cô ấy nhìn chằm chằm Trần Tinh vẫn chưa đứng lên: “Cô xin lỗi tôi cái gì chứ?”
“Em, em không nên nghe theo lời dụ dỗ, trở thành một kẻ thứ ba, khiến đàn chị Lôi, cũng...” Trần Tinh nôn nóng lắp bắp, Lưu Manh thấy những giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà: “Khiến đàn chị Lôi cũng, bị tổn thương.”
Rõ ràng mọi chuyện đã trôi qua một tuần, nhưng nhắc lại chuyện này, Lôi Thư Hủy vẫn không nhịn được cả người run nhẹ, cô ấy hít sâu một hơi, muốn mở miệng nhưng lại nghẹn lời.
Mẹ Trần Tinh kéo Trần Tinh, trách cứ Cảnh Nhu: “Trần Tinh của chúng tôi mới ổn định được một chút, cô đưa cô ta đến làm gì!”
“Mẹ, mẹ buông tay ra trước đi.” Trần Tinh cúi đầu, giọng mũi dày đặc bảo mẹ cô ấy buông ra.
Lưu Manh bước đến, mạnh mẽ khuyên giải đưa mẹ của Trần Tinh qua một bên.
“... Tôi nghe Cảnh Nhu nói, cô cũng xem như đã mắc bẫy của Thang Hoành Thâm. Tôi chỉ hỏi cô một câu, lúc cô chưa bị anh ta cố ý dụ dỗ, rốt cuộc cô đã từng nghĩ tới chuyện xen vào chúng tôi hay chưa?” Lôi Thư Hủy lạnh lùng hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu: “Em đã từng nghĩ tới, nhưng em tuyệt đối không có lá gan đó!”
Lôi Thư Hủy cong môi, cô ấy nhìn Cảnh Nhu, rồi lại nhìn Trần Tinh: “Có lẽ lời cô nói là sự thật. Cô xin lỗi tôi nhận, nhưng mà tôi sẽ không tha thứ cho cô, cũng sẽ không tha thứ cho Thang Hoành Thâm, kể cả ân oán của hai người các người, các người tự mình giải quyết đi!”
Trần Tinh bước lên một bước, lại cúi người với Lôi Thư Hủy lần nữa: “Em biết, cảm ơn đàn chị Lôi đã nghe lời xin lỗi của em. Em nhất định sẽ giải quyết dứt điểm món nợ rối mù này với Thang Hoành Thâm!”
Trần Tinh ngẩng đầu, Cảnh Nhu thấy đáy mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng, tuy không dễ thấy, nhưng tràn ngập sự quyết tâm. Chỉ vì tia sáng kia mà dường như khí chất trên người của Trần Tinh đều thay đổi.
Dường như Lôi Thư Hủy cũng nhìn thấy, cô ấy không hề nói gì nữa, liếc mắt nhìn Cảnh Nhu thêm một cái, mím môi, tự mình đi trước.
Trong lúc mẹ Trần Tinh chửi mắng, cô ấy đưa một tay rút bộ sạc điện thoại ra nhét nó vào trong túi, lại nhờ Lưu Manh mang đi giúp cô ấy.
Cảnh Nhu cũng đến giúp đỡ dọn đồ, mọi người ra phòng bệnh, đứng ở cửa thang máy chờ thang máy, đúng lúc thang máy dừng lại ở lầu 5, mọi người đang muốn đi vào trong, Lữ Huy ủ rũ cúi đầu bước ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau, ai cũng sửng sốt.
“Mọi người muốn xuất viện hả? May mà tôi đến kịp!” Lữ Huy nói.
Mẹ Trần Tinh vừa nhìn thấy Lữ Huy, còn chưa nói lời nào, thì lông mày đã nhăn lại: “Cảnh sát Lữ, sao cậu lại tới nữa, không phải tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi không báo án!”